Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1227
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1227“Đó là bởi vì trước kia cậu ấy không hề trân trọng những cô gái đó. Người đàn ông nào đứng trước tình yêu đích thực của mình đều sẽ rối tung hết cả lên.” Hoắc Trì Viễn nghĩ gì nói nấy.“Anh thì sao?” Tề Mẫn Mẫn ôm thắt lưng Hoắc Trì Viễn, nghịch ngợm nói.“Anh có còn tìm lại được khí chất lúc trước nữa đâu?” Hoắc Trì Viễn không trả lời cô bằng một câu hỏi.“Không tìm được đâu. Tổng giám đốc siêu lạnh lùng giờ trở thành người hầu nhỏ kiêu ngạo.” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, vui vẻ nói.Người hầu nhỏ kiêu ngạo?Mấy từ này làm cho tim Hoắc Trì Viễn hơi đập loạn một chút.“Không phải là sói xám to nhiệt huyết sao?” Hoắc Trì Viễn bất mãn nhíu mày.“Em cũng không phải là con mèo nhỏ!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, cười chạy ra bên ngoài.…………………..Hoắc Nhiên vừa cất hành lý ngồi vào chỗ ngồi, nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi cạnh mình. Anh kinh ngạc trừng mắt thật lớn.“Thật là trùng hợp.” Ưng Mẫn nhìn Hoắc Nhiên cười dịu dàng.“Thật là khéo.” Hoắc Nhiên xoa nhẹ mi tâm.Trước kia đối với em gái này không hề có cảm giác gì, chỉ như quan hệ hàng xóm, cho tới bây giờ không hề thân thiết, cũng không chán ghét quá.Nhưng hôm nay vì sao anh lại cảm thấy vô cùng chán ghét?Rõ ràng cô ta đang cười dịu dàng như vậy.Là vì cô ta đang muốn dây dưa với anh mình sao?Rõ ràng là một cô gái thông minh, cớ sao lại không thoát được cái lưới tình đó?“Cô bé kia thật non mới. Không thể tưởng tượng được hai người các anh ngay cả tiêu chuẩn tuyển vợ cũng giống nhau.” Ưng Mẫn cười tươi đến đoan trang nhã nhặn, nhưng mấy lời thốt ra đều không dễ nghe chút nào.Hoắc Nhiên cầm tạp chí lên che mặt, nghiêng mình đưa lưng về phía Ưng Mẫn:”Tôi mệt rồi. Muốn ngủ một giấc.”Ưng Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái, hận không thể xé tan cuốn tạp chí trên mặt Hoắc Nhiên.Hoắc Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại người ở sân bay kia, lòng rối như tơ vò.Anh chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến Liêu Phàm, vì sao cô ấy ngay cả quen biết mình cũng không thừa nhận?Không làm người yêu thì có thể làm bạn, cho dù không làm bạn được, nhưng tình nghĩa những ngày cũ còn đó.Liêu Phàm, giống trong giấc mơ, tra tấn giấc nghủ của anh.Chiếc chìa khóa nhỏ trong lòng bàn tay đột nhiên đâm vào anh một chút, tim anh dần dần bình tĩnh trở lại.Nhớ đến hạt tiêu nhỏ quật cường kia nhào vào ngực anh thật đáng yêu, khóe môi anh không khỏi nhếch lên.Cô có thể không thừa nhận, nhưng anh biết, cho dù cô không yêu anh, cũng đã bắt đầu rung động rồi.Nếu không với tính cách bảo thủ của cô, tuyệt đối sẽ không chủ động ôm anh.
Chương 1227
“Đó là bởi vì trước kia cậu ấy không hề trân trọng những cô gái đó. Người đàn ông nào đứng trước tình yêu đích thực của mình đều sẽ rối tung hết cả lên.” Hoắc Trì Viễn nghĩ gì nói nấy.
“Anh thì sao?” Tề Mẫn Mẫn ôm thắt lưng Hoắc Trì Viễn, nghịch ngợm nói.
“Anh có còn tìm lại được khí chất lúc trước nữa đâu?” Hoắc Trì Viễn không trả lời cô bằng một câu hỏi.
“Không tìm được đâu. Tổng giám đốc siêu lạnh lùng giờ trở thành người hầu nhỏ kiêu ngạo.” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, vui vẻ nói.
Người hầu nhỏ kiêu ngạo?
Mấy từ này làm cho tim Hoắc Trì Viễn hơi đập loạn một chút.
“Không phải là sói xám to nhiệt huyết sao?” Hoắc Trì Viễn bất mãn nhíu mày.
“Em cũng không phải là con mèo nhỏ!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, cười chạy ra bên ngoài.
…………………..
Hoắc Nhiên vừa cất hành lý ngồi vào chỗ ngồi, nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi cạnh mình. Anh kinh ngạc trừng mắt thật lớn.
“Thật là trùng hợp.” Ưng Mẫn nhìn Hoắc Nhiên cười dịu dàng.
“Thật là khéo.” Hoắc Nhiên xoa nhẹ mi tâm.
Trước kia đối với em gái này không hề có cảm giác gì, chỉ như quan hệ hàng xóm, cho tới bây giờ không hề thân thiết, cũng không chán ghét quá.
Nhưng hôm nay vì sao anh lại cảm thấy vô cùng chán ghét?
Rõ ràng cô ta đang cười dịu dàng như vậy.
Là vì cô ta đang muốn dây dưa với anh mình sao?
Rõ ràng là một cô gái thông minh, cớ sao lại không thoát được cái lưới tình đó?
“Cô bé kia thật non mới. Không thể tưởng tượng được hai người các anh ngay cả tiêu chuẩn tuyển vợ cũng giống nhau.” Ưng Mẫn cười tươi đến đoan trang nhã nhặn, nhưng mấy lời thốt ra đều không dễ nghe chút nào.
Hoắc Nhiên cầm tạp chí lên che mặt, nghiêng mình đưa lưng về phía Ưng Mẫn:”Tôi mệt rồi. Muốn ngủ một giấc.”
Ưng Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái, hận không thể xé tan cuốn tạp chí trên mặt Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại người ở sân bay kia, lòng rối như tơ vò.
Anh chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến Liêu Phàm, vì sao cô ấy ngay cả quen biết mình cũng không thừa nhận?
Không làm người yêu thì có thể làm bạn, cho dù không làm bạn được, nhưng tình nghĩa những ngày cũ còn đó.
Liêu Phàm, giống trong giấc mơ, tra tấn giấc nghủ của anh.
Chiếc chìa khóa nhỏ trong lòng bàn tay đột nhiên đâm vào anh một chút, tim anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhớ đến hạt tiêu nhỏ quật cường kia nhào vào ngực anh thật đáng yêu, khóe môi anh không khỏi nhếch lên.
Cô có thể không thừa nhận, nhưng anh biết, cho dù cô không yêu anh, cũng đã bắt đầu rung động rồi.
Nếu không với tính cách bảo thủ của cô, tuyệt đối sẽ không chủ động ôm anh.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1227“Đó là bởi vì trước kia cậu ấy không hề trân trọng những cô gái đó. Người đàn ông nào đứng trước tình yêu đích thực của mình đều sẽ rối tung hết cả lên.” Hoắc Trì Viễn nghĩ gì nói nấy.“Anh thì sao?” Tề Mẫn Mẫn ôm thắt lưng Hoắc Trì Viễn, nghịch ngợm nói.“Anh có còn tìm lại được khí chất lúc trước nữa đâu?” Hoắc Trì Viễn không trả lời cô bằng một câu hỏi.“Không tìm được đâu. Tổng giám đốc siêu lạnh lùng giờ trở thành người hầu nhỏ kiêu ngạo.” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, vui vẻ nói.Người hầu nhỏ kiêu ngạo?Mấy từ này làm cho tim Hoắc Trì Viễn hơi đập loạn một chút.“Không phải là sói xám to nhiệt huyết sao?” Hoắc Trì Viễn bất mãn nhíu mày.“Em cũng không phải là con mèo nhỏ!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, cười chạy ra bên ngoài.…………………..Hoắc Nhiên vừa cất hành lý ngồi vào chỗ ngồi, nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi cạnh mình. Anh kinh ngạc trừng mắt thật lớn.“Thật là trùng hợp.” Ưng Mẫn nhìn Hoắc Nhiên cười dịu dàng.“Thật là khéo.” Hoắc Nhiên xoa nhẹ mi tâm.Trước kia đối với em gái này không hề có cảm giác gì, chỉ như quan hệ hàng xóm, cho tới bây giờ không hề thân thiết, cũng không chán ghét quá.Nhưng hôm nay vì sao anh lại cảm thấy vô cùng chán ghét?Rõ ràng cô ta đang cười dịu dàng như vậy.Là vì cô ta đang muốn dây dưa với anh mình sao?Rõ ràng là một cô gái thông minh, cớ sao lại không thoát được cái lưới tình đó?“Cô bé kia thật non mới. Không thể tưởng tượng được hai người các anh ngay cả tiêu chuẩn tuyển vợ cũng giống nhau.” Ưng Mẫn cười tươi đến đoan trang nhã nhặn, nhưng mấy lời thốt ra đều không dễ nghe chút nào.Hoắc Nhiên cầm tạp chí lên che mặt, nghiêng mình đưa lưng về phía Ưng Mẫn:”Tôi mệt rồi. Muốn ngủ một giấc.”Ưng Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái, hận không thể xé tan cuốn tạp chí trên mặt Hoắc Nhiên.Hoắc Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại người ở sân bay kia, lòng rối như tơ vò.Anh chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến Liêu Phàm, vì sao cô ấy ngay cả quen biết mình cũng không thừa nhận?Không làm người yêu thì có thể làm bạn, cho dù không làm bạn được, nhưng tình nghĩa những ngày cũ còn đó.Liêu Phàm, giống trong giấc mơ, tra tấn giấc nghủ của anh.Chiếc chìa khóa nhỏ trong lòng bàn tay đột nhiên đâm vào anh một chút, tim anh dần dần bình tĩnh trở lại.Nhớ đến hạt tiêu nhỏ quật cường kia nhào vào ngực anh thật đáng yêu, khóe môi anh không khỏi nhếch lên.Cô có thể không thừa nhận, nhưng anh biết, cho dù cô không yêu anh, cũng đã bắt đầu rung động rồi.Nếu không với tính cách bảo thủ của cô, tuyệt đối sẽ không chủ động ôm anh.