Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1686

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1686“Trên trán anh ấy đều là máu. Anh không cần lừa em!” Tề Mẫn Mẫn cũng không hề tin tưởng lời nói của Hoắc Nhiên.Bộ dáng của Hoắc Trì Viễn thoạt nhìn rất nghiêm trọng, cô rất sợ anh sẽ giống như ba đột ngột buông ta cô mà đi.Nỗi sợ hãi như dây thừng càng lúc càng thít chặt cô.Sắc mặt cô trắng bệnh, trên trán đều là mồ hôi lạnh.“Anh của em sẽ khỏe lại thôi!” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Nhiên thít chặt, bi thống nói, “Em tin anh ấy nhất định sẽ khỏe lại!”“Hi vọng!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nắm chặt bàn tay Hoắc Trì Viễn, mắt ướt sũng nói, “Hoắc Trì Viễn, anh phải tỉnh lại! Nếu anh vẫn không tỉnh lại, em sẽ đi theo anh! Em nói được làm được!”Ngón tay Hoắc Trì Viễn đột nhiên giật giật.Tề Mẫn Mẫn lập tức sụp đổ, nước mắt tràn ra như vỡ đê:”Hoắc Trì Viễn, em biết anh nghe thấy em nói! Em không uy h**p đâu, là thật!”Nói xong, Tề Mẫn Mẫn liền buông tay Hoắc Trì Viễn, để cho các bác sĩ đẩy Hoắc Trì Viễn vào phòng phẫu thuật.Hoắc Trì Viễn còn chưa ra, Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm đều chạy đến.“Ba mẹ, con xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn nước mắt rưng rưng, sắc mặt tái nhợt nói.“Không phải lỗi của con.” Chu Cầm nắm tay Tề Mẫn Mẫn vỗ nhẹ nhẹ.“Chính là lỗi của con! Con là điềm xấu!” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, ảo não nói.Người thân của cô, những người mà cô yêu thương lần lượt bỏ cô mà đi.Cô nghĩ ít nhất cô vẫn còn có Hoắc Trì Viễn.Không ngời ngay cả Hoắc Trì Viễn cũng gặp nguy hiểm.“Tiểu Nhiễm, con trăm ngàn đừng nghĩ như vậy. Việc này thật sự không liên quan đến con.” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc an ủi Tề Mẫn Mẫn.“Đúng đấy. Chị dâu nhỏ, chị đừng tự nói mình là điềm xấu! Nhà chúng ta không tin mấy thứ đo! Đây chỉ là một tai nạn xe cộ bình thường thôi.” Hoắc Nhiên cũng vội vàng an ủi Tề Mẫn Mẫn.“Nếu như không có em, có lẽ sẽ không…có vụ tai nạn này.” Tề Mẫn Mẫn vẫn nước mắt lã chã, đau khổ nói.“Đứa ngốc. Nếu con nghĩ như vậy, ngay cả mẹ đều phải phê bình con.” Chu Cầm ôm Tề Mẫn Mẫn, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.“Mẹ! Con không muốn Hoắc Trì Viễn chết!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt Chu Cầm, cực kỳ suy sụp nói.Cô vừa mới tiễn bước ba không thể lại tiễn bước Hoắc Trì Viễn.Cho dù tàn phế cũng không được!Cô muốn Hoắc Trì Viễn phải hoàn hảo không bị tổn hại gì.“Sẽ không.” Chu Cầm cũng lo lắng trả lời.Nghe Hoắc Nhiên nói Hoắc Trì Viễn bị đâm rất nghiêm trọng, trên trán đều là máu.“Đúng rồi, Tiểu Trương thì sao? Có bị làm sao không?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhớ ra một vấn đề.

Chương 1686

“Trên trán anh ấy đều là máu. Anh không cần lừa em!” Tề Mẫn Mẫn cũng không hề tin tưởng lời nói của Hoắc Nhiên.

Bộ dáng của Hoắc Trì Viễn thoạt nhìn rất nghiêm trọng, cô rất sợ anh sẽ giống như ba đột ngột buông ta cô mà đi.

Nỗi sợ hãi như dây thừng càng lúc càng thít chặt cô.

Sắc mặt cô trắng bệnh, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

“Anh của em sẽ khỏe lại thôi!” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Nhiên thít chặt, bi thống nói, “Em tin anh ấy nhất định sẽ khỏe lại!”

“Hi vọng!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nắm chặt bàn tay Hoắc Trì Viễn, mắt ướt sũng nói, “Hoắc Trì Viễn, anh phải tỉnh lại! Nếu anh vẫn không tỉnh lại, em sẽ đi theo anh! Em nói được làm được!”

Ngón tay Hoắc Trì Viễn đột nhiên giật giật.

Tề Mẫn Mẫn lập tức sụp đổ, nước mắt tràn ra như vỡ đê:”Hoắc Trì Viễn, em biết anh nghe thấy em nói! Em không uy h**p đâu, là thật!”

Nói xong, Tề Mẫn Mẫn liền buông tay Hoắc Trì Viễn, để cho các bác sĩ đẩy Hoắc Trì Viễn vào phòng phẫu thuật.

Hoắc Trì Viễn còn chưa ra, Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm đều chạy đến.

“Ba mẹ, con xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn nước mắt rưng rưng, sắc mặt tái nhợt nói.

“Không phải lỗi của con.” Chu Cầm nắm tay Tề Mẫn Mẫn vỗ nhẹ nhẹ.

“Chính là lỗi của con! Con là điềm xấu!” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, ảo não nói.

Người thân của cô, những người mà cô yêu thương lần lượt bỏ cô mà đi.

Cô nghĩ ít nhất cô vẫn còn có Hoắc Trì Viễn.

Không ngời ngay cả Hoắc Trì Viễn cũng gặp nguy hiểm.

“Tiểu Nhiễm, con trăm ngàn đừng nghĩ như vậy. Việc này thật sự không liên quan đến con.” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc an ủi Tề Mẫn Mẫn.

“Đúng đấy. Chị dâu nhỏ, chị đừng tự nói mình là điềm xấu! Nhà chúng ta không tin mấy thứ đo! Đây chỉ là một tai nạn xe cộ bình thường thôi.” Hoắc Nhiên cũng vội vàng an ủi Tề Mẫn Mẫn.

“Nếu như không có em, có lẽ sẽ không…có vụ tai nạn này.” Tề Mẫn Mẫn vẫn nước mắt lã chã, đau khổ nói.

“Đứa ngốc. Nếu con nghĩ như vậy, ngay cả mẹ đều phải phê bình con.” Chu Cầm ôm Tề Mẫn Mẫn, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.

“Mẹ! Con không muốn Hoắc Trì Viễn chết!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt Chu Cầm, cực kỳ suy sụp nói.

Cô vừa mới tiễn bước ba không thể lại tiễn bước Hoắc Trì Viễn.

Cho dù tàn phế cũng không được!

Cô muốn Hoắc Trì Viễn phải hoàn hảo không bị tổn hại gì.

“Sẽ không.” Chu Cầm cũng lo lắng trả lời.

Nghe Hoắc Nhiên nói Hoắc Trì Viễn bị đâm rất nghiêm trọng, trên trán đều là máu.

“Đúng rồi, Tiểu Trương thì sao? Có bị làm sao không?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhớ ra một vấn đề.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1686“Trên trán anh ấy đều là máu. Anh không cần lừa em!” Tề Mẫn Mẫn cũng không hề tin tưởng lời nói của Hoắc Nhiên.Bộ dáng của Hoắc Trì Viễn thoạt nhìn rất nghiêm trọng, cô rất sợ anh sẽ giống như ba đột ngột buông ta cô mà đi.Nỗi sợ hãi như dây thừng càng lúc càng thít chặt cô.Sắc mặt cô trắng bệnh, trên trán đều là mồ hôi lạnh.“Anh của em sẽ khỏe lại thôi!” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Nhiên thít chặt, bi thống nói, “Em tin anh ấy nhất định sẽ khỏe lại!”“Hi vọng!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nắm chặt bàn tay Hoắc Trì Viễn, mắt ướt sũng nói, “Hoắc Trì Viễn, anh phải tỉnh lại! Nếu anh vẫn không tỉnh lại, em sẽ đi theo anh! Em nói được làm được!”Ngón tay Hoắc Trì Viễn đột nhiên giật giật.Tề Mẫn Mẫn lập tức sụp đổ, nước mắt tràn ra như vỡ đê:”Hoắc Trì Viễn, em biết anh nghe thấy em nói! Em không uy h**p đâu, là thật!”Nói xong, Tề Mẫn Mẫn liền buông tay Hoắc Trì Viễn, để cho các bác sĩ đẩy Hoắc Trì Viễn vào phòng phẫu thuật.Hoắc Trì Viễn còn chưa ra, Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm đều chạy đến.“Ba mẹ, con xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn nước mắt rưng rưng, sắc mặt tái nhợt nói.“Không phải lỗi của con.” Chu Cầm nắm tay Tề Mẫn Mẫn vỗ nhẹ nhẹ.“Chính là lỗi của con! Con là điềm xấu!” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, ảo não nói.Người thân của cô, những người mà cô yêu thương lần lượt bỏ cô mà đi.Cô nghĩ ít nhất cô vẫn còn có Hoắc Trì Viễn.Không ngời ngay cả Hoắc Trì Viễn cũng gặp nguy hiểm.“Tiểu Nhiễm, con trăm ngàn đừng nghĩ như vậy. Việc này thật sự không liên quan đến con.” Hoắc Hoài Lễ nghiêm túc an ủi Tề Mẫn Mẫn.“Đúng đấy. Chị dâu nhỏ, chị đừng tự nói mình là điềm xấu! Nhà chúng ta không tin mấy thứ đo! Đây chỉ là một tai nạn xe cộ bình thường thôi.” Hoắc Nhiên cũng vội vàng an ủi Tề Mẫn Mẫn.“Nếu như không có em, có lẽ sẽ không…có vụ tai nạn này.” Tề Mẫn Mẫn vẫn nước mắt lã chã, đau khổ nói.“Đứa ngốc. Nếu con nghĩ như vậy, ngay cả mẹ đều phải phê bình con.” Chu Cầm ôm Tề Mẫn Mẫn, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.“Mẹ! Con không muốn Hoắc Trì Viễn chết!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt Chu Cầm, cực kỳ suy sụp nói.Cô vừa mới tiễn bước ba không thể lại tiễn bước Hoắc Trì Viễn.Cho dù tàn phế cũng không được!Cô muốn Hoắc Trì Viễn phải hoàn hảo không bị tổn hại gì.“Sẽ không.” Chu Cầm cũng lo lắng trả lời.Nghe Hoắc Nhiên nói Hoắc Trì Viễn bị đâm rất nghiêm trọng, trên trán đều là máu.“Đúng rồi, Tiểu Trương thì sao? Có bị làm sao không?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhớ ra một vấn đề.

Chương 1686