Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1526
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1526“Dù sao khỏi hẳn cũng cần cả quá trình mà!” Tề Mẫn Mẫn choàng lên cổ Hoắc Trì Viễn, cười dỗ dành.Hoắc Trì Viễn vươn bàn tay to, khép laptop, tháo mắt xuống, anh ôm Tề Mẫn Mẫn đứng dậy ra ngoài.“Anh xong việc rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.“Đi bôi thuốc cho em!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng, nghiêm mặt trả lời.“Anh…..sao anh biết…..em chưa bôi thuốc?” Tề Mẫn Mẫn cười ha ha. Hóa ra vừa rồi anh cũng không tin lời nói dối của cô.“Bôi thuốc xong, mặt em sẽ không trơn láng như vậy!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ thở dài.Tề Mẫn Mẫn le lưỡi, “Hóa ra không gì có thể thoát khỏi mắt thần của anh! Về sau em không dám nói dối nữa!”“Biết là tốt rồi!” Hoắc Trì Viễn hừ mạnh một tiếng.Ôm Tề Mẫn Mẫn về phòng, đặt lên giường, anh lấy thuốc ở trên bàn, cẩn thận bôi cho cô.“Ai cũng nói trẻ con thích làm điệu còn em lại chẳng quan tâm đến mặt mình!” Anh không biết nên khen hay nên mắng cô vài câu nữa.“Trời sinh bản tiểu thư vốn xinh đẹp rồi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo lắc lư đầu, liến thoắng nói.Tần Viễn Chu đi xã giao đến tận đêm, về đến nhà đã khuya lắm rồi.Sợ làm quấy rầy ba mẹ, anh nhón chân đi lên lầu.Tưởng Hoắc Tương đã đi ngủ, anh mở cửa phòng thì nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, đặt laptop lên đùi viết sách, liền kinh ngạc hỏi:”Sao vẫn còn chưa ngủ?”“Chờ anh.” Hoắc Tương khép laptop lại, để qua một bên, nhảy xuống giường chạy đến trước mặt Tần Viễn Chu, giúp anh cởi cà vạt, ngửi thấy mùi rượu trên người anh thì nhăn mũi, “Thật hôi!”Tần Viễn Chu lột áo sơ mi ra, ôm lấy Hoắc Tương, giọng nói mê hoặc nói:”Tắm rồi lại thơm!”“Em nói mùi rượu cơ!” Hoắc Tương thấy Tần Viễn Chu bế cô đi vào nhà tắm, lập tức đỏ mặt kháng nghị.“Đêm nay uống nhiều thêm mấy chén. Nhưng không say đến mức không bế được em.” Tần Viễn Chu cười đá văng cửa nhà tắm, bế cô đi vào.“Em đã tắm rồi!” Hoắc Tương muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Viễn Chu, đôi môi đỏ mọng lại bị anh che lại.Tuy rằng không muốn, nhưng anh lại không thể không bỏ lại cô, nhận được một cuộc điện thoại gọi đi lãnh đạo thị sát.Trước kia anh làm việc không biết mệt mỏi, nhưng hôm nay anh muốn được thải mái một chút không muốn làm gì, ở nhà chăm sóc Hoắc Tương.Hoắc Tương làm anh trở thành một người đàn ông lưu luyến gia đình.Cô không giống như những người bạn trước kia của anh, không làm cho anh thấy chán nản, trái lại ở bên cô càng lâu, càng bị cô mệ hoặc.Yêu bao nhiêu cũng không đủ.Có thể hình dung suy nghĩ của anh giờ phút này, e chỉ có mấy chữ kia.Hoắc Tương bị mùi rượu trong miệng Tần Viễn Chu làm cho say, luyến tiếc đẩy anh ra.“Hôm nay uống rất nhiều rượu nhưng anh không hề say, nhưng em lại làm cho anh say.” Tần Viễn Chu khàn giọng nỉ non trên môi Hoắc Tương.
Chương 1526
“Dù sao khỏi hẳn cũng cần cả quá trình mà!” Tề Mẫn Mẫn choàng lên cổ Hoắc Trì Viễn, cười dỗ dành.
Hoắc Trì Viễn vươn bàn tay to, khép laptop, tháo mắt xuống, anh ôm Tề Mẫn Mẫn đứng dậy ra ngoài.
“Anh xong việc rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Đi bôi thuốc cho em!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng, nghiêm mặt trả lời.
“Anh…..sao anh biết…..em chưa bôi thuốc?” Tề Mẫn Mẫn cười ha ha. Hóa ra vừa rồi anh cũng không tin lời nói dối của cô.
“Bôi thuốc xong, mặt em sẽ không trơn láng như vậy!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ thở dài.
Tề Mẫn Mẫn le lưỡi, “Hóa ra không gì có thể thoát khỏi mắt thần của anh! Về sau em không dám nói dối nữa!”
“Biết là tốt rồi!” Hoắc Trì Viễn hừ mạnh một tiếng.
Ôm Tề Mẫn Mẫn về phòng, đặt lên giường, anh lấy thuốc ở trên bàn, cẩn thận bôi cho cô.
“Ai cũng nói trẻ con thích làm điệu còn em lại chẳng quan tâm đến mặt mình!” Anh không biết nên khen hay nên mắng cô vài câu nữa.
“Trời sinh bản tiểu thư vốn xinh đẹp rồi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo lắc lư đầu, liến thoắng nói.
Tần Viễn Chu đi xã giao đến tận đêm, về đến nhà đã khuya lắm rồi.
Sợ làm quấy rầy ba mẹ, anh nhón chân đi lên lầu.
Tưởng Hoắc Tương đã đi ngủ, anh mở cửa phòng thì nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, đặt laptop lên đùi viết sách, liền kinh ngạc hỏi:”Sao vẫn còn chưa ngủ?”
“Chờ anh.” Hoắc Tương khép laptop lại, để qua một bên, nhảy xuống giường chạy đến trước mặt Tần Viễn Chu, giúp anh cởi cà vạt, ngửi thấy mùi rượu trên người anh thì nhăn mũi, “Thật hôi!”
Tần Viễn Chu lột áo sơ mi ra, ôm lấy Hoắc Tương, giọng nói mê hoặc nói:”Tắm rồi lại thơm!”
“Em nói mùi rượu cơ!” Hoắc Tương thấy Tần Viễn Chu bế cô đi vào nhà tắm, lập tức đỏ mặt kháng nghị.
“Đêm nay uống nhiều thêm mấy chén. Nhưng không say đến mức không bế được em.” Tần Viễn Chu cười đá văng cửa nhà tắm, bế cô đi vào.
“Em đã tắm rồi!” Hoắc Tương muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Viễn Chu, đôi môi đỏ mọng lại bị anh che lại.
Tuy rằng không muốn, nhưng anh lại không thể không bỏ lại cô, nhận được một cuộc điện thoại gọi đi lãnh đạo thị sát.
Trước kia anh làm việc không biết mệt mỏi, nhưng hôm nay anh muốn được thải mái một chút không muốn làm gì, ở nhà chăm sóc Hoắc Tương.
Hoắc Tương làm anh trở thành một người đàn ông lưu luyến gia đình.
Cô không giống như những người bạn trước kia của anh, không làm cho anh thấy chán nản, trái lại ở bên cô càng lâu, càng bị cô mệ hoặc.
Yêu bao nhiêu cũng không đủ.
Có thể hình dung suy nghĩ của anh giờ phút này, e chỉ có mấy chữ kia.
Hoắc Tương bị mùi rượu trong miệng Tần Viễn Chu làm cho say, luyến tiếc đẩy anh ra.
“Hôm nay uống rất nhiều rượu nhưng anh không hề say, nhưng em lại làm cho anh say.” Tần Viễn Chu khàn giọng nỉ non trên môi Hoắc Tương.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1526“Dù sao khỏi hẳn cũng cần cả quá trình mà!” Tề Mẫn Mẫn choàng lên cổ Hoắc Trì Viễn, cười dỗ dành.Hoắc Trì Viễn vươn bàn tay to, khép laptop, tháo mắt xuống, anh ôm Tề Mẫn Mẫn đứng dậy ra ngoài.“Anh xong việc rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.“Đi bôi thuốc cho em!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng, nghiêm mặt trả lời.“Anh…..sao anh biết…..em chưa bôi thuốc?” Tề Mẫn Mẫn cười ha ha. Hóa ra vừa rồi anh cũng không tin lời nói dối của cô.“Bôi thuốc xong, mặt em sẽ không trơn láng như vậy!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ thở dài.Tề Mẫn Mẫn le lưỡi, “Hóa ra không gì có thể thoát khỏi mắt thần của anh! Về sau em không dám nói dối nữa!”“Biết là tốt rồi!” Hoắc Trì Viễn hừ mạnh một tiếng.Ôm Tề Mẫn Mẫn về phòng, đặt lên giường, anh lấy thuốc ở trên bàn, cẩn thận bôi cho cô.“Ai cũng nói trẻ con thích làm điệu còn em lại chẳng quan tâm đến mặt mình!” Anh không biết nên khen hay nên mắng cô vài câu nữa.“Trời sinh bản tiểu thư vốn xinh đẹp rồi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo lắc lư đầu, liến thoắng nói.Tần Viễn Chu đi xã giao đến tận đêm, về đến nhà đã khuya lắm rồi.Sợ làm quấy rầy ba mẹ, anh nhón chân đi lên lầu.Tưởng Hoắc Tương đã đi ngủ, anh mở cửa phòng thì nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, đặt laptop lên đùi viết sách, liền kinh ngạc hỏi:”Sao vẫn còn chưa ngủ?”“Chờ anh.” Hoắc Tương khép laptop lại, để qua một bên, nhảy xuống giường chạy đến trước mặt Tần Viễn Chu, giúp anh cởi cà vạt, ngửi thấy mùi rượu trên người anh thì nhăn mũi, “Thật hôi!”Tần Viễn Chu lột áo sơ mi ra, ôm lấy Hoắc Tương, giọng nói mê hoặc nói:”Tắm rồi lại thơm!”“Em nói mùi rượu cơ!” Hoắc Tương thấy Tần Viễn Chu bế cô đi vào nhà tắm, lập tức đỏ mặt kháng nghị.“Đêm nay uống nhiều thêm mấy chén. Nhưng không say đến mức không bế được em.” Tần Viễn Chu cười đá văng cửa nhà tắm, bế cô đi vào.“Em đã tắm rồi!” Hoắc Tương muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Viễn Chu, đôi môi đỏ mọng lại bị anh che lại.Tuy rằng không muốn, nhưng anh lại không thể không bỏ lại cô, nhận được một cuộc điện thoại gọi đi lãnh đạo thị sát.Trước kia anh làm việc không biết mệt mỏi, nhưng hôm nay anh muốn được thải mái một chút không muốn làm gì, ở nhà chăm sóc Hoắc Tương.Hoắc Tương làm anh trở thành một người đàn ông lưu luyến gia đình.Cô không giống như những người bạn trước kia của anh, không làm cho anh thấy chán nản, trái lại ở bên cô càng lâu, càng bị cô mệ hoặc.Yêu bao nhiêu cũng không đủ.Có thể hình dung suy nghĩ của anh giờ phút này, e chỉ có mấy chữ kia.Hoắc Tương bị mùi rượu trong miệng Tần Viễn Chu làm cho say, luyến tiếc đẩy anh ra.“Hôm nay uống rất nhiều rượu nhưng anh không hề say, nhưng em lại làm cho anh say.” Tần Viễn Chu khàn giọng nỉ non trên môi Hoắc Tương.