Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1636
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1636Vương Giai Tuệ không nhìn hóa đơn, trực tiếp nhào vào lòng Hoắc Nhiên, xúc động thưởng cho anh một nụ hôn nóng bỏng.Ví tiền, hóa đơn đều rơi xuống, Hoắc Nhiên đoạt lại quyền chủ động, đè Vương Giai Tuệ xuống ghế sô pha.“Tin anh chứ?” Hoắc Nhiên gục xuống trán Vương Giai Tuệ, mắt chớp chớp đáng thương.Vương Giai Tuệ cười gật đầu.“Tuy anh mua căn hộ này không phải vì em, nhưng lại vì em mà trang trí nó. Anh muốn cho em một mái nhà.” Hoắc Nhiên nắm tay Vương Giai Tuệ, si tình nói.Anh biết cô kham khổ từ nhỏ, cùng mẹ trôi dạt khắp nơi, chuyển nhà mấy lần.Cho nên anh muốn cho cô một mái nhà, một mái nhà hoàn toàn thuộc về cô.Thời điểm anh mua căn hộ này, vì ngoài đi gọt xương cho người ta, đầu tư cũng không hiểu lắm, cho nên tùy tiện đặt mua.Sau khi cùng cô quan hệ yêu đương, anh muốn cho cô một bất ngờ, vụng trộm trang trí, đi mua đồ nội thất.Vương Giai Tuệ ôm cổ Hoắc Nhiên, cảm động rơi lệ:”Bác sĩ Mông Cổ, không được làm cho em khóc.”“Bảo bối, thật xin lỗi!” Hoắc Nhiên đau lóc vuốt tóc Vương Giai Tuệ.“Anh….vì sao…..lại nói xin lỗi?” Vương Giai Tuệ vừa khóc vừa chất vấn.“Bởi vì anh chọc em giận mà khóc!” Hoắc Nhiên hối lỗi trả lời.“Em bị cảm động!” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên, vừa khóc vừa cười.Hoắc Nhiên cúi đầu, che đôi môi Vương Giai Tuệ, cùng triền miên.Khi anh kéo khóa váy, điện thoại di động đột nhiên vang lên.Hoắc Nhiên ảo não rời khỏi người Vương Giai Tuệ, đi đến ban công nghe điện thoại.Vương Giai Tuệ đỏ mặt đưa tay cố gắng kéo khóa váy đằng sau. Có thể vì khẩn trương, cũng có thể vì xấu hổ mà cô không kéo lên được.“Không cần kéo!” Hoắc Nhiên nở nụ cười mị hoặc, tắt điện thoại, ngồi xuống ôm Vương Giai Tuệ vào lòng.“Ai gọi điện thoại vậy?” Vẻ mặt Vương Giai Tuệ đề phòng nhìn Hoắc Nhiên.Sao anh lại cười tà ác đến thế chứ?“Mẹ vợ!” Hoắc Nhiên cười tà tà.“Mẹ em?” Vương Giai Tuệ vội vàng định tránh khỏi lòng Hoắc Nhiên, “Có phải mẹ nói anh mau chóng đưa em về nhà không?”Hoắc Nhiên ôm Vương Giai Tuệ đi về phía phòng ngủ, “Bác gái bắt anh viết báo cáo trải nghiệm sản phẩm!”“Báo cáo trải nghiệm sản phẩm gì chứ?” Vương Giai Tuệ bối rối níu chặt cổ áo Hoắc Nhiên.Sao cô lại có cảm giác bị mẹ ruột bán đi thế này?“Bao cao su!” Hoắc Nhiên thần bí nháy mắt với Vương Giai Tuệ.“Cái gì?” Vương Giai Tuệ chấn kinh, mở to mắt, hai má đỏ bừng.Quả nhiên, cô bị mẹ ruột bán đi.
Chương 1636
Vương Giai Tuệ không nhìn hóa đơn, trực tiếp nhào vào lòng Hoắc Nhiên, xúc động thưởng cho anh một nụ hôn nóng bỏng.
Ví tiền, hóa đơn đều rơi xuống, Hoắc Nhiên đoạt lại quyền chủ động, đè Vương Giai Tuệ xuống ghế sô pha.
“Tin anh chứ?” Hoắc Nhiên gục xuống trán Vương Giai Tuệ, mắt chớp chớp đáng thương.
Vương Giai Tuệ cười gật đầu.
“Tuy anh mua căn hộ này không phải vì em, nhưng lại vì em mà trang trí nó. Anh muốn cho em một mái nhà.” Hoắc Nhiên nắm tay Vương Giai Tuệ, si tình nói.
Anh biết cô kham khổ từ nhỏ, cùng mẹ trôi dạt khắp nơi, chuyển nhà mấy lần.
Cho nên anh muốn cho cô một mái nhà, một mái nhà hoàn toàn thuộc về cô.
Thời điểm anh mua căn hộ này, vì ngoài đi gọt xương cho người ta, đầu tư cũng không hiểu lắm, cho nên tùy tiện đặt mua.
Sau khi cùng cô quan hệ yêu đương, anh muốn cho cô một bất ngờ, vụng trộm trang trí, đi mua đồ nội thất.
Vương Giai Tuệ ôm cổ Hoắc Nhiên, cảm động rơi lệ:”Bác sĩ Mông Cổ, không được làm cho em khóc.”
“Bảo bối, thật xin lỗi!” Hoắc Nhiên đau lóc vuốt tóc Vương Giai Tuệ.
“Anh….vì sao…..lại nói xin lỗi?” Vương Giai Tuệ vừa khóc vừa chất vấn.
“Bởi vì anh chọc em giận mà khóc!” Hoắc Nhiên hối lỗi trả lời.
“Em bị cảm động!” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên, vừa khóc vừa cười.
Hoắc Nhiên cúi đầu, che đôi môi Vương Giai Tuệ, cùng triền miên.
Khi anh kéo khóa váy, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hoắc Nhiên ảo não rời khỏi người Vương Giai Tuệ, đi đến ban công nghe điện thoại.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt đưa tay cố gắng kéo khóa váy đằng sau. Có thể vì khẩn trương, cũng có thể vì xấu hổ mà cô không kéo lên được.
“Không cần kéo!” Hoắc Nhiên nở nụ cười mị hoặc, tắt điện thoại, ngồi xuống ôm Vương Giai Tuệ vào lòng.
“Ai gọi điện thoại vậy?” Vẻ mặt Vương Giai Tuệ đề phòng nhìn Hoắc Nhiên.
Sao anh lại cười tà ác đến thế chứ?
“Mẹ vợ!” Hoắc Nhiên cười tà tà.
“Mẹ em?” Vương Giai Tuệ vội vàng định tránh khỏi lòng Hoắc Nhiên, “Có phải mẹ nói anh mau chóng đưa em về nhà không?”
Hoắc Nhiên ôm Vương Giai Tuệ đi về phía phòng ngủ, “Bác gái bắt anh viết báo cáo trải nghiệm sản phẩm!”
“Báo cáo trải nghiệm sản phẩm gì chứ?” Vương Giai Tuệ bối rối níu chặt cổ áo Hoắc Nhiên.
Sao cô lại có cảm giác bị mẹ ruột bán đi thế này?
“Bao cao su!” Hoắc Nhiên thần bí nháy mắt với Vương Giai Tuệ.
“Cái gì?” Vương Giai Tuệ chấn kinh, mở to mắt, hai má đỏ bừng.
Quả nhiên, cô bị mẹ ruột bán đi.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1636Vương Giai Tuệ không nhìn hóa đơn, trực tiếp nhào vào lòng Hoắc Nhiên, xúc động thưởng cho anh một nụ hôn nóng bỏng.Ví tiền, hóa đơn đều rơi xuống, Hoắc Nhiên đoạt lại quyền chủ động, đè Vương Giai Tuệ xuống ghế sô pha.“Tin anh chứ?” Hoắc Nhiên gục xuống trán Vương Giai Tuệ, mắt chớp chớp đáng thương.Vương Giai Tuệ cười gật đầu.“Tuy anh mua căn hộ này không phải vì em, nhưng lại vì em mà trang trí nó. Anh muốn cho em một mái nhà.” Hoắc Nhiên nắm tay Vương Giai Tuệ, si tình nói.Anh biết cô kham khổ từ nhỏ, cùng mẹ trôi dạt khắp nơi, chuyển nhà mấy lần.Cho nên anh muốn cho cô một mái nhà, một mái nhà hoàn toàn thuộc về cô.Thời điểm anh mua căn hộ này, vì ngoài đi gọt xương cho người ta, đầu tư cũng không hiểu lắm, cho nên tùy tiện đặt mua.Sau khi cùng cô quan hệ yêu đương, anh muốn cho cô một bất ngờ, vụng trộm trang trí, đi mua đồ nội thất.Vương Giai Tuệ ôm cổ Hoắc Nhiên, cảm động rơi lệ:”Bác sĩ Mông Cổ, không được làm cho em khóc.”“Bảo bối, thật xin lỗi!” Hoắc Nhiên đau lóc vuốt tóc Vương Giai Tuệ.“Anh….vì sao…..lại nói xin lỗi?” Vương Giai Tuệ vừa khóc vừa chất vấn.“Bởi vì anh chọc em giận mà khóc!” Hoắc Nhiên hối lỗi trả lời.“Em bị cảm động!” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên, vừa khóc vừa cười.Hoắc Nhiên cúi đầu, che đôi môi Vương Giai Tuệ, cùng triền miên.Khi anh kéo khóa váy, điện thoại di động đột nhiên vang lên.Hoắc Nhiên ảo não rời khỏi người Vương Giai Tuệ, đi đến ban công nghe điện thoại.Vương Giai Tuệ đỏ mặt đưa tay cố gắng kéo khóa váy đằng sau. Có thể vì khẩn trương, cũng có thể vì xấu hổ mà cô không kéo lên được.“Không cần kéo!” Hoắc Nhiên nở nụ cười mị hoặc, tắt điện thoại, ngồi xuống ôm Vương Giai Tuệ vào lòng.“Ai gọi điện thoại vậy?” Vẻ mặt Vương Giai Tuệ đề phòng nhìn Hoắc Nhiên.Sao anh lại cười tà ác đến thế chứ?“Mẹ vợ!” Hoắc Nhiên cười tà tà.“Mẹ em?” Vương Giai Tuệ vội vàng định tránh khỏi lòng Hoắc Nhiên, “Có phải mẹ nói anh mau chóng đưa em về nhà không?”Hoắc Nhiên ôm Vương Giai Tuệ đi về phía phòng ngủ, “Bác gái bắt anh viết báo cáo trải nghiệm sản phẩm!”“Báo cáo trải nghiệm sản phẩm gì chứ?” Vương Giai Tuệ bối rối níu chặt cổ áo Hoắc Nhiên.Sao cô lại có cảm giác bị mẹ ruột bán đi thế này?“Bao cao su!” Hoắc Nhiên thần bí nháy mắt với Vương Giai Tuệ.“Cái gì?” Vương Giai Tuệ chấn kinh, mở to mắt, hai má đỏ bừng.Quả nhiên, cô bị mẹ ruột bán đi.