Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1344
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1344“Đừng tức giận! Ghế sô pha không thoải mái. Anh ôm em vào giường ngủ!” Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn lên, quan tâm nói.Vương Giai Tuệ nằm úp sấp ở trên giường, ôm Đại Hùng phát ngốc.Hôm nay Hoắc Nhiên không gọi đến dù chỉ một cuộc điện thoại, đã thế lại còn tắt máy.Một ngày không có anh quấy rầy trở nên thật an tĩnh, an tĩnh khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.“Vì sao lại không gọi điện thoại đến?” Vương Giai Tuệ đấm một phát vào Đại Hùng, giống như nó không phải gấu bông, mà chính là cái người đã đi công tác hơn một tháng-Hoắc Nhiên kia.Cô dùng sức để phát tiết oán khí.“Hoắc Nhiên, em nhớ anh mất rồi.” Vương Giai Tuệ đột nhiên ôm sát Đại Hùng, dẩu môi u oán nói.” Anh trở về đi. Trở về em sẽ không mắng anh nữa.”Những lúc ở bên Hoắc Nhiên, từ trước tới nay cô chưa bao giờ cho anh sắc mặt hòa nhã, vì cái gì anh lại bước vào cuộc đời cô, vì cái gì cô lại nhớ anh nhiều như vậy?Nhất định là do mỗi ngày cô đều ôm Đại Hùng anh đưa để đi ngủ.Thấy vật lại nhớ người.Cô ném Đại Hùng sang một bên, cuộn mình ở trên giường, cố gắng bức chính mình nhắm mắt lại.Vốn có thói quen ôm Đại Hùng đi ngủ, trong lòng nay đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cô vậy mà lại không ngủ được rồi.Lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng cô đành ảo não ngồi dậy, ra sức bứt tóc.Sắp điên rồi!Cô đây thật vì nhớ đến Hoắc Nhiên mà mất ngủ sao?Chẳng lẽ cô yêu Hoắc Nhiên rồi?Vậy Ninh Hạo kia thì sao?Vương Giai Tuệ dần trở nên mơ hồ.Trong lòng một người có thể chứa nổi hai bóng hình sao?Ninh Hạo?Hoắc Nhiên?Nhớ tới Ninh Hạo, trong lòng cô lại có chút thống khổ.Đó là một giấc mộng cô không bao giờ chạm đến.Ninh Hạo giống như sao trong đêm tối, mà Hoắc Nhiên lại chính là viên kim cương cô nắm ở trong lòng bàn tay.Sao tuy mỹ lệ nhưng lại quá xa vời.Có thể nắm ở trong tay, mới đúng là thứ mình an tâm nhất, cũng sẽ là điều hạnh phúc nhất.Ánh sáng của kim cương có lẽ không chói sáng bằng sao,Nhưng mà,Có thể thắp sáng cõi lòng cô là đủ rồi.Cô cầm điện thoại ở đầu giường, nghĩ muốn gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiên, chức anh buổi tối an lành, nhưng lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.Ngay tại lúc cô do dự, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông. Trên màn hình sáng lên dòng chữ biểu thị người gọi đến”Bác sĩ Mông Cổ “.
Chương 1344
“Đừng tức giận! Ghế sô pha không thoải mái. Anh ôm em vào giường ngủ!” Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn lên, quan tâm nói.
Vương Giai Tuệ nằm úp sấp ở trên giường, ôm Đại Hùng phát ngốc.
Hôm nay Hoắc Nhiên không gọi đến dù chỉ một cuộc điện thoại, đã thế lại còn tắt máy.
Một ngày không có anh quấy rầy trở nên thật an tĩnh, an tĩnh khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
“Vì sao lại không gọi điện thoại đến?” Vương Giai Tuệ đấm một phát vào Đại Hùng, giống như nó không phải gấu bông, mà chính là cái người đã đi công tác hơn một tháng-Hoắc Nhiên kia.
Cô dùng sức để phát tiết oán khí.
“Hoắc Nhiên, em nhớ anh mất rồi.” Vương Giai Tuệ đột nhiên ôm sát Đại Hùng, dẩu môi u oán nói.” Anh trở về đi. Trở về em sẽ không mắng anh nữa.”
Những lúc ở bên Hoắc Nhiên, từ trước tới nay cô chưa bao giờ cho anh sắc mặt hòa nhã, vì cái gì anh lại bước vào cuộc đời cô, vì cái gì cô lại nhớ anh nhiều như vậy?
Nhất định là do mỗi ngày cô đều ôm Đại Hùng anh đưa để đi ngủ.
Thấy vật lại nhớ người.
Cô ném Đại Hùng sang một bên, cuộn mình ở trên giường, cố gắng bức chính mình nhắm mắt lại.
Vốn có thói quen ôm Đại Hùng đi ngủ, trong lòng nay đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cô vậy mà lại không ngủ được rồi.
Lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng cô đành ảo não ngồi dậy, ra sức bứt tóc.
Sắp điên rồi!
Cô đây thật vì nhớ đến Hoắc Nhiên mà mất ngủ sao?
Chẳng lẽ cô yêu Hoắc Nhiên rồi?
Vậy Ninh Hạo kia thì sao?
Vương Giai Tuệ dần trở nên mơ hồ.
Trong lòng một người có thể chứa nổi hai bóng hình sao?
Ninh Hạo?
Hoắc Nhiên?
Nhớ tới Ninh Hạo, trong lòng cô lại có chút thống khổ.
Đó là một giấc mộng cô không bao giờ chạm đến.
Ninh Hạo giống như sao trong đêm tối, mà Hoắc Nhiên lại chính là viên kim cương cô nắm ở trong lòng bàn tay.
Sao tuy mỹ lệ nhưng lại quá xa vời.
Có thể nắm ở trong tay, mới đúng là thứ mình an tâm nhất, cũng sẽ là điều hạnh phúc nhất.
Ánh sáng của kim cương có lẽ không chói sáng bằng sao,
Nhưng mà,
Có thể thắp sáng cõi lòng cô là đủ rồi.
Cô cầm điện thoại ở đầu giường, nghĩ muốn gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiên, chức anh buổi tối an lành, nhưng lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Ngay tại lúc cô do dự, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông. Trên màn hình sáng lên dòng chữ biểu thị người gọi đến”Bác sĩ Mông Cổ “.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1344“Đừng tức giận! Ghế sô pha không thoải mái. Anh ôm em vào giường ngủ!” Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn lên, quan tâm nói.Vương Giai Tuệ nằm úp sấp ở trên giường, ôm Đại Hùng phát ngốc.Hôm nay Hoắc Nhiên không gọi đến dù chỉ một cuộc điện thoại, đã thế lại còn tắt máy.Một ngày không có anh quấy rầy trở nên thật an tĩnh, an tĩnh khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.“Vì sao lại không gọi điện thoại đến?” Vương Giai Tuệ đấm một phát vào Đại Hùng, giống như nó không phải gấu bông, mà chính là cái người đã đi công tác hơn một tháng-Hoắc Nhiên kia.Cô dùng sức để phát tiết oán khí.“Hoắc Nhiên, em nhớ anh mất rồi.” Vương Giai Tuệ đột nhiên ôm sát Đại Hùng, dẩu môi u oán nói.” Anh trở về đi. Trở về em sẽ không mắng anh nữa.”Những lúc ở bên Hoắc Nhiên, từ trước tới nay cô chưa bao giờ cho anh sắc mặt hòa nhã, vì cái gì anh lại bước vào cuộc đời cô, vì cái gì cô lại nhớ anh nhiều như vậy?Nhất định là do mỗi ngày cô đều ôm Đại Hùng anh đưa để đi ngủ.Thấy vật lại nhớ người.Cô ném Đại Hùng sang một bên, cuộn mình ở trên giường, cố gắng bức chính mình nhắm mắt lại.Vốn có thói quen ôm Đại Hùng đi ngủ, trong lòng nay đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cô vậy mà lại không ngủ được rồi.Lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng cô đành ảo não ngồi dậy, ra sức bứt tóc.Sắp điên rồi!Cô đây thật vì nhớ đến Hoắc Nhiên mà mất ngủ sao?Chẳng lẽ cô yêu Hoắc Nhiên rồi?Vậy Ninh Hạo kia thì sao?Vương Giai Tuệ dần trở nên mơ hồ.Trong lòng một người có thể chứa nổi hai bóng hình sao?Ninh Hạo?Hoắc Nhiên?Nhớ tới Ninh Hạo, trong lòng cô lại có chút thống khổ.Đó là một giấc mộng cô không bao giờ chạm đến.Ninh Hạo giống như sao trong đêm tối, mà Hoắc Nhiên lại chính là viên kim cương cô nắm ở trong lòng bàn tay.Sao tuy mỹ lệ nhưng lại quá xa vời.Có thể nắm ở trong tay, mới đúng là thứ mình an tâm nhất, cũng sẽ là điều hạnh phúc nhất.Ánh sáng của kim cương có lẽ không chói sáng bằng sao,Nhưng mà,Có thể thắp sáng cõi lòng cô là đủ rồi.Cô cầm điện thoại ở đầu giường, nghĩ muốn gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiên, chức anh buổi tối an lành, nhưng lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.Ngay tại lúc cô do dự, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông. Trên màn hình sáng lên dòng chữ biểu thị người gọi đến”Bác sĩ Mông Cổ “.