Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1495

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1495Sau khi Hoắc Tương rời đi, Tần Viễn Chu có cảm giác cô đơn khó nói nên lời.Thật sự rất muốn mỗi khi tỉnh dậy, mở mặt đều thấy Hoắc Tương đang nằm bên cạnh.Muốn lấy cô vào cửa sớm một chút, ngày nào cũng nhìn cô, an ủi nỗi nhớ thương như lửa thiêu cỏ khô của anh.Trời mưa cả đêm đến sáng hôm sau mới ngừng.Ăn xong điểm tâm, Tần Viễn Chu mới đề xuất với trưởng bối Cố gia là muốn dẫn Hoắc Tương về thành phố B gặp cha mẹ anh.“Quyết định rồi sao?” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc nhìn Tần Viễn Chu.Tần Viễn Chu lập tức gật đầu. Anh hiểu rõ, Hoắc Hoài Lễ sợ anh dao động, không có chủ kiến. Anh cực kỳ xác định tình cảm mình với Hoắc Tương.“Tiểu Tương!” Hoắc Hoài Lễ nhìn về phía con gái.“Ba!” Hoắc Tương khẩn trương nắm lấy tay Tần Viễn Chu.“Đừng sợ, ba không định ngăn cấm các con. Tần gia không giống như gia đình bình thường khác. Con không được tùy tiện, lễ phép với trưởng bối một chút. Chúng ta là gia đình bình thường, có một số việc không thể cưỡng cầu được. Nhớ kỹ: được là may mắn của chúng ta, không được cũng là số mệnh rồi!” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc dặn dò.“Con hiểu ạ!” Hoắc tổng nghẹn ngào gật đầu.Từng câu từng chữ của ba đều ẩn chứa tình yêu và sự lo lắng với cô. Ba sợ cô bị trưởng bối Tần gia từ chối rồi nghĩ linh tinh trong lòng.“Chị Hoắc Tương không giống những cô gái khác. Chị ấy là tác giả Ngư Tứ cực kỳ nổi tiếng có số lượng sách bạn chạy nhất hiện giờ. So với những đại tiểu thư chỉ biết mua túi sách hàng hiệu thì lợi hại hơn nhiều. Chị Hoắc Tương, chị không cần tự ti!” Tề Mẫn Mẫn nắm quả đấm, cổ vũ Hoắc Tương.“Chị dâu nói đúng!” Tần Viễn Chu nắm chặt tay Hoắc Tương, mỉm cười: “Tôi yêu chính là tài hoa của cô ấy!”Hoắc Tương và Tần Viễn Chu thâm tình nhìn nhau. Trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, những người khác dường như không tồn tai.Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm đều thả lỏng mà cười.“Viễn Chu, cậu giúp Tiểu Tương thu dọn hành lý đi. Ba và mẹ con hôm nay có một bữa tiệc, sẽ không đi tiễn các con được!”Hoắc Hoài Lễ hàn huyên vài câu với Tần Viễn Chu rồi dẫn Chu Cầm rời đi.“Nhóc Tương, chờ tin tốt của em đó. Anh cũng đi làm đây!” Hoắc Nhiên ăn uống no say, lau miệng rồi đi.Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nói với Hoắc Tương: “Nhóc Tương, mặc kệ em gặp chuyện gì đều phải nhớ, em còn có anh cả ở đây!”“Vâng!” Hoắc Tương tiến lên, ôm chặt lấy Hoắc Trì Viễn, “Anh cả, không cần lo đâu, em có một trái tim cứng rắn mà!”Hoắc Trì Viễn xoa tóc Hoắc Tương: “Xem ra anh cả phải chuẩn bị một phong bao thật dày chờ em về rồi!”“Anh cả, em yêu anh chết mất!” Hoắc Tương hôn một cái thật kêu lên má Hoắc Trì Viễn.

Chương 1495

Sau khi Hoắc Tương rời đi, Tần Viễn Chu có cảm giác cô đơn khó nói nên lời.

Thật sự rất muốn mỗi khi tỉnh dậy, mở mặt đều thấy Hoắc Tương đang nằm bên cạnh.

Muốn lấy cô vào cửa sớm một chút, ngày nào cũng nhìn cô, an ủi nỗi nhớ thương như lửa thiêu cỏ khô của anh.

Trời mưa cả đêm đến sáng hôm sau mới ngừng.

Ăn xong điểm tâm, Tần Viễn Chu mới đề xuất với trưởng bối Cố gia là muốn dẫn Hoắc Tương về thành phố B gặp cha mẹ anh.

“Quyết định rồi sao?” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc nhìn Tần Viễn Chu.

Tần Viễn Chu lập tức gật đầu. Anh hiểu rõ, Hoắc Hoài Lễ sợ anh dao động, không có chủ kiến. Anh cực kỳ xác định tình cảm mình với Hoắc Tương.

“Tiểu Tương!” Hoắc Hoài Lễ nhìn về phía con gái.

“Ba!” Hoắc Tương khẩn trương nắm lấy tay Tần Viễn Chu.

“Đừng sợ, ba không định ngăn cấm các con. Tần gia không giống như gia đình bình thường khác. Con không được tùy tiện, lễ phép với trưởng bối một chút. Chúng ta là gia đình bình thường, có một số việc không thể cưỡng cầu được. Nhớ kỹ: được là may mắn của chúng ta, không được cũng là số mệnh rồi!” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc dặn dò.

“Con hiểu ạ!” Hoắc tổng nghẹn ngào gật đầu.

Từng câu từng chữ của ba đều ẩn chứa tình yêu và sự lo lắng với cô. Ba sợ cô bị trưởng bối Tần gia từ chối rồi nghĩ linh tinh trong lòng.

“Chị Hoắc Tương không giống những cô gái khác. Chị ấy là tác giả Ngư Tứ cực kỳ nổi tiếng có số lượng sách bạn chạy nhất hiện giờ. So với những đại tiểu thư chỉ biết mua túi sách hàng hiệu thì lợi hại hơn nhiều. Chị Hoắc Tương, chị không cần tự ti!” Tề Mẫn Mẫn nắm quả đấm, cổ vũ Hoắc Tương.

“Chị dâu nói đúng!” Tần Viễn Chu nắm chặt tay Hoắc Tương, mỉm cười: “Tôi yêu chính là tài hoa của cô ấy!”

Hoắc Tương và Tần Viễn Chu thâm tình nhìn nhau. Trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, những người khác dường như không tồn tai.

Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm đều thả lỏng mà cười.

“Viễn Chu, cậu giúp Tiểu Tương thu dọn hành lý đi. Ba và mẹ con hôm nay có một bữa tiệc, sẽ không đi tiễn các con được!”

Hoắc Hoài Lễ hàn huyên vài câu với Tần Viễn Chu rồi dẫn Chu Cầm rời đi.

“Nhóc Tương, chờ tin tốt của em đó. Anh cũng đi làm đây!” Hoắc Nhiên ăn uống no say, lau miệng rồi đi.

Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nói với Hoắc Tương: “Nhóc Tương, mặc kệ em gặp chuyện gì đều phải nhớ, em còn có anh cả ở đây!”

“Vâng!” Hoắc Tương tiến lên, ôm chặt lấy Hoắc Trì Viễn, “Anh cả, không cần lo đâu, em có một trái tim cứng rắn mà!”

Hoắc Trì Viễn xoa tóc Hoắc Tương: “Xem ra anh cả phải chuẩn bị một phong bao thật dày chờ em về rồi!”

“Anh cả, em yêu anh chết mất!” Hoắc Tương hôn một cái thật kêu lên má Hoắc Trì Viễn.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1495Sau khi Hoắc Tương rời đi, Tần Viễn Chu có cảm giác cô đơn khó nói nên lời.Thật sự rất muốn mỗi khi tỉnh dậy, mở mặt đều thấy Hoắc Tương đang nằm bên cạnh.Muốn lấy cô vào cửa sớm một chút, ngày nào cũng nhìn cô, an ủi nỗi nhớ thương như lửa thiêu cỏ khô của anh.Trời mưa cả đêm đến sáng hôm sau mới ngừng.Ăn xong điểm tâm, Tần Viễn Chu mới đề xuất với trưởng bối Cố gia là muốn dẫn Hoắc Tương về thành phố B gặp cha mẹ anh.“Quyết định rồi sao?” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc nhìn Tần Viễn Chu.Tần Viễn Chu lập tức gật đầu. Anh hiểu rõ, Hoắc Hoài Lễ sợ anh dao động, không có chủ kiến. Anh cực kỳ xác định tình cảm mình với Hoắc Tương.“Tiểu Tương!” Hoắc Hoài Lễ nhìn về phía con gái.“Ba!” Hoắc Tương khẩn trương nắm lấy tay Tần Viễn Chu.“Đừng sợ, ba không định ngăn cấm các con. Tần gia không giống như gia đình bình thường khác. Con không được tùy tiện, lễ phép với trưởng bối một chút. Chúng ta là gia đình bình thường, có một số việc không thể cưỡng cầu được. Nhớ kỹ: được là may mắn của chúng ta, không được cũng là số mệnh rồi!” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc dặn dò.“Con hiểu ạ!” Hoắc tổng nghẹn ngào gật đầu.Từng câu từng chữ của ba đều ẩn chứa tình yêu và sự lo lắng với cô. Ba sợ cô bị trưởng bối Tần gia từ chối rồi nghĩ linh tinh trong lòng.“Chị Hoắc Tương không giống những cô gái khác. Chị ấy là tác giả Ngư Tứ cực kỳ nổi tiếng có số lượng sách bạn chạy nhất hiện giờ. So với những đại tiểu thư chỉ biết mua túi sách hàng hiệu thì lợi hại hơn nhiều. Chị Hoắc Tương, chị không cần tự ti!” Tề Mẫn Mẫn nắm quả đấm, cổ vũ Hoắc Tương.“Chị dâu nói đúng!” Tần Viễn Chu nắm chặt tay Hoắc Tương, mỉm cười: “Tôi yêu chính là tài hoa của cô ấy!”Hoắc Tương và Tần Viễn Chu thâm tình nhìn nhau. Trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, những người khác dường như không tồn tai.Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm đều thả lỏng mà cười.“Viễn Chu, cậu giúp Tiểu Tương thu dọn hành lý đi. Ba và mẹ con hôm nay có một bữa tiệc, sẽ không đi tiễn các con được!”Hoắc Hoài Lễ hàn huyên vài câu với Tần Viễn Chu rồi dẫn Chu Cầm rời đi.“Nhóc Tương, chờ tin tốt của em đó. Anh cũng đi làm đây!” Hoắc Nhiên ăn uống no say, lau miệng rồi đi.Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nói với Hoắc Tương: “Nhóc Tương, mặc kệ em gặp chuyện gì đều phải nhớ, em còn có anh cả ở đây!”“Vâng!” Hoắc Tương tiến lên, ôm chặt lấy Hoắc Trì Viễn, “Anh cả, không cần lo đâu, em có một trái tim cứng rắn mà!”Hoắc Trì Viễn xoa tóc Hoắc Tương: “Xem ra anh cả phải chuẩn bị một phong bao thật dày chờ em về rồi!”“Anh cả, em yêu anh chết mất!” Hoắc Tương hôn một cái thật kêu lên má Hoắc Trì Viễn.

Chương 1495