Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1446
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1446Hôm qua, cô nói đi leo núi cùng nhóm bạn. Núi chẳng leo đến nơi lại còn khiến cả người bị thương.Lần sau nếu có hoạt động như vậy, anh phải kiểm tra giúp con bé kiểm tra lại. Nếu chuyến đi không đáng tin, lừa đảo như thế thì không được tham gia.Tề Mẫn Mẫn chạy lên trước, lo lắng hỏi: “Chị Hoắc Tương, chị không sao chứ? Em nghe nói chân chị bị đau? Có thể đi bộ được không?”“Không đến nỗi nào!” Hoắc Tương nhìn Trần Lương một cái.Hoắc Trì Viễn cũng không lập tức bế Hoắc Trì Viễn xuống xe mà bắt tay Trần Lương một cái: “Cảm ơn cậu, đã cứu em gái tôi!”“Chỉ vô tình thôi!” Trần Lương nghiêng đầu, nhướng mày. “Em gái anh vô tình đi vào bãi mìn. Chúng tôi liệt cô ấy vào danh sách hoài nghi. Sau khi điều tra xong mới biết đó là em gái anh!”“Hoắc Tương, mau xuống nói cảm ơn với đội trưởng Trần đi!” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt ra lệnh.“Dựa vào cái gì chứ?” Hoắc Tương bất mãn kháng nghị.Cô bị Trần Lương chọc tức anh ách, còn lâu cô mới cúi đầu với tên ba sao hai gạch đó.“Em xông vào bãi mìn còn có thể toàn thây trở về phải cảm ơn đội trưởng Trần thật nhiều. Nếu như cậu ấy không cứu em thì hiện tại anh đón em không phải cụt tay, mất chân rồi! Mau xuống!” Hoắc Trì Viễn nhướng mày với em gái.Hoắc Tương mở cửa xe, vịn vào bả vai của Tề Mẫn Mẫn, khập khiễng đi tới, không cam lòng nhìn Trần Lương: “Cảm ơn!”Tề Mẫn Mẫn nhìn ra Hoắc Tương không tình nguyện cho lắm, sợ đối phương không vui, khẩn trương nói đỡ cho cô: “Chị Hoắc Tương đau chân, khó chịu. Em thay chị cảm ơn anh!”Trần Lương thỏa mãn nhìn Tề Mẫn Mẫn, nói với Hoắc Trì Viễn: “Cô em gái này của anh thật đáng yêu đó!”Hoắc Trì Viễn ho khan một lúc, sờ mũi: “Đội trưởng Trần, quên không tới thiệu! Đây là bà xã tôi, Tề Mẫn Mẫn!”“Bà xã anh?” Trần Lương kinh ngạc nhìn Tề Mẫn Mẫn.Trông Tề Mẫn Mẫn có vẻ chỉ mới 17, 18 tuổi, so với Hoắc Tương còn nhỏ hơn rất nhiều. Tuổi của Hoắc Trì Viễn có thể làm ba cô rồi. Vậy mà bọn họ lại là vợ chồng.“Hàng thật giá thật đó!” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo cười.“Chồng già vợ trẻ, hâm mộ!” Trần Lương vỗ cánh tay Hoắc Trì Viễn, vẻ mặt hâm mộ.“Chị dâu nhỏ đáng yêu đúng không? Ba sao hai gạch, cả đời này anh cũng chưa chắc có phúc khí như anh trai tôi đâu. Cứ tiếp tục hâm mộ đi!” Hoắc Tương trợn mắt, liếc nhìn Trần Lương, kiêu ngạo nói.“Cái gì mà ba sao hai gạch chứ? Sao có thể nói chuyện như vậy với ân nhân chứ?” Hoắc Trì Viễn lập tức bất mãn răn dạy Hoắc Tương.“Không sao đâu! Cô em gái này của anh…..” Trần Lương liếc mắt nhìn Hoắc Tương, “Tôi đã sớm lĩnh giáo rồi!”“Bị tôi chiều hư…..” Hoắc Trì Viễn xấu hổ nói.“Tôi còn đang ở trong quân diễn!” Trần Lương nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói. “Đã giao người cho anh, tôi đi đây!”“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn chân thành nói.
Chương 1446
Hôm qua, cô nói đi leo núi cùng nhóm bạn. Núi chẳng leo đến nơi lại còn khiến cả người bị thương.
Lần sau nếu có hoạt động như vậy, anh phải kiểm tra giúp con bé kiểm tra lại. Nếu chuyến đi không đáng tin, lừa đảo như thế thì không được tham gia.
Tề Mẫn Mẫn chạy lên trước, lo lắng hỏi: “Chị Hoắc Tương, chị không sao chứ? Em nghe nói chân chị bị đau? Có thể đi bộ được không?”
“Không đến nỗi nào!” Hoắc Tương nhìn Trần Lương một cái.
Hoắc Trì Viễn cũng không lập tức bế Hoắc Trì Viễn xuống xe mà bắt tay Trần Lương một cái: “Cảm ơn cậu, đã cứu em gái tôi!”
“Chỉ vô tình thôi!” Trần Lương nghiêng đầu, nhướng mày. “Em gái anh vô tình đi vào bãi mìn. Chúng tôi liệt cô ấy vào danh sách hoài nghi. Sau khi điều tra xong mới biết đó là em gái anh!”
“Hoắc Tương, mau xuống nói cảm ơn với đội trưởng Trần đi!” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt ra lệnh.
“Dựa vào cái gì chứ?” Hoắc Tương bất mãn kháng nghị.
Cô bị Trần Lương chọc tức anh ách, còn lâu cô mới cúi đầu với tên ba sao hai gạch đó.
“Em xông vào bãi mìn còn có thể toàn thây trở về phải cảm ơn đội trưởng Trần thật nhiều. Nếu như cậu ấy không cứu em thì hiện tại anh đón em không phải cụt tay, mất chân rồi! Mau xuống!” Hoắc Trì Viễn nhướng mày với em gái.
Hoắc Tương mở cửa xe, vịn vào bả vai của Tề Mẫn Mẫn, khập khiễng đi tới, không cam lòng nhìn Trần Lương: “Cảm ơn!”
Tề Mẫn Mẫn nhìn ra Hoắc Tương không tình nguyện cho lắm, sợ đối phương không vui, khẩn trương nói đỡ cho cô: “Chị Hoắc Tương đau chân, khó chịu. Em thay chị cảm ơn anh!”
Trần Lương thỏa mãn nhìn Tề Mẫn Mẫn, nói với Hoắc Trì Viễn: “Cô em gái này của anh thật đáng yêu đó!”
Hoắc Trì Viễn ho khan một lúc, sờ mũi: “Đội trưởng Trần, quên không tới thiệu! Đây là bà xã tôi, Tề Mẫn Mẫn!”
“Bà xã anh?” Trần Lương kinh ngạc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Trông Tề Mẫn Mẫn có vẻ chỉ mới 17, 18 tuổi, so với Hoắc Tương còn nhỏ hơn rất nhiều. Tuổi của Hoắc Trì Viễn có thể làm ba cô rồi. Vậy mà bọn họ lại là vợ chồng.
“Hàng thật giá thật đó!” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo cười.
“Chồng già vợ trẻ, hâm mộ!” Trần Lương vỗ cánh tay Hoắc Trì Viễn, vẻ mặt hâm mộ.
“Chị dâu nhỏ đáng yêu đúng không? Ba sao hai gạch, cả đời này anh cũng chưa chắc có phúc khí như anh trai tôi đâu. Cứ tiếp tục hâm mộ đi!” Hoắc Tương trợn mắt, liếc nhìn Trần Lương, kiêu ngạo nói.
“Cái gì mà ba sao hai gạch chứ? Sao có thể nói chuyện như vậy với ân nhân chứ?” Hoắc Trì Viễn lập tức bất mãn răn dạy Hoắc Tương.
“Không sao đâu! Cô em gái này của anh…..” Trần Lương liếc mắt nhìn Hoắc Tương, “Tôi đã sớm lĩnh giáo rồi!”
“Bị tôi chiều hư…..” Hoắc Trì Viễn xấu hổ nói.
“Tôi còn đang ở trong quân diễn!” Trần Lương nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói. “Đã giao người cho anh, tôi đi đây!”
“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn chân thành nói.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1446Hôm qua, cô nói đi leo núi cùng nhóm bạn. Núi chẳng leo đến nơi lại còn khiến cả người bị thương.Lần sau nếu có hoạt động như vậy, anh phải kiểm tra giúp con bé kiểm tra lại. Nếu chuyến đi không đáng tin, lừa đảo như thế thì không được tham gia.Tề Mẫn Mẫn chạy lên trước, lo lắng hỏi: “Chị Hoắc Tương, chị không sao chứ? Em nghe nói chân chị bị đau? Có thể đi bộ được không?”“Không đến nỗi nào!” Hoắc Tương nhìn Trần Lương một cái.Hoắc Trì Viễn cũng không lập tức bế Hoắc Trì Viễn xuống xe mà bắt tay Trần Lương một cái: “Cảm ơn cậu, đã cứu em gái tôi!”“Chỉ vô tình thôi!” Trần Lương nghiêng đầu, nhướng mày. “Em gái anh vô tình đi vào bãi mìn. Chúng tôi liệt cô ấy vào danh sách hoài nghi. Sau khi điều tra xong mới biết đó là em gái anh!”“Hoắc Tương, mau xuống nói cảm ơn với đội trưởng Trần đi!” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt ra lệnh.“Dựa vào cái gì chứ?” Hoắc Tương bất mãn kháng nghị.Cô bị Trần Lương chọc tức anh ách, còn lâu cô mới cúi đầu với tên ba sao hai gạch đó.“Em xông vào bãi mìn còn có thể toàn thây trở về phải cảm ơn đội trưởng Trần thật nhiều. Nếu như cậu ấy không cứu em thì hiện tại anh đón em không phải cụt tay, mất chân rồi! Mau xuống!” Hoắc Trì Viễn nhướng mày với em gái.Hoắc Tương mở cửa xe, vịn vào bả vai của Tề Mẫn Mẫn, khập khiễng đi tới, không cam lòng nhìn Trần Lương: “Cảm ơn!”Tề Mẫn Mẫn nhìn ra Hoắc Tương không tình nguyện cho lắm, sợ đối phương không vui, khẩn trương nói đỡ cho cô: “Chị Hoắc Tương đau chân, khó chịu. Em thay chị cảm ơn anh!”Trần Lương thỏa mãn nhìn Tề Mẫn Mẫn, nói với Hoắc Trì Viễn: “Cô em gái này của anh thật đáng yêu đó!”Hoắc Trì Viễn ho khan một lúc, sờ mũi: “Đội trưởng Trần, quên không tới thiệu! Đây là bà xã tôi, Tề Mẫn Mẫn!”“Bà xã anh?” Trần Lương kinh ngạc nhìn Tề Mẫn Mẫn.Trông Tề Mẫn Mẫn có vẻ chỉ mới 17, 18 tuổi, so với Hoắc Tương còn nhỏ hơn rất nhiều. Tuổi của Hoắc Trì Viễn có thể làm ba cô rồi. Vậy mà bọn họ lại là vợ chồng.“Hàng thật giá thật đó!” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo cười.“Chồng già vợ trẻ, hâm mộ!” Trần Lương vỗ cánh tay Hoắc Trì Viễn, vẻ mặt hâm mộ.“Chị dâu nhỏ đáng yêu đúng không? Ba sao hai gạch, cả đời này anh cũng chưa chắc có phúc khí như anh trai tôi đâu. Cứ tiếp tục hâm mộ đi!” Hoắc Tương trợn mắt, liếc nhìn Trần Lương, kiêu ngạo nói.“Cái gì mà ba sao hai gạch chứ? Sao có thể nói chuyện như vậy với ân nhân chứ?” Hoắc Trì Viễn lập tức bất mãn răn dạy Hoắc Tương.“Không sao đâu! Cô em gái này của anh…..” Trần Lương liếc mắt nhìn Hoắc Tương, “Tôi đã sớm lĩnh giáo rồi!”“Bị tôi chiều hư…..” Hoắc Trì Viễn xấu hổ nói.“Tôi còn đang ở trong quân diễn!” Trần Lương nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói. “Đã giao người cho anh, tôi đi đây!”“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn chân thành nói.