Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1402

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1402Ứng Mẫn giống như hồn ma đi ra ngoài, tóc tai tán loạn, ánh mắt đờ đẫn.Bà kinh ngạc nhìn Ứng Mẫn: “Ứng Mẫn?”Ứng Mẫn cũng không nhìn bà, mê mang nhìn về phía trước, đi đến ghế sô pha ở trước mặt.Tưởng phu nhân lo lắng nhìn Ứng Mẫn, không rõ đây là làm sao.Tối hôm qua bà cũng không nói gì khiến cô tức giận đúng không?Nhìn Ứng Mẫn ngã vật xuống, bà nghi hoặc bất an.Hôm sau, bà có chút bất an hỏi Ứng Mẫn, Ứng Mẫn chua xót trả lời: “Bác gái, con không nói cho người khác biết con mắc chứng mộng du!”Hóa ra là mộng du!Vương Giai Tuệ tỉnh lại, vụng trộm nhìn Hoắc Nhiên vẫn còn chìm trong giấc ngủ.Anh ôm cô ngủ một đêm, nhưng vẫn luôn cố tránh để không đụng chạm đến cô.Điều này làm cho cô cảm nhận được sự tôn trọng mà anh giành cho cô.Cô lén lén, lút lút hôn trộm môi anh, sau đó nhanh chóng nằm sang một bên.Một bàn tay trong phút chốc ôm lấy eo kéo cô qua.Hai thân thể kề sát khiến cho cô tim loạn, mặt hồng.Hoắc Nhiên tựa hồ như chưa có tỉnh, chỉ là đem mặt chôn ở trong cổ cô, thơi thở nhẹ vờn quanh làn da nóng bỏng.Vương Giai Tuệ động cũng không dám động, sợ lại đánh thức anh.Như thế cô sẽ rất thẹn thùng xấu hổ.Anh hẳn là vẫn nhịn từ đêm qua tới giờ đi?Rõ ràng là hận không thể đem cô khảm vào trong cơ thể, rõ ràng là hôn nồng nhiệt, khí thế ngất trời, nhưng lúc lên giường anh lại cố nén cảm xúc lại làm một người đàn ông an tĩnh.Anh an tĩnh ngủ cả đêm, lại khiến cho cô nửa đêm mất ngủ.Lại bị ôm nằm xuống như vậy, mặt cô nóng hừng hực như bị sốt cao.Chịu không nổi loại thân mật này, cô nhẹ nhàng tách hai tay của anh ra nhanh chóng trốn khỏi ôm ấp của anh, rón ra rón rén rời giường.Cô nâng hai tay ôm đôi gò má, khó xử nhìn mĩ nam còn đang ngủ say trên giường.Tuy trời vừa mới sáng, nhưng cô đã nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.Hoắc Nhiên tỉnh dậy, cánh tay không tự giác được ôm chặt lại nhưng tất cả chỉ là hư không. Anh mơ hồ mở to mắt, nhìn đến bên cạnh đã trống không. Anh chẳng thèm quan tâm tới việc cài lại nút áo sơ mi đã đứng dậy.Khi anh nhìn thấy Giai Tuệ nửa nằm trên ghế sofa khi đó, anh liền mím chặt môi mỏng.Cô không thích nằm cùng giường với anh sao?Anh bất mãn đi qua, bá đạo ôm cô lên.“Hoắc Nhiên…” Vương Giai Tuệ ôm lấy Hoắc Nhiên, nghĩ muốn từ trong ngực anh nhảy xuống.“Trở về phòng ngủ!” Hoắc Nhiên lạnh mặt, không vui nói.

Chương 1402

Ứng Mẫn giống như hồn ma đi ra ngoài, tóc tai tán loạn, ánh mắt đờ đẫn.

Bà kinh ngạc nhìn Ứng Mẫn: “Ứng Mẫn?”

Ứng Mẫn cũng không nhìn bà, mê mang nhìn về phía trước, đi đến ghế sô pha ở trước mặt.

Tưởng phu nhân lo lắng nhìn Ứng Mẫn, không rõ đây là làm sao.

Tối hôm qua bà cũng không nói gì khiến cô tức giận đúng không?

Nhìn Ứng Mẫn ngã vật xuống, bà nghi hoặc bất an.

Hôm sau, bà có chút bất an hỏi Ứng Mẫn, Ứng Mẫn chua xót trả lời: “Bác gái, con không nói cho người khác biết con mắc chứng mộng du!”

Hóa ra là mộng du!

Vương Giai Tuệ tỉnh lại, vụng trộm nhìn Hoắc Nhiên vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

Anh ôm cô ngủ một đêm, nhưng vẫn luôn cố tránh để không đụng chạm đến cô.

Điều này làm cho cô cảm nhận được sự tôn trọng mà anh giành cho cô.

Cô lén lén, lút lút hôn trộm môi anh, sau đó nhanh chóng nằm sang một bên.

Một bàn tay trong phút chốc ôm lấy eo kéo cô qua.

Hai thân thể kề sát khiến cho cô tim loạn, mặt hồng.

Hoắc Nhiên tựa hồ như chưa có tỉnh, chỉ là đem mặt chôn ở trong cổ cô, thơi thở nhẹ vờn quanh làn da nóng bỏng.

Vương Giai Tuệ động cũng không dám động, sợ lại đánh thức anh.

Như thế cô sẽ rất thẹn thùng xấu hổ.

Anh hẳn là vẫn nhịn từ đêm qua tới giờ đi?

Rõ ràng là hận không thể đem cô khảm vào trong cơ thể, rõ ràng là hôn nồng nhiệt, khí thế ngất trời, nhưng lúc lên giường anh lại cố nén cảm xúc lại làm một người đàn ông an tĩnh.

Anh an tĩnh ngủ cả đêm, lại khiến cho cô nửa đêm mất ngủ.

Lại bị ôm nằm xuống như vậy, mặt cô nóng hừng hực như bị sốt cao.

Chịu không nổi loại thân mật này, cô nhẹ nhàng tách hai tay của anh ra nhanh chóng trốn khỏi ôm ấp của anh, rón ra rón rén rời giường.

Cô nâng hai tay ôm đôi gò má, khó xử nhìn mĩ nam còn đang ngủ say trên giường.

Tuy trời vừa mới sáng, nhưng cô đã nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Hoắc Nhiên tỉnh dậy, cánh tay không tự giác được ôm chặt lại nhưng tất cả chỉ là hư không. Anh mơ hồ mở to mắt, nhìn đến bên cạnh đã trống không. Anh chẳng thèm quan tâm tới việc cài lại nút áo sơ mi đã đứng dậy.

Khi anh nhìn thấy Giai Tuệ nửa nằm trên ghế sofa khi đó, anh liền mím chặt môi mỏng.

Cô không thích nằm cùng giường với anh sao?

Anh bất mãn đi qua, bá đạo ôm cô lên.

“Hoắc Nhiên…” Vương Giai Tuệ ôm lấy Hoắc Nhiên, nghĩ muốn từ trong ngực anh nhảy xuống.

“Trở về phòng ngủ!” Hoắc Nhiên lạnh mặt, không vui nói.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1402Ứng Mẫn giống như hồn ma đi ra ngoài, tóc tai tán loạn, ánh mắt đờ đẫn.Bà kinh ngạc nhìn Ứng Mẫn: “Ứng Mẫn?”Ứng Mẫn cũng không nhìn bà, mê mang nhìn về phía trước, đi đến ghế sô pha ở trước mặt.Tưởng phu nhân lo lắng nhìn Ứng Mẫn, không rõ đây là làm sao.Tối hôm qua bà cũng không nói gì khiến cô tức giận đúng không?Nhìn Ứng Mẫn ngã vật xuống, bà nghi hoặc bất an.Hôm sau, bà có chút bất an hỏi Ứng Mẫn, Ứng Mẫn chua xót trả lời: “Bác gái, con không nói cho người khác biết con mắc chứng mộng du!”Hóa ra là mộng du!Vương Giai Tuệ tỉnh lại, vụng trộm nhìn Hoắc Nhiên vẫn còn chìm trong giấc ngủ.Anh ôm cô ngủ một đêm, nhưng vẫn luôn cố tránh để không đụng chạm đến cô.Điều này làm cho cô cảm nhận được sự tôn trọng mà anh giành cho cô.Cô lén lén, lút lút hôn trộm môi anh, sau đó nhanh chóng nằm sang một bên.Một bàn tay trong phút chốc ôm lấy eo kéo cô qua.Hai thân thể kề sát khiến cho cô tim loạn, mặt hồng.Hoắc Nhiên tựa hồ như chưa có tỉnh, chỉ là đem mặt chôn ở trong cổ cô, thơi thở nhẹ vờn quanh làn da nóng bỏng.Vương Giai Tuệ động cũng không dám động, sợ lại đánh thức anh.Như thế cô sẽ rất thẹn thùng xấu hổ.Anh hẳn là vẫn nhịn từ đêm qua tới giờ đi?Rõ ràng là hận không thể đem cô khảm vào trong cơ thể, rõ ràng là hôn nồng nhiệt, khí thế ngất trời, nhưng lúc lên giường anh lại cố nén cảm xúc lại làm một người đàn ông an tĩnh.Anh an tĩnh ngủ cả đêm, lại khiến cho cô nửa đêm mất ngủ.Lại bị ôm nằm xuống như vậy, mặt cô nóng hừng hực như bị sốt cao.Chịu không nổi loại thân mật này, cô nhẹ nhàng tách hai tay của anh ra nhanh chóng trốn khỏi ôm ấp của anh, rón ra rón rén rời giường.Cô nâng hai tay ôm đôi gò má, khó xử nhìn mĩ nam còn đang ngủ say trên giường.Tuy trời vừa mới sáng, nhưng cô đã nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.Hoắc Nhiên tỉnh dậy, cánh tay không tự giác được ôm chặt lại nhưng tất cả chỉ là hư không. Anh mơ hồ mở to mắt, nhìn đến bên cạnh đã trống không. Anh chẳng thèm quan tâm tới việc cài lại nút áo sơ mi đã đứng dậy.Khi anh nhìn thấy Giai Tuệ nửa nằm trên ghế sofa khi đó, anh liền mím chặt môi mỏng.Cô không thích nằm cùng giường với anh sao?Anh bất mãn đi qua, bá đạo ôm cô lên.“Hoắc Nhiên…” Vương Giai Tuệ ôm lấy Hoắc Nhiên, nghĩ muốn từ trong ngực anh nhảy xuống.“Trở về phòng ngủ!” Hoắc Nhiên lạnh mặt, không vui nói.

Chương 1402