Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1491
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1491“Không đâu!” Tần Viễn Chu chân thành nói.Hoắc Trì Viễn ngồi ở trên ghế sofa trong vòng khách, một bên cùng ba nhàn nhã chơi cờ, một bên nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ.“Nổi gió rồi.Xem ra trời lại sắp mưa to.” Hoắc Hoài Lễ cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.“Trời mưa xuống là muốn giữ khách sao.” Hoắc Trì Viễn nhíu mày cười nói.Hoắc Hoài Lễ nghe thấy con trai nói liền quay đầu, liền thấy Tần Viễn Chu nắm tay Hoắc Tương từ trên lầu đi xuống.“Bác trai, cũng không còn sớm. Cháu xin phép được về ạ.” Tần Viễn Chu khách khí nói với Hoắc Hoài Lễ.“Nhìn trời như sắp đổ mưa rồi, lái xe cũng không an toàn. Đêm nay cậu ở lại đi. Lầu ba còn phòng khách, chỉ là có chút đơn sơ.” Hoắc Hoài Lễ lạnh nhạt nói.”Hi vọng Tần thiếu gia không ghét bỏ.”“Bác trai, bác gọi thẳng tên cháu là được ạ.” Tần Viễn Chu nhìn thoáng qua Hoắc Tương, do dự nói, “Cháu lần đầu tới nhà…”“Trên tay em gái tôi nuôi từ bé cũng đã đeo nhẫn của cậu, còn có cái gì không thể?” Lúc này Hoắc Nhiên đột nhiên xuất hiện ở trên bậc thang, trêu trọc cười nói.”Xem kìa! Trời cũng đã mưa! Anh nói này, em rể, đây là ông trời muốn cậu ở lại.”Ngoài cửa sổ, quả nhiên mưa gió đã bắt đầu nổi lên.“Ý trời.” Hoắc Nhiên đi qua bên cạnh Tần Viễn Chu, cười nói.Hoắc Tương nhìn thấy trời thực sự mưa to, liền ôm lấy cánh tay Tần Viễn Chu: “Mưa rất lớn,anh ở lại đi. Phòng khách lầu ba không có ai ở, em đi dọn cho anh.”“Cảm ơn.” Tần Viễn Chu đầy ý cười nhìn Hoắc Tương.“Đừng cho là em có thể dọn sạch sẽ, em không biến nó bẩn hơn đã là phúc khí của anh rồi đấy.”Hoắc Tương làm mặt quỷ với Tần Viễn Chu, sau đó chạy nhanh lên lâu.Tần Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trì Viễn, nhìn anh cùng Hoắc Hoài Lễ chơi cờ, an tĩnh không nói chuyện.Hoắc Trì Viễn cầm một quân cờ, nói với ba mình: “Chiếu tướng!”“Đợi một chút!” Hoắc Hoài Lễ ngăn lại quân cờ Hoắc Trì Viễn muốn thả xuống, nói với Tần Viễn Chu, “Viễn Chu, cháu qua bên này nhìn xem, bác còn có cơ hội thắng không.”“Ba, ba chơi lại!” Hoắc Trì Viễn bất mãn nhíu mày.“Ngẫu nhiên một lần.” Hoắc Hoài Lễ làm như đang suy nghĩ nước đi.”Viễn Chu, cháu cảm thấy bác hạ cờ ở đây được không?”“Bác đã bị anh cả ăn luôn rồi.” Tần Viễn Chu chỉ chỉ, cười nói, “Bác hạ cờ ở đây thử xem.”“Tuyệt!” Hoắc Hoài Lễ đặt cờ xuống xong liền nhìn thấy phần thắng nắm chắc trong tay, thoải mái cười to.”Viễn Chu, tài đánh cờ của cháu khá được đấy.”“Trước đây cháu thường bị bắt bồi ông nội chơi cờ, cho nên cũng có hiểu chút da lông thôi ạ.” Tần Viễn Chu khiêm tốn nói.Lúc này, bên ngoài trời liền vang tiếng sét lớn. Hoắc Trì Viễn lập tức đặt xuống cờ xuống, nói với Tần Viễn Chu: “Cậu bồi ba chơi cờ. Anh lên lầu xem Tiểu Nhiễm chút.”
Chương 1491
“Không đâu!” Tần Viễn Chu chân thành nói.
Hoắc Trì Viễn ngồi ở trên ghế sofa trong vòng khách, một bên cùng ba nhàn nhã chơi cờ, một bên nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ.
“Nổi gió rồi.Xem ra trời lại sắp mưa to.” Hoắc Hoài Lễ cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
“Trời mưa xuống là muốn giữ khách sao.” Hoắc Trì Viễn nhíu mày cười nói.
Hoắc Hoài Lễ nghe thấy con trai nói liền quay đầu, liền thấy Tần Viễn Chu nắm tay Hoắc Tương từ trên lầu đi xuống.
“Bác trai, cũng không còn sớm. Cháu xin phép được về ạ.” Tần Viễn Chu khách khí nói với Hoắc Hoài Lễ.
“Nhìn trời như sắp đổ mưa rồi, lái xe cũng không an toàn. Đêm nay cậu ở lại đi. Lầu ba còn phòng khách, chỉ là có chút đơn sơ.” Hoắc Hoài Lễ lạnh nhạt nói.”Hi vọng Tần thiếu gia không ghét bỏ.”
“Bác trai, bác gọi thẳng tên cháu là được ạ.” Tần Viễn Chu nhìn thoáng qua Hoắc Tương, do dự nói, “Cháu lần đầu tới nhà…”
“Trên tay em gái tôi nuôi từ bé cũng đã đeo nhẫn của cậu, còn có cái gì không thể?” Lúc này Hoắc Nhiên đột nhiên xuất hiện ở trên bậc thang, trêu trọc cười nói.”Xem kìa! Trời cũng đã mưa! Anh nói này, em rể, đây là ông trời muốn cậu ở lại.”
Ngoài cửa sổ, quả nhiên mưa gió đã bắt đầu nổi lên.
“Ý trời.” Hoắc Nhiên đi qua bên cạnh Tần Viễn Chu, cười nói.
Hoắc Tương nhìn thấy trời thực sự mưa to, liền ôm lấy cánh tay Tần Viễn Chu: “Mưa rất lớn,anh ở lại đi. Phòng khách lầu ba không có ai ở, em đi dọn cho anh.”
“Cảm ơn.” Tần Viễn Chu đầy ý cười nhìn Hoắc Tương.
“Đừng cho là em có thể dọn sạch sẽ, em không biến nó bẩn hơn đã là phúc khí của anh rồi đấy.”Hoắc Tương làm mặt quỷ với Tần Viễn Chu, sau đó chạy nhanh lên lâu.
Tần Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trì Viễn, nhìn anh cùng Hoắc Hoài Lễ chơi cờ, an tĩnh không nói chuyện.
Hoắc Trì Viễn cầm một quân cờ, nói với ba mình: “Chiếu tướng!”
“Đợi một chút!” Hoắc Hoài Lễ ngăn lại quân cờ Hoắc Trì Viễn muốn thả xuống, nói với Tần Viễn Chu, “Viễn Chu, cháu qua bên này nhìn xem, bác còn có cơ hội thắng không.”
“Ba, ba chơi lại!” Hoắc Trì Viễn bất mãn nhíu mày.
“Ngẫu nhiên một lần.” Hoắc Hoài Lễ làm như đang suy nghĩ nước đi.”Viễn Chu, cháu cảm thấy bác hạ cờ ở đây được không?”
“Bác đã bị anh cả ăn luôn rồi.” Tần Viễn Chu chỉ chỉ, cười nói, “Bác hạ cờ ở đây thử xem.”
“Tuyệt!” Hoắc Hoài Lễ đặt cờ xuống xong liền nhìn thấy phần thắng nắm chắc trong tay, thoải mái cười to.”Viễn Chu, tài đánh cờ của cháu khá được đấy.”
“Trước đây cháu thường bị bắt bồi ông nội chơi cờ, cho nên cũng có hiểu chút da lông thôi ạ.” Tần Viễn Chu khiêm tốn nói.
Lúc này, bên ngoài trời liền vang tiếng sét lớn. Hoắc Trì Viễn lập tức đặt xuống cờ xuống, nói với Tần Viễn Chu: “Cậu bồi ba chơi cờ. Anh lên lầu xem Tiểu Nhiễm chút.”
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1491“Không đâu!” Tần Viễn Chu chân thành nói.Hoắc Trì Viễn ngồi ở trên ghế sofa trong vòng khách, một bên cùng ba nhàn nhã chơi cờ, một bên nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ.“Nổi gió rồi.Xem ra trời lại sắp mưa to.” Hoắc Hoài Lễ cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.“Trời mưa xuống là muốn giữ khách sao.” Hoắc Trì Viễn nhíu mày cười nói.Hoắc Hoài Lễ nghe thấy con trai nói liền quay đầu, liền thấy Tần Viễn Chu nắm tay Hoắc Tương từ trên lầu đi xuống.“Bác trai, cũng không còn sớm. Cháu xin phép được về ạ.” Tần Viễn Chu khách khí nói với Hoắc Hoài Lễ.“Nhìn trời như sắp đổ mưa rồi, lái xe cũng không an toàn. Đêm nay cậu ở lại đi. Lầu ba còn phòng khách, chỉ là có chút đơn sơ.” Hoắc Hoài Lễ lạnh nhạt nói.”Hi vọng Tần thiếu gia không ghét bỏ.”“Bác trai, bác gọi thẳng tên cháu là được ạ.” Tần Viễn Chu nhìn thoáng qua Hoắc Tương, do dự nói, “Cháu lần đầu tới nhà…”“Trên tay em gái tôi nuôi từ bé cũng đã đeo nhẫn của cậu, còn có cái gì không thể?” Lúc này Hoắc Nhiên đột nhiên xuất hiện ở trên bậc thang, trêu trọc cười nói.”Xem kìa! Trời cũng đã mưa! Anh nói này, em rể, đây là ông trời muốn cậu ở lại.”Ngoài cửa sổ, quả nhiên mưa gió đã bắt đầu nổi lên.“Ý trời.” Hoắc Nhiên đi qua bên cạnh Tần Viễn Chu, cười nói.Hoắc Tương nhìn thấy trời thực sự mưa to, liền ôm lấy cánh tay Tần Viễn Chu: “Mưa rất lớn,anh ở lại đi. Phòng khách lầu ba không có ai ở, em đi dọn cho anh.”“Cảm ơn.” Tần Viễn Chu đầy ý cười nhìn Hoắc Tương.“Đừng cho là em có thể dọn sạch sẽ, em không biến nó bẩn hơn đã là phúc khí của anh rồi đấy.”Hoắc Tương làm mặt quỷ với Tần Viễn Chu, sau đó chạy nhanh lên lâu.Tần Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trì Viễn, nhìn anh cùng Hoắc Hoài Lễ chơi cờ, an tĩnh không nói chuyện.Hoắc Trì Viễn cầm một quân cờ, nói với ba mình: “Chiếu tướng!”“Đợi một chút!” Hoắc Hoài Lễ ngăn lại quân cờ Hoắc Trì Viễn muốn thả xuống, nói với Tần Viễn Chu, “Viễn Chu, cháu qua bên này nhìn xem, bác còn có cơ hội thắng không.”“Ba, ba chơi lại!” Hoắc Trì Viễn bất mãn nhíu mày.“Ngẫu nhiên một lần.” Hoắc Hoài Lễ làm như đang suy nghĩ nước đi.”Viễn Chu, cháu cảm thấy bác hạ cờ ở đây được không?”“Bác đã bị anh cả ăn luôn rồi.” Tần Viễn Chu chỉ chỉ, cười nói, “Bác hạ cờ ở đây thử xem.”“Tuyệt!” Hoắc Hoài Lễ đặt cờ xuống xong liền nhìn thấy phần thắng nắm chắc trong tay, thoải mái cười to.”Viễn Chu, tài đánh cờ của cháu khá được đấy.”“Trước đây cháu thường bị bắt bồi ông nội chơi cờ, cho nên cũng có hiểu chút da lông thôi ạ.” Tần Viễn Chu khiêm tốn nói.Lúc này, bên ngoài trời liền vang tiếng sét lớn. Hoắc Trì Viễn lập tức đặt xuống cờ xuống, nói với Tần Viễn Chu: “Cậu bồi ba chơi cờ. Anh lên lầu xem Tiểu Nhiễm chút.”