Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1359

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1359Ứng Mẫn lập tức gạt Tề Mẫn Mẫn sang một bên, ôm lấy cánh tay còn lại kia của Tưởng phu nhân, ân cần nói: “Bác gái, cẩn thận bậc thang.”“Bác sĩ Ứng quả thực là người ân cần.” Tưởng phu nhân hiền lành nhìn Ứng Mẫn, cười khen.Tề Mẫn Mẫn đứng tại chỗ, cắn chặt môi, nhìn Tưởng phu nhân phía trước.Cô cảm nhận được một loại tình cảm cực đoan.Vì cái gì chứ?Lần trước tới mẹ nuôi vẫn đối với cô thân thiết như mẹ con ruột thịt, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi thái độ.Thật vô lý!Cô thực sự không có làm gì khiến mẹ nuôi tức giận.Chẳng lẽ là cô đã hiểu nhầm?Hay là bà lại cảm thấy thích Ứng Mẫn ở bên mình hơn?Sau khi Hoắc Trì Viễn dìu Tưởng phu nhân ngồi trên xe xong, liền mở cửa ở phía bên tay lái, xoay người chờ Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, còn không mau qua đây?”Tề Mẫn Mẫn nhìn đến yêu thương ở trong mắt Hoắc Trì Viễn, Buồn bực ở trong lòng lập tức bị quét sạch, cười chạy tới.“Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Hoắc Trì Viễn v**t v* mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng ở bên tai cô nói.Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật gật đầu, cười hôn một chút lên má của Hoắc Trì Viễn: “Ông xã, em biết rồi.”Cô hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc Trì Viễn.Anh muốn cô bỏ qua sự tồn tại của Ứng Mẫn.Anh là muốn nới cho cô biết người phụ nữ kia căn bản là chẳng có ý nghĩa gì cả.Anh còn muốn nói cô hãy bỏ qua sự vắng vẻ của Tưởng phu nhân.Anh biết hết.Chỉ cần Hoắc Trì Viễn yêu cô, ủng hộ cô, cô còn cần để ý Ứng Mẫn làm chi?Đến như mẹ nuôi, vốn chính cô là người mang tội, mẹ nuôi có đánh cô cũng còn là nhẹ, lạnh nhạt một chút thì có tính là cái gì?Cô không nên yếu ớt như vậy.Tưởng phu nhân thấy hai người thân mật, tức giận siết chặt nắm đấm.Hoắc Trì Viễn là của Nhiên Nhiên!Phải là của Nhiên Nhiên!Tưởng Y Nhiên không còn thì còn Hân Nhiên!“Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn như vậy chắc là đã quên Tưởng Y Nhiên rồi!” Ứng Mẫn cố ý nói. Nói xong, còn khẽ thở dài.“Bác sẽ cho nó luôn nhớ!” Tưởng phu nhân lạnh mặt nói.Nghe Tưởng phu nhân nói vậy, Ứng Mẫn nở nụ cười thỏa mãn.

Chương 1359

Ứng Mẫn lập tức gạt Tề Mẫn Mẫn sang một bên, ôm lấy cánh tay còn lại kia của Tưởng phu nhân, ân cần nói: “Bác gái, cẩn thận bậc thang.”

“Bác sĩ Ứng quả thực là người ân cần.” Tưởng phu nhân hiền lành nhìn Ứng Mẫn, cười khen.

Tề Mẫn Mẫn đứng tại chỗ, cắn chặt môi, nhìn Tưởng phu nhân phía trước.

Cô cảm nhận được một loại tình cảm cực đoan.

Vì cái gì chứ?

Lần trước tới mẹ nuôi vẫn đối với cô thân thiết như mẹ con ruột thịt, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi thái độ.

Thật vô lý!

Cô thực sự không có làm gì khiến mẹ nuôi tức giận.

Chẳng lẽ là cô đã hiểu nhầm?

Hay là bà lại cảm thấy thích Ứng Mẫn ở bên mình hơn?

Sau khi Hoắc Trì Viễn dìu Tưởng phu nhân ngồi trên xe xong, liền mở cửa ở phía bên tay lái, xoay người chờ Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, còn không mau qua đây?”

Tề Mẫn Mẫn nhìn đến yêu thương ở trong mắt Hoắc Trì Viễn, Buồn bực ở trong lòng lập tức bị quét sạch, cười chạy tới.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Hoắc Trì Viễn v**t v* mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng ở bên tai cô nói.

Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật gật đầu, cười hôn một chút lên má của Hoắc Trì Viễn: “Ông xã, em biết rồi.”

Cô hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc Trì Viễn.

Anh muốn cô bỏ qua sự tồn tại của Ứng Mẫn.

Anh là muốn nới cho cô biết người phụ nữ kia căn bản là chẳng có ý nghĩa gì cả.

Anh còn muốn nói cô hãy bỏ qua sự vắng vẻ của Tưởng phu nhân.

Anh biết hết.

Chỉ cần Hoắc Trì Viễn yêu cô, ủng hộ cô, cô còn cần để ý Ứng Mẫn làm chi?

Đến như mẹ nuôi, vốn chính cô là người mang tội, mẹ nuôi có đánh cô cũng còn là nhẹ, lạnh nhạt một chút thì có tính là cái gì?

Cô không nên yếu ớt như vậy.

Tưởng phu nhân thấy hai người thân mật, tức giận siết chặt nắm đấm.

Hoắc Trì Viễn là của Nhiên Nhiên!

Phải là của Nhiên Nhiên!

Tưởng Y Nhiên không còn thì còn Hân Nhiên!

“Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn như vậy chắc là đã quên Tưởng Y Nhiên rồi!” Ứng Mẫn cố ý nói. Nói xong, còn khẽ thở dài.

“Bác sẽ cho nó luôn nhớ!” Tưởng phu nhân lạnh mặt nói.

Nghe Tưởng phu nhân nói vậy, Ứng Mẫn nở nụ cười thỏa mãn.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1359Ứng Mẫn lập tức gạt Tề Mẫn Mẫn sang một bên, ôm lấy cánh tay còn lại kia của Tưởng phu nhân, ân cần nói: “Bác gái, cẩn thận bậc thang.”“Bác sĩ Ứng quả thực là người ân cần.” Tưởng phu nhân hiền lành nhìn Ứng Mẫn, cười khen.Tề Mẫn Mẫn đứng tại chỗ, cắn chặt môi, nhìn Tưởng phu nhân phía trước.Cô cảm nhận được một loại tình cảm cực đoan.Vì cái gì chứ?Lần trước tới mẹ nuôi vẫn đối với cô thân thiết như mẹ con ruột thịt, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi thái độ.Thật vô lý!Cô thực sự không có làm gì khiến mẹ nuôi tức giận.Chẳng lẽ là cô đã hiểu nhầm?Hay là bà lại cảm thấy thích Ứng Mẫn ở bên mình hơn?Sau khi Hoắc Trì Viễn dìu Tưởng phu nhân ngồi trên xe xong, liền mở cửa ở phía bên tay lái, xoay người chờ Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, còn không mau qua đây?”Tề Mẫn Mẫn nhìn đến yêu thương ở trong mắt Hoắc Trì Viễn, Buồn bực ở trong lòng lập tức bị quét sạch, cười chạy tới.“Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Hoắc Trì Viễn v**t v* mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng ở bên tai cô nói.Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật gật đầu, cười hôn một chút lên má của Hoắc Trì Viễn: “Ông xã, em biết rồi.”Cô hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc Trì Viễn.Anh muốn cô bỏ qua sự tồn tại của Ứng Mẫn.Anh là muốn nới cho cô biết người phụ nữ kia căn bản là chẳng có ý nghĩa gì cả.Anh còn muốn nói cô hãy bỏ qua sự vắng vẻ của Tưởng phu nhân.Anh biết hết.Chỉ cần Hoắc Trì Viễn yêu cô, ủng hộ cô, cô còn cần để ý Ứng Mẫn làm chi?Đến như mẹ nuôi, vốn chính cô là người mang tội, mẹ nuôi có đánh cô cũng còn là nhẹ, lạnh nhạt một chút thì có tính là cái gì?Cô không nên yếu ớt như vậy.Tưởng phu nhân thấy hai người thân mật, tức giận siết chặt nắm đấm.Hoắc Trì Viễn là của Nhiên Nhiên!Phải là của Nhiên Nhiên!Tưởng Y Nhiên không còn thì còn Hân Nhiên!“Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn như vậy chắc là đã quên Tưởng Y Nhiên rồi!” Ứng Mẫn cố ý nói. Nói xong, còn khẽ thở dài.“Bác sẽ cho nó luôn nhớ!” Tưởng phu nhân lạnh mặt nói.Nghe Tưởng phu nhân nói vậy, Ứng Mẫn nở nụ cười thỏa mãn.

Chương 1359