Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1542
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1542Còn nhớ rõ lần đầu tiên Y Nhiên làm bánh ngọt cho mình ngón tay bị đỏ hết lên, anh lập tức cầm tay cô nghiêm túc xem xét.Khi anh nhìn thấy tay cô bị bỏng thật thì vừa tức vừa thương.“Anh nghĩ sẽ không cho em đến gần nhà bếp nữa!” Anh kéo tay cô xuống dưới vòi nước, vừa xả nước vừa bực mình nói.“Vậy anh sẽ không có bánh ngọt ăn nữa đâu.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.Gương mặt đau lòng của Hoắc Trì Viễn trong gương ki làm cô cảm động.“Em làm hề được rồi!” Hoắc Trì Viễn mê hoặc nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt.Cô làm hề là sao?Anh đang ám chỉ anh có hứng thú ăn cô sao?Phu nhân Tưởng ngồi trong phòng, tay ôm một tấm hình, nước mắt giàn dụa nói: “Nhiên Nhiên….”Ngày này hàng năm đều là ngày bà thống khổ nhất, ngày con gái bảo bối của bà đau đớn nhất.Ngày này hàng năm, Hoắc Trì Viễn đều sẽ tới nhìn nó. Năm nay, cậu ta lại không xuất hiện.Người đàn ông di tình biệt luyến.Trong lòng cậu ta sớm đã không còn có Y Nhiên nữa rồi.Ưng Mẫn ôm một bó hoa trắng đi tới, đặt hoa ở trước tấm hình, ngồi xổm trước mặt phu nhân Tưởng: “Bác gái, cháu biết bác vẫn nhớ đến Y Nhiên, nhưng bác phải chú ý sức khỏe, đừng quá đau buồn.”“Ưng Mẫn, cô đến đây lúc nào?” Phu nhân Tưởng ngẩng đầu nhìn Ưng Mẫn, mờ mịt hỏi han.“Vừa rồi.” Ưng Mẫn dịu dàng đưa tay che đi hình trên khung ảnh của bà: “Cháu biết hôm nay là ngày giỗ của Y Nhiên, sợ bác đau buồn quá, cho nên xuống máy bay liền lập tức chạy đến.”“Không nghĩ tới người bây giờ có thể nhớ đến Y Nhiên lại là cháu.” Phu nhân Tưởng phiền muộn thở dài: “Hoắc Trì Viễn chỉ biết đau cho vợ của cậu ta thôi.”“Chắc chắn Hoắc Trì Viễn cũng nhớ rõ ngày giỗ của Y Nhiên.” UNG Mẫn khuyên nhủ: “Có thể anh ấy bận quá.”“Hôm nay là sinh nhật của cậu ta. Làm sao cậu ta có thể không nhớ rõ? Cậu ta là có người mới quên người cũ.” Phu nHân Tưởng bất mãn nói.Tề Mẫn Mẫn đã làm thay đổi Hoắc Trì Viễn.Y Nhiên đã không phải người mà cậu ta yêu nhất.“Chắc không phải thế đâu.” Ưng Mẫn dịu dàng trấn an cảm xúc của phu nhân Tưởng: “Tề Mẫn Mẫn sẽ không hiểu chuyện như thế, không cho anh ấy tưởng niệm Y Nhiên.”“Nó chính là không hiểu chuyện như thế.” Phu nhân Tưởng phẫn nộ nói.Trong khoảng thời gian này bà đã cảm giác được Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn sâu đậm đến mức không cho phép có sự tồn tại của Y Nhiên.Vì Tề Mẫn Mẫn mà người kiêu ngạo như cậu ta có thể quỳ xuống trước mặt bà.Hiện giờ trừ bà ra, còn nhớ rõ ngày giỗ của Y Nhiên thực ra chỉ còn Ưng Mẫn không hề có quan hệ gì này.Đây cũng quá châm chọc rồi!
Chương 1542
Còn nhớ rõ lần đầu tiên Y Nhiên làm bánh ngọt cho mình ngón tay bị đỏ hết lên, anh lập tức cầm tay cô nghiêm túc xem xét.
Khi anh nhìn thấy tay cô bị bỏng thật thì vừa tức vừa thương.
“Anh nghĩ sẽ không cho em đến gần nhà bếp nữa!” Anh kéo tay cô xuống dưới vòi nước, vừa xả nước vừa bực mình nói.
“Vậy anh sẽ không có bánh ngọt ăn nữa đâu.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.
Gương mặt đau lòng của Hoắc Trì Viễn trong gương ki làm cô cảm động.
“Em làm hề được rồi!” Hoắc Trì Viễn mê hoặc nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt.
Cô làm hề là sao?
Anh đang ám chỉ anh có hứng thú ăn cô sao?
Phu nhân Tưởng ngồi trong phòng, tay ôm một tấm hình, nước mắt giàn dụa nói: “Nhiên Nhiên….”
Ngày này hàng năm đều là ngày bà thống khổ nhất, ngày con gái bảo bối của bà đau đớn nhất.
Ngày này hàng năm, Hoắc Trì Viễn đều sẽ tới nhìn nó. Năm nay, cậu ta lại không xuất hiện.
Người đàn ông di tình biệt luyến.
Trong lòng cậu ta sớm đã không còn có Y Nhiên nữa rồi.
Ưng Mẫn ôm một bó hoa trắng đi tới, đặt hoa ở trước tấm hình, ngồi xổm trước mặt phu nhân Tưởng: “Bác gái, cháu biết bác vẫn nhớ đến Y Nhiên, nhưng bác phải chú ý sức khỏe, đừng quá đau buồn.”
“Ưng Mẫn, cô đến đây lúc nào?” Phu nhân Tưởng ngẩng đầu nhìn Ưng Mẫn, mờ mịt hỏi han.
“Vừa rồi.” Ưng Mẫn dịu dàng đưa tay che đi hình trên khung ảnh của bà: “Cháu biết hôm nay là ngày giỗ của Y Nhiên, sợ bác đau buồn quá, cho nên xuống máy bay liền lập tức chạy đến.”
“Không nghĩ tới người bây giờ có thể nhớ đến Y Nhiên lại là cháu.” Phu nhân Tưởng phiền muộn thở dài: “Hoắc Trì Viễn chỉ biết đau cho vợ của cậu ta thôi.”
“Chắc chắn Hoắc Trì Viễn cũng nhớ rõ ngày giỗ của Y Nhiên.” UNG Mẫn khuyên nhủ: “Có thể anh ấy bận quá.”
“Hôm nay là sinh nhật của cậu ta. Làm sao cậu ta có thể không nhớ rõ? Cậu ta là có người mới quên người cũ.” Phu nHân Tưởng bất mãn nói.
Tề Mẫn Mẫn đã làm thay đổi Hoắc Trì Viễn.
Y Nhiên đã không phải người mà cậu ta yêu nhất.
“Chắc không phải thế đâu.” Ưng Mẫn dịu dàng trấn an cảm xúc của phu nhân Tưởng: “Tề Mẫn Mẫn sẽ không hiểu chuyện như thế, không cho anh ấy tưởng niệm Y Nhiên.”
“Nó chính là không hiểu chuyện như thế.” Phu nhân Tưởng phẫn nộ nói.
Trong khoảng thời gian này bà đã cảm giác được Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn sâu đậm đến mức không cho phép có sự tồn tại của Y Nhiên.
Vì Tề Mẫn Mẫn mà người kiêu ngạo như cậu ta có thể quỳ xuống trước mặt bà.
Hiện giờ trừ bà ra, còn nhớ rõ ngày giỗ của Y Nhiên thực ra chỉ còn Ưng Mẫn không hề có quan hệ gì này.
Đây cũng quá châm chọc rồi!
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1542Còn nhớ rõ lần đầu tiên Y Nhiên làm bánh ngọt cho mình ngón tay bị đỏ hết lên, anh lập tức cầm tay cô nghiêm túc xem xét.Khi anh nhìn thấy tay cô bị bỏng thật thì vừa tức vừa thương.“Anh nghĩ sẽ không cho em đến gần nhà bếp nữa!” Anh kéo tay cô xuống dưới vòi nước, vừa xả nước vừa bực mình nói.“Vậy anh sẽ không có bánh ngọt ăn nữa đâu.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.Gương mặt đau lòng của Hoắc Trì Viễn trong gương ki làm cô cảm động.“Em làm hề được rồi!” Hoắc Trì Viễn mê hoặc nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt.Cô làm hề là sao?Anh đang ám chỉ anh có hứng thú ăn cô sao?Phu nhân Tưởng ngồi trong phòng, tay ôm một tấm hình, nước mắt giàn dụa nói: “Nhiên Nhiên….”Ngày này hàng năm đều là ngày bà thống khổ nhất, ngày con gái bảo bối của bà đau đớn nhất.Ngày này hàng năm, Hoắc Trì Viễn đều sẽ tới nhìn nó. Năm nay, cậu ta lại không xuất hiện.Người đàn ông di tình biệt luyến.Trong lòng cậu ta sớm đã không còn có Y Nhiên nữa rồi.Ưng Mẫn ôm một bó hoa trắng đi tới, đặt hoa ở trước tấm hình, ngồi xổm trước mặt phu nhân Tưởng: “Bác gái, cháu biết bác vẫn nhớ đến Y Nhiên, nhưng bác phải chú ý sức khỏe, đừng quá đau buồn.”“Ưng Mẫn, cô đến đây lúc nào?” Phu nhân Tưởng ngẩng đầu nhìn Ưng Mẫn, mờ mịt hỏi han.“Vừa rồi.” Ưng Mẫn dịu dàng đưa tay che đi hình trên khung ảnh của bà: “Cháu biết hôm nay là ngày giỗ của Y Nhiên, sợ bác đau buồn quá, cho nên xuống máy bay liền lập tức chạy đến.”“Không nghĩ tới người bây giờ có thể nhớ đến Y Nhiên lại là cháu.” Phu nhân Tưởng phiền muộn thở dài: “Hoắc Trì Viễn chỉ biết đau cho vợ của cậu ta thôi.”“Chắc chắn Hoắc Trì Viễn cũng nhớ rõ ngày giỗ của Y Nhiên.” UNG Mẫn khuyên nhủ: “Có thể anh ấy bận quá.”“Hôm nay là sinh nhật của cậu ta. Làm sao cậu ta có thể không nhớ rõ? Cậu ta là có người mới quên người cũ.” Phu nHân Tưởng bất mãn nói.Tề Mẫn Mẫn đã làm thay đổi Hoắc Trì Viễn.Y Nhiên đã không phải người mà cậu ta yêu nhất.“Chắc không phải thế đâu.” Ưng Mẫn dịu dàng trấn an cảm xúc của phu nhân Tưởng: “Tề Mẫn Mẫn sẽ không hiểu chuyện như thế, không cho anh ấy tưởng niệm Y Nhiên.”“Nó chính là không hiểu chuyện như thế.” Phu nhân Tưởng phẫn nộ nói.Trong khoảng thời gian này bà đã cảm giác được Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn sâu đậm đến mức không cho phép có sự tồn tại của Y Nhiên.Vì Tề Mẫn Mẫn mà người kiêu ngạo như cậu ta có thể quỳ xuống trước mặt bà.Hiện giờ trừ bà ra, còn nhớ rõ ngày giỗ của Y Nhiên thực ra chỉ còn Ưng Mẫn không hề có quan hệ gì này.Đây cũng quá châm chọc rồi!