Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1646

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1646Vương Giai Tuệ bị sự chai mặt của Hoắc Nhiên chọc cười.“Không chọc em nữa! Lại đây, anh bế em lên ngựa!” Một tay Hoắc Nhiên giữ dây cương, một tay ôm eo Vương Giai Tuệ.Con ngựa gõ chân xuống đất khiến Vương Giai Tuệ sợ tới mức trốn vào lòng Hoắc Nhiên.“Lão Vương, nếu mày dám hất bà xã tao ngã, tao sẽ cưa xương đùi của mày đó!” Hoắc Nhiên khí phách uy h**p.Dường như con ngựa hiểu Hoắc Nhiên nói gì, lui về sau vài bước.“Bác sĩ Mông Cổ!” Vương Giai Tuệ cười chu miệng lên.Hoắc Nhiên quả thật là bác sĩ khoa chỉnh hỉnh mà, ngay cả uy h**p ngựa cũng dùng câu chữ bệnh nghề nghiệp nói ‘cưa chân’.“Mặc kệ là bác sĩ Mông Cổ hay thầy lang, có thể cưa xương cốt là bác sĩ tốt mà!” Hoắc Nhiên kiêu ngạo nhíu mày.“Được rồi! Em còn muốn cưỡi ngựa. Nếu mà tiếp tục nói chuyện với anh thì em sẽ cười đau hết cả bụng mất!” Vương Giai Tuệ cố gắng nhịn cười.Hoắc Nhiên ghìm chặt dây cương, ôm ngang Vương Giai Tuệ lên lưng Lão Vương rồi tự anh xoay minh lên ngựa.Tư thế suất khi khiến cho Vương Giai Tuệ quay đầu lại, nhìn anh cực kỳ sùng bái.“Ôm eo anh!” Hai tay Hoắc Nhiên nắm dây cương, cười nói với Vương Giai Tuệ ngồi phía trước.Tề Mẫn Mẫn tựa vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, mặc cho con ngựa chở bọn họ nhàn nhã tản bộ.Đột nhiên, hai bóng dáng tiến vào trong tầm mắt của Tề Mẫn Mẫn.Cô kéo kéo vạt áo của Hoắc Trì Viễn: “Ông xã, hình như là Giai Tuệ cùng anh Hoắc Nhiên.”“Rất giống.” Hoắc Trì Viễn đạp bụng ngựa, đuổi theo bóng người phía trước.“Là Giai Tuệ cùng anh Hoắc Nhiên!” khi đến sát phía sau hai người, Tề Mẫn Mẫn hưng phấn khẳng định.”Giai Tuệ, anh Hoắc Nhiên!”“Tề Mẫn Mẫn?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, liền có chút kinh ngạc. Nghĩ đến chính cô còn đang gắt gao tựa vào trong lòng Hoắc Nhiên, mặt cô liền đỏ bừng, đứng dậy.“Ôm chặt lấy!” Hoắc Nhiên bá đạo ra lệnh.“Anh trai với chị dâu!” Vương Giai Tuệ nhỏ giọng nhắc nhở Hoắc Nhiên.“Chị dâu nhỏ vẫn ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh trai anh. Em trốn cái gì?” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị.“Làm sao có thể giống nhau?” Vương Giai Tuệ hì hì cười một tiếng.Hoắc Nhiên đây là bất mãn với thái độ của cô sao?Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc Trì Viễn đã là vợ chồng, còn bọn họ chỉ là người yêu.Có thể giống nhau sao?“Xem ra vẫn còn rất căng thẳng.” Hoắc Nhiên bất mãn mím môi mỏng, “Anh quang minh chính đại ôm em là khẳng định thân phận của em.”Hoắc Nhiên nói như vậy khiến cho Vương Giai Tuệ vô cùng tự hào.“Bác sĩ Mông Cổ, em còn chưa được 20. Nguyện vọng của anh vẫn chỉ có thể là nguyện vọng.” Vương Giai Tuệ cười khẽ nói.

Chương 1646

Vương Giai Tuệ bị sự chai mặt của Hoắc Nhiên chọc cười.

“Không chọc em nữa! Lại đây, anh bế em lên ngựa!” Một tay Hoắc Nhiên giữ dây cương, một tay ôm eo Vương Giai Tuệ.

Con ngựa gõ chân xuống đất khiến Vương Giai Tuệ sợ tới mức trốn vào lòng Hoắc Nhiên.

“Lão Vương, nếu mày dám hất bà xã tao ngã, tao sẽ cưa xương đùi của mày đó!” Hoắc Nhiên khí phách uy h**p.

Dường như con ngựa hiểu Hoắc Nhiên nói gì, lui về sau vài bước.

“Bác sĩ Mông Cổ!” Vương Giai Tuệ cười chu miệng lên.

Hoắc Nhiên quả thật là bác sĩ khoa chỉnh hỉnh mà, ngay cả uy h**p ngựa cũng dùng câu chữ bệnh nghề nghiệp nói ‘cưa chân’.

“Mặc kệ là bác sĩ Mông Cổ hay thầy lang, có thể cưa xương cốt là bác sĩ tốt mà!” Hoắc Nhiên kiêu ngạo nhíu mày.

“Được rồi! Em còn muốn cưỡi ngựa. Nếu mà tiếp tục nói chuyện với anh thì em sẽ cười đau hết cả bụng mất!” Vương Giai Tuệ cố gắng nhịn cười.

Hoắc Nhiên ghìm chặt dây cương, ôm ngang Vương Giai Tuệ lên lưng Lão Vương rồi tự anh xoay minh lên ngựa.

Tư thế suất khi khiến cho Vương Giai Tuệ quay đầu lại, nhìn anh cực kỳ sùng bái.

“Ôm eo anh!” Hai tay Hoắc Nhiên nắm dây cương, cười nói với Vương Giai Tuệ ngồi phía trước.

Tề Mẫn Mẫn tựa vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, mặc cho con ngựa chở bọn họ nhàn nhã tản bộ.

Đột nhiên, hai bóng dáng tiến vào trong tầm mắt của Tề Mẫn Mẫn.

Cô kéo kéo vạt áo của Hoắc Trì Viễn: “Ông xã, hình như là Giai Tuệ cùng anh Hoắc Nhiên.”

“Rất giống.” Hoắc Trì Viễn đạp bụng ngựa, đuổi theo bóng người phía trước.

“Là Giai Tuệ cùng anh Hoắc Nhiên!” khi đến sát phía sau hai người, Tề Mẫn Mẫn hưng phấn khẳng định.”Giai Tuệ, anh Hoắc Nhiên!”

“Tề Mẫn Mẫn?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, liền có chút kinh ngạc. Nghĩ đến chính cô còn đang gắt gao tựa vào trong lòng Hoắc Nhiên, mặt cô liền đỏ bừng, đứng dậy.

“Ôm chặt lấy!” Hoắc Nhiên bá đạo ra lệnh.

“Anh trai với chị dâu!” Vương Giai Tuệ nhỏ giọng nhắc nhở Hoắc Nhiên.

“Chị dâu nhỏ vẫn ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh trai anh. Em trốn cái gì?” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị.

“Làm sao có thể giống nhau?” Vương Giai Tuệ hì hì cười một tiếng.

Hoắc Nhiên đây là bất mãn với thái độ của cô sao?

Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc Trì Viễn đã là vợ chồng, còn bọn họ chỉ là người yêu.

Có thể giống nhau sao?

“Xem ra vẫn còn rất căng thẳng.” Hoắc Nhiên bất mãn mím môi mỏng, “Anh quang minh chính đại ôm em là khẳng định thân phận của em.”

Hoắc Nhiên nói như vậy khiến cho Vương Giai Tuệ vô cùng tự hào.

“Bác sĩ Mông Cổ, em còn chưa được 20. Nguyện vọng của anh vẫn chỉ có thể là nguyện vọng.” Vương Giai Tuệ cười khẽ nói.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1646Vương Giai Tuệ bị sự chai mặt của Hoắc Nhiên chọc cười.“Không chọc em nữa! Lại đây, anh bế em lên ngựa!” Một tay Hoắc Nhiên giữ dây cương, một tay ôm eo Vương Giai Tuệ.Con ngựa gõ chân xuống đất khiến Vương Giai Tuệ sợ tới mức trốn vào lòng Hoắc Nhiên.“Lão Vương, nếu mày dám hất bà xã tao ngã, tao sẽ cưa xương đùi của mày đó!” Hoắc Nhiên khí phách uy h**p.Dường như con ngựa hiểu Hoắc Nhiên nói gì, lui về sau vài bước.“Bác sĩ Mông Cổ!” Vương Giai Tuệ cười chu miệng lên.Hoắc Nhiên quả thật là bác sĩ khoa chỉnh hỉnh mà, ngay cả uy h**p ngựa cũng dùng câu chữ bệnh nghề nghiệp nói ‘cưa chân’.“Mặc kệ là bác sĩ Mông Cổ hay thầy lang, có thể cưa xương cốt là bác sĩ tốt mà!” Hoắc Nhiên kiêu ngạo nhíu mày.“Được rồi! Em còn muốn cưỡi ngựa. Nếu mà tiếp tục nói chuyện với anh thì em sẽ cười đau hết cả bụng mất!” Vương Giai Tuệ cố gắng nhịn cười.Hoắc Nhiên ghìm chặt dây cương, ôm ngang Vương Giai Tuệ lên lưng Lão Vương rồi tự anh xoay minh lên ngựa.Tư thế suất khi khiến cho Vương Giai Tuệ quay đầu lại, nhìn anh cực kỳ sùng bái.“Ôm eo anh!” Hai tay Hoắc Nhiên nắm dây cương, cười nói với Vương Giai Tuệ ngồi phía trước.Tề Mẫn Mẫn tựa vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, mặc cho con ngựa chở bọn họ nhàn nhã tản bộ.Đột nhiên, hai bóng dáng tiến vào trong tầm mắt của Tề Mẫn Mẫn.Cô kéo kéo vạt áo của Hoắc Trì Viễn: “Ông xã, hình như là Giai Tuệ cùng anh Hoắc Nhiên.”“Rất giống.” Hoắc Trì Viễn đạp bụng ngựa, đuổi theo bóng người phía trước.“Là Giai Tuệ cùng anh Hoắc Nhiên!” khi đến sát phía sau hai người, Tề Mẫn Mẫn hưng phấn khẳng định.”Giai Tuệ, anh Hoắc Nhiên!”“Tề Mẫn Mẫn?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, liền có chút kinh ngạc. Nghĩ đến chính cô còn đang gắt gao tựa vào trong lòng Hoắc Nhiên, mặt cô liền đỏ bừng, đứng dậy.“Ôm chặt lấy!” Hoắc Nhiên bá đạo ra lệnh.“Anh trai với chị dâu!” Vương Giai Tuệ nhỏ giọng nhắc nhở Hoắc Nhiên.“Chị dâu nhỏ vẫn ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh trai anh. Em trốn cái gì?” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị.“Làm sao có thể giống nhau?” Vương Giai Tuệ hì hì cười một tiếng.Hoắc Nhiên đây là bất mãn với thái độ của cô sao?Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc Trì Viễn đã là vợ chồng, còn bọn họ chỉ là người yêu.Có thể giống nhau sao?“Xem ra vẫn còn rất căng thẳng.” Hoắc Nhiên bất mãn mím môi mỏng, “Anh quang minh chính đại ôm em là khẳng định thân phận của em.”Hoắc Nhiên nói như vậy khiến cho Vương Giai Tuệ vô cùng tự hào.“Bác sĩ Mông Cổ, em còn chưa được 20. Nguyện vọng của anh vẫn chỉ có thể là nguyện vọng.” Vương Giai Tuệ cười khẽ nói.

Chương 1646