Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1415
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1415Tiểu Nhiễm càng ngày càng hiểu chuyện, so với hồi mới gả đến đây như hai con người khác nhau.Tề Mẫn Mẫn bưng bát chè hạt sen nấm tuyết đi đến trước cửa phòng là việc thì ngó đầu vào trong.Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn đến, cười vẫy tay với cô.Tề Mẫn Mẫn chạy vội tới, giơ bát chè hạt sen nấm tuyết lên trước ặt Hoắc Trì Viễn giống như hiến vật quý vậy: “Bà nội quản gia đã hầm ba tiếng đó! Cực kỳ ngon!”“Em ăn rồi à?” Hoắc Trì Viễn cười, ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, ngồi lên chân anh.“Chưa. Em muốn ăn cùng với anh!” Tề Mẫn Mẫn cầm thìa, múc một muỗng đưa đến môi Hoắc Trì Viễn.Hoắc Trì Viễn thỏa mãn ăn vào.“Ngọt không?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.“Em đút nên càng ngọt hơn!” Hoắc Trì Viễn siết chặt hai tay, yêu chiều nhìn cô.“Vậy ăn thêm một miếng!” Tề Mẫn Mẫn lại đút cho Hoắc Trì Viễn thêm một miếng.Hoắc Trì Viễn cười, nuốt vào: “Cùng ăn đi!”Cùng ăn với Tề Mẫn Mẫn nên hai người đã ăn hết nửa bát chè hạt sen.Tề Mẫn Mẫn chuẩn bị dọn bát rời đi đã bị Hoắc Trì Viễn giữ chặt eo.“Nhóc con, chào hỏi với Smith đi!” Hoắc Trì Viễn chỉ vào màn hình laptop, cười nói.“Smith?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu. Lúc cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Smith trên màn hình, xấu hổ, hai gò má đỏ bừng.“Hi, Mrs Gu!” Smith ở trong màn hình cười tươi, vẫy tay chào hỏi với cô.“Hi!” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ, vẫy tay đáp lại.Vậy hình ảnh cô và Hoắc Trì Viễn cùng nhau ăn kia đều bị Smith nhìn thấy hết rồi!Vậy mà Hoắc Trì Viễn không nhắc nhở cô.Sớm biết như vậy cô đã không đi vào!“Đã lâu không gặp! Vợ chồng hai người càng lúc càng ân ái nha!” Smith nói tiếng phổ thông không quá chuẩn.“Mrs Smith có khỏe không?” Tề Mẫn Mẫn lễ phép cười hỏi. Cô còn nhớ rõ bà Smithe là một người phụ nữ Trung Quốc có khí chất tao nhã.“Cô ấy thường nói với tôi là, nói cô…..ừm…..Đáng yêu…..Đúng rồi, là từ này! Đáng yêu!” Smith cười sang sảng.“Tiếng Trung của Smith tiên sinh càng lúc càng lợi hại!” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón tay cái lên cười khen. Lần trước khi gặp Smith, vẫn dùng tiếng Anh và tiếng Trung lẫn lộn. Hiện tại có thể diễn tả toàn bộ bằng tiêng Trung rồi.“Là bà xã dạy tốt!” Vẻ mặt Smith hạnh phúc nói.“Smith tiên sinh là người đàn ông rất thương vợ!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.Qua giọng nói của Smith khi nhắc đến vợ anh ta, có thể cảm nhận được anh ta là một người đàn ông rất yêu vợ, có chút giống với Hoắc Trì Viễn.
Chương 1415
Tiểu Nhiễm càng ngày càng hiểu chuyện, so với hồi mới gả đến đây như hai con người khác nhau.
Tề Mẫn Mẫn bưng bát chè hạt sen nấm tuyết đi đến trước cửa phòng là việc thì ngó đầu vào trong.
Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn đến, cười vẫy tay với cô.
Tề Mẫn Mẫn chạy vội tới, giơ bát chè hạt sen nấm tuyết lên trước ặt Hoắc Trì Viễn giống như hiến vật quý vậy: “Bà nội quản gia đã hầm ba tiếng đó! Cực kỳ ngon!”
“Em ăn rồi à?” Hoắc Trì Viễn cười, ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, ngồi lên chân anh.
“Chưa. Em muốn ăn cùng với anh!” Tề Mẫn Mẫn cầm thìa, múc một muỗng đưa đến môi Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn thỏa mãn ăn vào.
“Ngọt không?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.
“Em đút nên càng ngọt hơn!” Hoắc Trì Viễn siết chặt hai tay, yêu chiều nhìn cô.
“Vậy ăn thêm một miếng!” Tề Mẫn Mẫn lại đút cho Hoắc Trì Viễn thêm một miếng.
Hoắc Trì Viễn cười, nuốt vào: “Cùng ăn đi!”
Cùng ăn với Tề Mẫn Mẫn nên hai người đã ăn hết nửa bát chè hạt sen.
Tề Mẫn Mẫn chuẩn bị dọn bát rời đi đã bị Hoắc Trì Viễn giữ chặt eo.
“Nhóc con, chào hỏi với Smith đi!” Hoắc Trì Viễn chỉ vào màn hình laptop, cười nói.
“Smith?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu. Lúc cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Smith trên màn hình, xấu hổ, hai gò má đỏ bừng.
“Hi, Mrs Gu!” Smith ở trong màn hình cười tươi, vẫy tay chào hỏi với cô.
“Hi!” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ, vẫy tay đáp lại.
Vậy hình ảnh cô và Hoắc Trì Viễn cùng nhau ăn kia đều bị Smith nhìn thấy hết rồi!
Vậy mà Hoắc Trì Viễn không nhắc nhở cô.
Sớm biết như vậy cô đã không đi vào!
“Đã lâu không gặp! Vợ chồng hai người càng lúc càng ân ái nha!” Smith nói tiếng phổ thông không quá chuẩn.
“Mrs Smith có khỏe không?” Tề Mẫn Mẫn lễ phép cười hỏi. Cô còn nhớ rõ bà Smithe là một người phụ nữ Trung Quốc có khí chất tao nhã.
“Cô ấy thường nói với tôi là, nói cô…..ừm…..Đáng yêu…..Đúng rồi, là từ này! Đáng yêu!” Smith cười sang sảng.
“Tiếng Trung của Smith tiên sinh càng lúc càng lợi hại!” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón tay cái lên cười khen. Lần trước khi gặp Smith, vẫn dùng tiếng Anh và tiếng Trung lẫn lộn. Hiện tại có thể diễn tả toàn bộ bằng tiêng Trung rồi.
“Là bà xã dạy tốt!” Vẻ mặt Smith hạnh phúc nói.
“Smith tiên sinh là người đàn ông rất thương vợ!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Qua giọng nói của Smith khi nhắc đến vợ anh ta, có thể cảm nhận được anh ta là một người đàn ông rất yêu vợ, có chút giống với Hoắc Trì Viễn.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1415Tiểu Nhiễm càng ngày càng hiểu chuyện, so với hồi mới gả đến đây như hai con người khác nhau.Tề Mẫn Mẫn bưng bát chè hạt sen nấm tuyết đi đến trước cửa phòng là việc thì ngó đầu vào trong.Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn đến, cười vẫy tay với cô.Tề Mẫn Mẫn chạy vội tới, giơ bát chè hạt sen nấm tuyết lên trước ặt Hoắc Trì Viễn giống như hiến vật quý vậy: “Bà nội quản gia đã hầm ba tiếng đó! Cực kỳ ngon!”“Em ăn rồi à?” Hoắc Trì Viễn cười, ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, ngồi lên chân anh.“Chưa. Em muốn ăn cùng với anh!” Tề Mẫn Mẫn cầm thìa, múc một muỗng đưa đến môi Hoắc Trì Viễn.Hoắc Trì Viễn thỏa mãn ăn vào.“Ngọt không?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.“Em đút nên càng ngọt hơn!” Hoắc Trì Viễn siết chặt hai tay, yêu chiều nhìn cô.“Vậy ăn thêm một miếng!” Tề Mẫn Mẫn lại đút cho Hoắc Trì Viễn thêm một miếng.Hoắc Trì Viễn cười, nuốt vào: “Cùng ăn đi!”Cùng ăn với Tề Mẫn Mẫn nên hai người đã ăn hết nửa bát chè hạt sen.Tề Mẫn Mẫn chuẩn bị dọn bát rời đi đã bị Hoắc Trì Viễn giữ chặt eo.“Nhóc con, chào hỏi với Smith đi!” Hoắc Trì Viễn chỉ vào màn hình laptop, cười nói.“Smith?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu. Lúc cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Smith trên màn hình, xấu hổ, hai gò má đỏ bừng.“Hi, Mrs Gu!” Smith ở trong màn hình cười tươi, vẫy tay chào hỏi với cô.“Hi!” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ, vẫy tay đáp lại.Vậy hình ảnh cô và Hoắc Trì Viễn cùng nhau ăn kia đều bị Smith nhìn thấy hết rồi!Vậy mà Hoắc Trì Viễn không nhắc nhở cô.Sớm biết như vậy cô đã không đi vào!“Đã lâu không gặp! Vợ chồng hai người càng lúc càng ân ái nha!” Smith nói tiếng phổ thông không quá chuẩn.“Mrs Smith có khỏe không?” Tề Mẫn Mẫn lễ phép cười hỏi. Cô còn nhớ rõ bà Smithe là một người phụ nữ Trung Quốc có khí chất tao nhã.“Cô ấy thường nói với tôi là, nói cô…..ừm…..Đáng yêu…..Đúng rồi, là từ này! Đáng yêu!” Smith cười sang sảng.“Tiếng Trung của Smith tiên sinh càng lúc càng lợi hại!” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón tay cái lên cười khen. Lần trước khi gặp Smith, vẫn dùng tiếng Anh và tiếng Trung lẫn lộn. Hiện tại có thể diễn tả toàn bộ bằng tiêng Trung rồi.“Là bà xã dạy tốt!” Vẻ mặt Smith hạnh phúc nói.“Smith tiên sinh là người đàn ông rất thương vợ!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.Qua giọng nói của Smith khi nhắc đến vợ anh ta, có thể cảm nhận được anh ta là một người đàn ông rất yêu vợ, có chút giống với Hoắc Trì Viễn.