Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 773

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trăng sáng đã lên cao, cả người Phương Dao run rẩy vì tức giận.  Giữa chân mày mang theo sát khí, ghen ghét như biến  Diệp Phàm dám nói cô ta như vậy, thậm chí Diệp Phàm còn túm chặt tay mình, Phương Dao vô cùng chán ghét.  Trong lòng cô ta, mọi tên đàn ông trên đời đều dơ bẩn, đều là kẻ vô dụng  “Đồ vô liêm sỉ, mau buông tay tôi ra!”, Phương Dao hét lớn, tay kia vung lên đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.  Âm thanh sắc bén như xé gió chứng tỏ chưởng này rất mạnh, Phương Dao ra đòn này không hề nương tay chút nào, đánh thẳng vào ngực Diệp Phàm.  Nếu Diệp Phàm chỉ là người bình thường thì với một chưởng này, lồ ng ngực chắc chắn bị vỡ nát và ho ra máu rồi.  “Sư tỷ chị điên rồi sao…”, Hoắc Thanh Thanh nạt một tiếng, giơ tay đánh ngược về phía tay Phương Dao.  “Ầm!”  Một chưởng này khiến chưởng của Phương Dao bị đánh lệch đi, nhưng ngay lập tức Phương Dao đã ra tay đánh chưởng thứ hai nhưng lần này là đánh về phía Hoắc Thanh Thanh.  “Ầm!”  Hai chưởng va chạm gây ra tiếng động lớn, Hoắc Thanh Thanh đứng không vững, phải lùi ra sau  Diệp Phàm vươn tay ôm eo Hoắc Thanh Thanh để cô ta không bị lui ra sau quá nhiều.  Cái khác không nói nhưng thực lực Phương Dao mạnh hơn so với Hoắc Thanh Thanh nhiều, nhưng có Diệp Phàm ở đây, anh cũng không thể giương mắt nhìn Hoắc Thanh Thanh vô duyên vô cớ bị ức hiếp.  Nội lực dồn về đan điền, tụ lên cánh tay đang giữ chặt cánh tay Phương Dao, anh dồn lực bẻ ngược cánh tay cô ta.  Cả người Phương Dao run lên, ngã qua một bên.  “Khốn nạn!”  Phương Dao tức giận la lớn: “Đúng là không phải kẻ chính nhân quân tử gì cả, chỉ biết giở trò đánh lén mà thôi!”  “Đánh lén?”, Diệp Phàm bật cười, châm chọc nói: “Cô đột nhiên ra tay đánh tôi, vậy là chính đáng à, ông đây đánh lại phòng vệ thì lại là đánh lén, đúng là mặt dày không ai bằng!”  “Tên đàn ống xấu xa, đền tội cho tôi…”, Phương Dao tức giận, một tên đàn ông thô tục mà dám châm chọc cô ta, dựa vào cái gì chứ?  “Sư tỷ…” 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trăng sáng đã lên cao, cả người Phương Dao run rẩy vì tức giận.  Giữa chân mày mang theo sát khí, ghen ghét như biến  Diệp Phàm dám nói cô ta như vậy, thậm chí Diệp Phàm còn túm chặt tay mình, Phương Dao vô cùng chán ghét.  Trong lòng cô ta, mọi tên đàn ông trên đời đều dơ bẩn, đều là kẻ vô dụng  “Đồ vô liêm sỉ, mau buông tay tôi ra!”, Phương Dao hét lớn, tay kia vung lên đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.  Âm thanh sắc bén như xé gió chứng tỏ chưởng này rất mạnh, Phương Dao ra đòn này không hề nương tay chút nào, đánh thẳng vào ngực Diệp Phàm.  Nếu Diệp Phàm chỉ là người bình thường thì với một chưởng này, lồ ng ngực chắc chắn bị vỡ nát và ho ra máu rồi.  “Sư tỷ chị điên rồi sao…”, Hoắc Thanh Thanh nạt một tiếng, giơ tay đánh ngược về phía tay Phương Dao.  “Ầm!”  Một chưởng này khiến chưởng của Phương Dao bị đánh lệch đi, nhưng ngay lập tức Phương Dao đã ra tay đánh chưởng thứ hai nhưng lần này là đánh về phía Hoắc Thanh Thanh.  “Ầm!”  Hai chưởng va chạm gây ra tiếng động lớn, Hoắc Thanh Thanh đứng không vững, phải lùi ra sau  Diệp Phàm vươn tay ôm eo Hoắc Thanh Thanh để cô ta không bị lui ra sau quá nhiều.  Cái khác không nói nhưng thực lực Phương Dao mạnh hơn so với Hoắc Thanh Thanh nhiều, nhưng có Diệp Phàm ở đây, anh cũng không thể giương mắt nhìn Hoắc Thanh Thanh vô duyên vô cớ bị ức hiếp.  Nội lực dồn về đan điền, tụ lên cánh tay đang giữ chặt cánh tay Phương Dao, anh dồn lực bẻ ngược cánh tay cô ta.  Cả người Phương Dao run lên, ngã qua một bên.  “Khốn nạn!”  Phương Dao tức giận la lớn: “Đúng là không phải kẻ chính nhân quân tử gì cả, chỉ biết giở trò đánh lén mà thôi!”  “Đánh lén?”, Diệp Phàm bật cười, châm chọc nói: “Cô đột nhiên ra tay đánh tôi, vậy là chính đáng à, ông đây đánh lại phòng vệ thì lại là đánh lén, đúng là mặt dày không ai bằng!”  “Tên đàn ống xấu xa, đền tội cho tôi…”, Phương Dao tức giận, một tên đàn ông thô tục mà dám châm chọc cô ta, dựa vào cái gì chứ?  “Sư tỷ…” 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trăng sáng đã lên cao, cả người Phương Dao run rẩy vì tức giận.  Giữa chân mày mang theo sát khí, ghen ghét như biến  Diệp Phàm dám nói cô ta như vậy, thậm chí Diệp Phàm còn túm chặt tay mình, Phương Dao vô cùng chán ghét.  Trong lòng cô ta, mọi tên đàn ông trên đời đều dơ bẩn, đều là kẻ vô dụng  “Đồ vô liêm sỉ, mau buông tay tôi ra!”, Phương Dao hét lớn, tay kia vung lên đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.  Âm thanh sắc bén như xé gió chứng tỏ chưởng này rất mạnh, Phương Dao ra đòn này không hề nương tay chút nào, đánh thẳng vào ngực Diệp Phàm.  Nếu Diệp Phàm chỉ là người bình thường thì với một chưởng này, lồ ng ngực chắc chắn bị vỡ nát và ho ra máu rồi.  “Sư tỷ chị điên rồi sao…”, Hoắc Thanh Thanh nạt một tiếng, giơ tay đánh ngược về phía tay Phương Dao.  “Ầm!”  Một chưởng này khiến chưởng của Phương Dao bị đánh lệch đi, nhưng ngay lập tức Phương Dao đã ra tay đánh chưởng thứ hai nhưng lần này là đánh về phía Hoắc Thanh Thanh.  “Ầm!”  Hai chưởng va chạm gây ra tiếng động lớn, Hoắc Thanh Thanh đứng không vững, phải lùi ra sau  Diệp Phàm vươn tay ôm eo Hoắc Thanh Thanh để cô ta không bị lui ra sau quá nhiều.  Cái khác không nói nhưng thực lực Phương Dao mạnh hơn so với Hoắc Thanh Thanh nhiều, nhưng có Diệp Phàm ở đây, anh cũng không thể giương mắt nhìn Hoắc Thanh Thanh vô duyên vô cớ bị ức hiếp.  Nội lực dồn về đan điền, tụ lên cánh tay đang giữ chặt cánh tay Phương Dao, anh dồn lực bẻ ngược cánh tay cô ta.  Cả người Phương Dao run lên, ngã qua một bên.  “Khốn nạn!”  Phương Dao tức giận la lớn: “Đúng là không phải kẻ chính nhân quân tử gì cả, chỉ biết giở trò đánh lén mà thôi!”  “Đánh lén?”, Diệp Phàm bật cười, châm chọc nói: “Cô đột nhiên ra tay đánh tôi, vậy là chính đáng à, ông đây đánh lại phòng vệ thì lại là đánh lén, đúng là mặt dày không ai bằng!”  “Tên đàn ống xấu xa, đền tội cho tôi…”, Phương Dao tức giận, một tên đàn ông thô tục mà dám châm chọc cô ta, dựa vào cái gì chứ?  “Sư tỷ…” 

Chương 773