Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1299
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1299“Lát nữa anh bảo đồng nghiệp đưa thuốc qua cho em.” Hoắc Nhiên lập tức nói.Những vị thuốc Đông y này rất khó lấy, nói cho Tề Mẫn Mẫn phương thuốc còn không bằng để đồng nghiệp anh đưa qua.“Vậy phải cảm ơn anh Hoắc Nhiên rồi. Có anh ở đây em mới có thể yên tâm được.” Tề Mẫn Mẫn nói xong hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng, “Em không nên đề nghị đi chơi quần vợt.”” Anh ấy không được làm vận động quá lớn đối với các ngón tay. Em về sau nên cẩn thận một chút.” Hoắc Nhiên phi thường thận trọng nói.“Đều do em. Nhìn anh ấy không cầm được chiếc đũa khiến em cực kỳ khó chịu. Đều do em làm hại.” Tề Mẫn Mẫn oa lên một tiếng khóc lớn, “Em lại biến thành tiểu thư bốc đồng không nói lý, ngay cả cơm chiều cũng không biết làm.”“Đừng khóc! Anh ấy sẽ không trách em. Em là bảo bối của anh ấy! Anh ấy cưới em cũng không phải là để cho em làm bà già suốt ngày cằn nhằn, mà là muốn em làm nữ vương sủng. Em đã gặp qua nữ vương nào phải xuống bếp chưa?” Hoắc Nhiên nghe thấy tiếng khóc đến thương tâm của Tề Mẫn Mẫn, nghĩ muốn dùng tất cả các biện pháp để an ủi.“Anh ấy cũng nói như vậy.” Tề Mẫn Mẫn hì hì một tiếng nở nụ cười.Hoắc Nhiên là người anh tốt, rất biết an ủi người khác.“Được rồi! Nữ vương. Lau khô nước mắt đi, ở nhà chờ. Tiên đan lập tức được chuyển đến nhà. Để anh gọi điện cho đồng nghiệp.” Hoắc Nhiên trêu đùa cô cười nói.“OK!” Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu.Hoắc Trì Viễn từ trong WC đi ra, nhìn đến hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đỏ lên, giống như đã khóc, anh lập tức khẩn trương đi qua, ôm cô vào trong ngực: “Khóc?”“Hoắc Nhiên nói một lát nữa sẽ đưa thuốc qua.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu.Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn hồi lâu, cũng không tra hỏi đến cùng, chỉ là cười xoa xoa đỉnh đầu của cô: “Ngón tay anh trừ bỏ không thể làm vận động mạnh ra, toàn bộ đều bình thường. Anh gõ chữ rất nhanh, em cũng thấy mà.”Tề Mẫn Mẫn biết Hoắc Trì Viễn là muốn an ủi cô, sợ cô quá tự trách nên mới làm vậy.Cô cũng không nói gì, áp mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy eo anh, gắt gao ôm lấy không buông.Nếu có cỗ máy thời gian, cô nhất đính sẽ mong được trở lại thời điểm trước khi xảy ra tai nạn.Cô thà rằng đời này chỉ làm khách qua đường cùng Hoắc Trì Viễn, làm một người qua đường Giáp, cũng không muốn làm tổn thương đến anh.“Hoắc Trì Viễn, lần sau nếu em lại đưa ra những yêu cầu không hợp lý, anh nhất định phải cự tuyệt. Anh có hiểu không?”Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nén lệ nhìn thẳng vào Hoắc Trì Viễn.Cô đã không nghĩ đến tổn thương nơi ngón tay anh, vậy mà còn chê kỹ năng của anh không tốt.Anh vốn đã biết ngón tay của mình chơi quần vợt dễ bị thương, vậy mà vẫn còn đáp ứng cô.“Em vẫn rất ngoan.” Hoắc Trì Viễn cười dùng tay lau nước mắt trên khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn.Vương Giai tUệ giống như thường ngày, thời gian cố định cái gì cũng chưa làm, chuyên tâm chờ điện thoại của Hoắc Nhiên.Nhưng đợi đã lâu, điện thoại cũng chưa thấy kêu.Cô mất mác cắn môi, để điện thoại lên trên bàn.Hôm nay nhất định là anh bề bộn nhiều việc rồi.
Chương 1299
“Lát nữa anh bảo đồng nghiệp đưa thuốc qua cho em.” Hoắc Nhiên lập tức nói.
Những vị thuốc Đông y này rất khó lấy, nói cho Tề Mẫn Mẫn phương thuốc còn không bằng để đồng nghiệp anh đưa qua.
“Vậy phải cảm ơn anh Hoắc Nhiên rồi. Có anh ở đây em mới có thể yên tâm được.” Tề Mẫn Mẫn nói xong hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng, “Em không nên đề nghị đi chơi quần vợt.”
” Anh ấy không được làm vận động quá lớn đối với các ngón tay. Em về sau nên cẩn thận một chút.” Hoắc Nhiên phi thường thận trọng nói.
“Đều do em. Nhìn anh ấy không cầm được chiếc đũa khiến em cực kỳ khó chịu. Đều do em làm hại.” Tề Mẫn Mẫn oa lên một tiếng khóc lớn, “Em lại biến thành tiểu thư bốc đồng không nói lý, ngay cả cơm chiều cũng không biết làm.”
“Đừng khóc! Anh ấy sẽ không trách em. Em là bảo bối của anh ấy! Anh ấy cưới em cũng không phải là để cho em làm bà già suốt ngày cằn nhằn, mà là muốn em làm nữ vương sủng. Em đã gặp qua nữ vương nào phải xuống bếp chưa?” Hoắc Nhiên nghe thấy tiếng khóc đến thương tâm của Tề Mẫn Mẫn, nghĩ muốn dùng tất cả các biện pháp để an ủi.
“Anh ấy cũng nói như vậy.” Tề Mẫn Mẫn hì hì một tiếng nở nụ cười.
Hoắc Nhiên là người anh tốt, rất biết an ủi người khác.
“Được rồi! Nữ vương. Lau khô nước mắt đi, ở nhà chờ. Tiên đan lập tức được chuyển đến nhà. Để anh gọi điện cho đồng nghiệp.” Hoắc Nhiên trêu đùa cô cười nói.
“OK!” Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu.
Hoắc Trì Viễn từ trong WC đi ra, nhìn đến hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đỏ lên, giống như đã khóc, anh lập tức khẩn trương đi qua, ôm cô vào trong ngực: “Khóc?”
“Hoắc Nhiên nói một lát nữa sẽ đưa thuốc qua.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu.
Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn hồi lâu, cũng không tra hỏi đến cùng, chỉ là cười xoa xoa đỉnh đầu của cô: “Ngón tay anh trừ bỏ không thể làm vận động mạnh ra, toàn bộ đều bình thường. Anh gõ chữ rất nhanh, em cũng thấy mà.”
Tề Mẫn Mẫn biết Hoắc Trì Viễn là muốn an ủi cô, sợ cô quá tự trách nên mới làm vậy.
Cô cũng không nói gì, áp mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy eo anh, gắt gao ôm lấy không buông.
Nếu có cỗ máy thời gian, cô nhất đính sẽ mong được trở lại thời điểm trước khi xảy ra tai nạn.
Cô thà rằng đời này chỉ làm khách qua đường cùng Hoắc Trì Viễn, làm một người qua đường Giáp, cũng không muốn làm tổn thương đến anh.
“Hoắc Trì Viễn, lần sau nếu em lại đưa ra những yêu cầu không hợp lý, anh nhất định phải cự tuyệt. Anh có hiểu không?”Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nén lệ nhìn thẳng vào Hoắc Trì Viễn.
Cô đã không nghĩ đến tổn thương nơi ngón tay anh, vậy mà còn chê kỹ năng của anh không tốt.
Anh vốn đã biết ngón tay của mình chơi quần vợt dễ bị thương, vậy mà vẫn còn đáp ứng cô.
“Em vẫn rất ngoan.” Hoắc Trì Viễn cười dùng tay lau nước mắt trên khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn.
Vương Giai tUệ giống như thường ngày, thời gian cố định cái gì cũng chưa làm, chuyên tâm chờ điện thoại của Hoắc Nhiên.
Nhưng đợi đã lâu, điện thoại cũng chưa thấy kêu.
Cô mất mác cắn môi, để điện thoại lên trên bàn.
Hôm nay nhất định là anh bề bộn nhiều việc rồi.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1299“Lát nữa anh bảo đồng nghiệp đưa thuốc qua cho em.” Hoắc Nhiên lập tức nói.Những vị thuốc Đông y này rất khó lấy, nói cho Tề Mẫn Mẫn phương thuốc còn không bằng để đồng nghiệp anh đưa qua.“Vậy phải cảm ơn anh Hoắc Nhiên rồi. Có anh ở đây em mới có thể yên tâm được.” Tề Mẫn Mẫn nói xong hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng, “Em không nên đề nghị đi chơi quần vợt.”” Anh ấy không được làm vận động quá lớn đối với các ngón tay. Em về sau nên cẩn thận một chút.” Hoắc Nhiên phi thường thận trọng nói.“Đều do em. Nhìn anh ấy không cầm được chiếc đũa khiến em cực kỳ khó chịu. Đều do em làm hại.” Tề Mẫn Mẫn oa lên một tiếng khóc lớn, “Em lại biến thành tiểu thư bốc đồng không nói lý, ngay cả cơm chiều cũng không biết làm.”“Đừng khóc! Anh ấy sẽ không trách em. Em là bảo bối của anh ấy! Anh ấy cưới em cũng không phải là để cho em làm bà già suốt ngày cằn nhằn, mà là muốn em làm nữ vương sủng. Em đã gặp qua nữ vương nào phải xuống bếp chưa?” Hoắc Nhiên nghe thấy tiếng khóc đến thương tâm của Tề Mẫn Mẫn, nghĩ muốn dùng tất cả các biện pháp để an ủi.“Anh ấy cũng nói như vậy.” Tề Mẫn Mẫn hì hì một tiếng nở nụ cười.Hoắc Nhiên là người anh tốt, rất biết an ủi người khác.“Được rồi! Nữ vương. Lau khô nước mắt đi, ở nhà chờ. Tiên đan lập tức được chuyển đến nhà. Để anh gọi điện cho đồng nghiệp.” Hoắc Nhiên trêu đùa cô cười nói.“OK!” Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu.Hoắc Trì Viễn từ trong WC đi ra, nhìn đến hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đỏ lên, giống như đã khóc, anh lập tức khẩn trương đi qua, ôm cô vào trong ngực: “Khóc?”“Hoắc Nhiên nói một lát nữa sẽ đưa thuốc qua.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu.Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn hồi lâu, cũng không tra hỏi đến cùng, chỉ là cười xoa xoa đỉnh đầu của cô: “Ngón tay anh trừ bỏ không thể làm vận động mạnh ra, toàn bộ đều bình thường. Anh gõ chữ rất nhanh, em cũng thấy mà.”Tề Mẫn Mẫn biết Hoắc Trì Viễn là muốn an ủi cô, sợ cô quá tự trách nên mới làm vậy.Cô cũng không nói gì, áp mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy eo anh, gắt gao ôm lấy không buông.Nếu có cỗ máy thời gian, cô nhất đính sẽ mong được trở lại thời điểm trước khi xảy ra tai nạn.Cô thà rằng đời này chỉ làm khách qua đường cùng Hoắc Trì Viễn, làm một người qua đường Giáp, cũng không muốn làm tổn thương đến anh.“Hoắc Trì Viễn, lần sau nếu em lại đưa ra những yêu cầu không hợp lý, anh nhất định phải cự tuyệt. Anh có hiểu không?”Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nén lệ nhìn thẳng vào Hoắc Trì Viễn.Cô đã không nghĩ đến tổn thương nơi ngón tay anh, vậy mà còn chê kỹ năng của anh không tốt.Anh vốn đã biết ngón tay của mình chơi quần vợt dễ bị thương, vậy mà vẫn còn đáp ứng cô.“Em vẫn rất ngoan.” Hoắc Trì Viễn cười dùng tay lau nước mắt trên khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn.Vương Giai tUệ giống như thường ngày, thời gian cố định cái gì cũng chưa làm, chuyên tâm chờ điện thoại của Hoắc Nhiên.Nhưng đợi đã lâu, điện thoại cũng chưa thấy kêu.Cô mất mác cắn môi, để điện thoại lên trên bàn.Hôm nay nhất định là anh bề bộn nhiều việc rồi.