Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1399
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1399“Nó thay anh cản không ít rượu, hôm nay có mấy chục đồng nghiệp từng học ở Canada đến thăm, anh phải tận tình tiếp đón. Em đừng trách nó.” Hoắc Hoài Lễ lập tức giải thích.“Anh nói xem vị trí viện trưởng này có gì tốt? sớm muộn cũng tự làm cho dạ dày của mình bị hủy.” Chu Cầm đau lòng nhíu mày.Bà thật hy vọng Hoài Lễ vẫn là một bác sĩ ngoại khoa như trước đây, cho dù lúc phẫu thuật có mệ một chút, cũng không phải đi uống rượu xã giao, cũng không phá hủy sức khỏe rồi.“Chỉ một lần này, lần sau không viện dẫn lý lẽ này nữa.” Hoắc Hoài Lễ ôm vợ nằm xuống, nhẹ giọng trách cô.“Em tin anh thì là ngốc.” Chu Cầm khẽ cáu.Ưng Mẫn nằm mơ, tỉnh lại thì hoảng sợ.Cô ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh.Hình ảnh trong giấc mơ rõ ràng như vậy, cứ như đã thực sự xảy ra.“Ưng Mẫn, cháu làm sao vậy?” Tưởng phu nhân bị Ưng Mẫn đánh thức, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô lo lắng hỏi.“Bác gái?” Ưng mẫn nhận ra người mặc áo bệnh nhân là Tưởng phu nhân, lập tức ngơ ngẩn.Trong mơ mình cứ đi mãi đi mãi.Hóa ra đây không phải là mơ.Đúng là cô đi đến đây.Cô đã làm chuyện kh*ng b* gì vậy.Ưng Mẫn còn chưa bình tâm lại, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.“Là ác mộng à?” Tưởng phu nhân vô cùng lo lắng nói.Cả nửa ngày Ưng Mẫn mới kịp phản ứng, lúng ta lúng túng gật đầu:”Bác đỡ đau đầu chưa?”“Không nghiêm trọng lắm.” Tưởng phu nhân hiền lành cười nói: “Có phải là ngủ trên sô pha không thoải mái không?”Ưng Mẫn nhanh chóng lắc đầu:”Không có. Sô pha này rất mềm.”Dù sao cũng là phòng bệnh VIP, nội thất trong này xa hoa chẳng khác gì khách sạn năm sao, chất lượng vô cùng tốt.Chuyện cô gặp ác mộng chẳng liên quan gì đến số pha có thoải mái hay không, hoàn toàn là vì người kia.“Để cho cháu chăm sóc bác thật ngại quá.” Tưởng phu nhân ưu thương nói.Nếu Y Nhiên vẫn còn, sẽ không đến mức lưu lạc đến tình trạng này cứ có vấn đề là phải nhờ bác sĩ chăm sóc.Nếu Y Nhiên vẫn còn, tối hôm qua Hoắc Trì Viễn cũng sẽ không rời đi.Đều là tại Tề Mẫn Mẫn!Con bé đó hại chết con gái bà, giờ lại dám cướp đi sự quan tâm chăm sóc của Hoắc Trì Viễn dành cho bà.“Cháu là bạn của Hoắc Trì Viễn, bề trên của anh ấy cũng là bề trên của cháu.” Ưng Mẫn đi đến bên giường ngồi xuống, đối mặt với Tưởng phu nhân dịu dàng cười nói. “Nếu Hoắc Trì Viễn đã sắp xếp hết thảy, bác cứ yên tâm chờ phẫu thuật đi.”
Chương 1399
“Nó thay anh cản không ít rượu, hôm nay có mấy chục đồng nghiệp từng học ở Canada đến thăm, anh phải tận tình tiếp đón. Em đừng trách nó.” Hoắc Hoài Lễ lập tức giải thích.
“Anh nói xem vị trí viện trưởng này có gì tốt? sớm muộn cũng tự làm cho dạ dày của mình bị hủy.” Chu Cầm đau lòng nhíu mày.
Bà thật hy vọng Hoài Lễ vẫn là một bác sĩ ngoại khoa như trước đây, cho dù lúc phẫu thuật có mệ một chút, cũng không phải đi uống rượu xã giao, cũng không phá hủy sức khỏe rồi.
“Chỉ một lần này, lần sau không viện dẫn lý lẽ này nữa.” Hoắc Hoài Lễ ôm vợ nằm xuống, nhẹ giọng trách cô.
“Em tin anh thì là ngốc.” Chu Cầm khẽ cáu.
Ưng Mẫn nằm mơ, tỉnh lại thì hoảng sợ.
Cô ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh.
Hình ảnh trong giấc mơ rõ ràng như vậy, cứ như đã thực sự xảy ra.
“Ưng Mẫn, cháu làm sao vậy?” Tưởng phu nhân bị Ưng Mẫn đánh thức, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô lo lắng hỏi.
“Bác gái?” Ưng mẫn nhận ra người mặc áo bệnh nhân là Tưởng phu nhân, lập tức ngơ ngẩn.
Trong mơ mình cứ đi mãi đi mãi.
Hóa ra đây không phải là mơ.
Đúng là cô đi đến đây.
Cô đã làm chuyện kh*ng b* gì vậy.
Ưng Mẫn còn chưa bình tâm lại, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.
“Là ác mộng à?” Tưởng phu nhân vô cùng lo lắng nói.
Cả nửa ngày Ưng Mẫn mới kịp phản ứng, lúng ta lúng túng gật đầu:”Bác đỡ đau đầu chưa?”
“Không nghiêm trọng lắm.” Tưởng phu nhân hiền lành cười nói: “Có phải là ngủ trên sô pha không thoải mái không?”
Ưng Mẫn nhanh chóng lắc đầu:”Không có. Sô pha này rất mềm.”
Dù sao cũng là phòng bệnh VIP, nội thất trong này xa hoa chẳng khác gì khách sạn năm sao, chất lượng vô cùng tốt.
Chuyện cô gặp ác mộng chẳng liên quan gì đến số pha có thoải mái hay không, hoàn toàn là vì người kia.
“Để cho cháu chăm sóc bác thật ngại quá.” Tưởng phu nhân ưu thương nói.
Nếu Y Nhiên vẫn còn, sẽ không đến mức lưu lạc đến tình trạng này cứ có vấn đề là phải nhờ bác sĩ chăm sóc.
Nếu Y Nhiên vẫn còn, tối hôm qua Hoắc Trì Viễn cũng sẽ không rời đi.
Đều là tại Tề Mẫn Mẫn!
Con bé đó hại chết con gái bà, giờ lại dám cướp đi sự quan tâm chăm sóc của Hoắc Trì Viễn dành cho bà.
“Cháu là bạn của Hoắc Trì Viễn, bề trên của anh ấy cũng là bề trên của cháu.” Ưng Mẫn đi đến bên giường ngồi xuống, đối mặt với Tưởng phu nhân dịu dàng cười nói. “Nếu Hoắc Trì Viễn đã sắp xếp hết thảy, bác cứ yên tâm chờ phẫu thuật đi.”
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1399“Nó thay anh cản không ít rượu, hôm nay có mấy chục đồng nghiệp từng học ở Canada đến thăm, anh phải tận tình tiếp đón. Em đừng trách nó.” Hoắc Hoài Lễ lập tức giải thích.“Anh nói xem vị trí viện trưởng này có gì tốt? sớm muộn cũng tự làm cho dạ dày của mình bị hủy.” Chu Cầm đau lòng nhíu mày.Bà thật hy vọng Hoài Lễ vẫn là một bác sĩ ngoại khoa như trước đây, cho dù lúc phẫu thuật có mệ một chút, cũng không phải đi uống rượu xã giao, cũng không phá hủy sức khỏe rồi.“Chỉ một lần này, lần sau không viện dẫn lý lẽ này nữa.” Hoắc Hoài Lễ ôm vợ nằm xuống, nhẹ giọng trách cô.“Em tin anh thì là ngốc.” Chu Cầm khẽ cáu.Ưng Mẫn nằm mơ, tỉnh lại thì hoảng sợ.Cô ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh.Hình ảnh trong giấc mơ rõ ràng như vậy, cứ như đã thực sự xảy ra.“Ưng Mẫn, cháu làm sao vậy?” Tưởng phu nhân bị Ưng Mẫn đánh thức, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô lo lắng hỏi.“Bác gái?” Ưng mẫn nhận ra người mặc áo bệnh nhân là Tưởng phu nhân, lập tức ngơ ngẩn.Trong mơ mình cứ đi mãi đi mãi.Hóa ra đây không phải là mơ.Đúng là cô đi đến đây.Cô đã làm chuyện kh*ng b* gì vậy.Ưng Mẫn còn chưa bình tâm lại, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.“Là ác mộng à?” Tưởng phu nhân vô cùng lo lắng nói.Cả nửa ngày Ưng Mẫn mới kịp phản ứng, lúng ta lúng túng gật đầu:”Bác đỡ đau đầu chưa?”“Không nghiêm trọng lắm.” Tưởng phu nhân hiền lành cười nói: “Có phải là ngủ trên sô pha không thoải mái không?”Ưng Mẫn nhanh chóng lắc đầu:”Không có. Sô pha này rất mềm.”Dù sao cũng là phòng bệnh VIP, nội thất trong này xa hoa chẳng khác gì khách sạn năm sao, chất lượng vô cùng tốt.Chuyện cô gặp ác mộng chẳng liên quan gì đến số pha có thoải mái hay không, hoàn toàn là vì người kia.“Để cho cháu chăm sóc bác thật ngại quá.” Tưởng phu nhân ưu thương nói.Nếu Y Nhiên vẫn còn, sẽ không đến mức lưu lạc đến tình trạng này cứ có vấn đề là phải nhờ bác sĩ chăm sóc.Nếu Y Nhiên vẫn còn, tối hôm qua Hoắc Trì Viễn cũng sẽ không rời đi.Đều là tại Tề Mẫn Mẫn!Con bé đó hại chết con gái bà, giờ lại dám cướp đi sự quan tâm chăm sóc của Hoắc Trì Viễn dành cho bà.“Cháu là bạn của Hoắc Trì Viễn, bề trên của anh ấy cũng là bề trên của cháu.” Ưng Mẫn đi đến bên giường ngồi xuống, đối mặt với Tưởng phu nhân dịu dàng cười nói. “Nếu Hoắc Trì Viễn đã sắp xếp hết thảy, bác cứ yên tâm chờ phẫu thuật đi.”