Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1709
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1709Cô sẽ không chủ động thừa nhận lỗi không phải của mình.Anh rất đau lòng.Anh không trách cô hại chết Y Nhiên, bởi vì tai nạn xe cộ là ngẫu nhiên, nhưng cái chết của phu nhân Tưởng là cô cố ý. Hai sự việc này có bản chất khác nhau.Anh không có cách nào tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn!“Nha đầu, sao em có thể tùy hứng như vậy?” Hoắc Trì Viễn thống khổ đưa tay che mặt lại, âm thanh khàn khàn tự hỏi.Chẳng lẽ bởi vì cái chết của ba là đả kích quá nặng nề với cô?Để cho cô trở nên cực đoan?Bác gái đối với cô vô cùng không tốt?Ưng Mẫn nói đã từng nhiều lần nhìn thấy bác gái ngược đãi Tề Mẫn Mẫn, anh bắt đầu tự trách.Anh không thể bảo vệ tốt cho Tề Mẫn Mẫn, để cô chịu quá nhiều khổ sở, để trong lòng cô có hận. Cho nên mới gây ra tai họa hôm nay đi?“Hoắc Trì Viễn, em gọi ít cơm, anh ăn một chút đi, không thể vì bác gái mà phải nhịn đói.” Ưng Mẫn mang theo hộp cơm để trước mặt Hoắc Trì Viễn, dịu dàng nói.“Cảm ơn! Tôi không đói.” Hoắc Trì Viễn từ chối.“Anh không ăn sao được?” Ưng Mẫn lo lắng nói. “Tuy miệng vết thương đã khép lại, nhưng anh không thể vì chuyện của bác gái mà bị ảnh hưởng được.”“Cô trở về từ khi nào?” Hoắc Trì Viễn cũng không nhận hộp cơm ngược lại bình tĩnh nhìn Ưng Mẫn.Ưng Mẫn lặng đi một chút:”Hôm kia. Nghe nói anh bị thương, em còn chưa kịp đến bệnh viện thăm anh, thì Tưởng phu nhân xảy ra chuyện.Ưng Mẫn thở dài, ngồi bên cạnh Hoắc Trì Viễn, dúi hộp cơm vào tay anh:”Em không hạ độc.”Hoắc Trì Viễn cười khổ:”Tôi không có ý đó!”“Vậy ăn một chút đi, sau đó em đưa anh về bệnh viện.” Ưng Mẫn nghiêm túc nói.“Cô không nói, tôi quên mất mình là một bệnh nhân.” Hoắc Trì Viễn tự giễu nói.“Đúng vậy! Anh mặc áo ngủ bệnh viện dạo một ngày.” Ưng Mẫn khẽ cười chỉ vào quần áo Hoắc Trì Viễn. “Em cũng không muốn thừa nhậ là em có quen biết anh.”Hoắc Trì Viễn mím môi:”Khi đi rất vội vàng, không kịp thay quần áo.”“Hiểu được. Ăn nhanh đi.” Ưng Mẫn cười một tiếng.Ưng Mẫn thành công làm phân tán tầm mắt của Hoắc Trì Viễn, làm cho anh không hỏi cô việc cô xuất hiện ở nhà họ Tưởng nữa.Nhìn Hoắc Trì Viễn mở hộp cơm, Ưng Mẫn hít sâu một hơi.Hoắc Trì Viễn chỉ liếc qua đồ ăn bên trong, rồi lại đậy hộp cơm vào.“Không hợp khẩu vị sao?” Ưng Mẫn buồn bực hỏi.Trong đó đều là đồ ăn Hoắc Trì Viễn thích ăn.“Không phải. Thực sự tôi ăn không vào.” Hoắc Trì Viễn để hộp cơm sang một bên.
Chương 1709
Cô sẽ không chủ động thừa nhận lỗi không phải của mình.
Anh rất đau lòng.
Anh không trách cô hại chết Y Nhiên, bởi vì tai nạn xe cộ là ngẫu nhiên, nhưng cái chết của phu nhân Tưởng là cô cố ý. Hai sự việc này có bản chất khác nhau.
Anh không có cách nào tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn!
“Nha đầu, sao em có thể tùy hứng như vậy?” Hoắc Trì Viễn thống khổ đưa tay che mặt lại, âm thanh khàn khàn tự hỏi.
Chẳng lẽ bởi vì cái chết của ba là đả kích quá nặng nề với cô?
Để cho cô trở nên cực đoan?
Bác gái đối với cô vô cùng không tốt?
Ưng Mẫn nói đã từng nhiều lần nhìn thấy bác gái ngược đãi Tề Mẫn Mẫn, anh bắt đầu tự trách.
Anh không thể bảo vệ tốt cho Tề Mẫn Mẫn, để cô chịu quá nhiều khổ sở, để trong lòng cô có hận. Cho nên mới gây ra tai họa hôm nay đi?
“Hoắc Trì Viễn, em gọi ít cơm, anh ăn một chút đi, không thể vì bác gái mà phải nhịn đói.” Ưng Mẫn mang theo hộp cơm để trước mặt Hoắc Trì Viễn, dịu dàng nói.
“Cảm ơn! Tôi không đói.” Hoắc Trì Viễn từ chối.
“Anh không ăn sao được?” Ưng Mẫn lo lắng nói. “Tuy miệng vết thương đã khép lại, nhưng anh không thể vì chuyện của bác gái mà bị ảnh hưởng được.”
“Cô trở về từ khi nào?” Hoắc Trì Viễn cũng không nhận hộp cơm ngược lại bình tĩnh nhìn Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn lặng đi một chút:”Hôm kia. Nghe nói anh bị thương, em còn chưa kịp đến bệnh viện thăm anh, thì Tưởng phu nhân xảy ra chuyện.
Ưng Mẫn thở dài, ngồi bên cạnh Hoắc Trì Viễn, dúi hộp cơm vào tay anh:”Em không hạ độc.”
Hoắc Trì Viễn cười khổ:”Tôi không có ý đó!”
“Vậy ăn một chút đi, sau đó em đưa anh về bệnh viện.” Ưng Mẫn nghiêm túc nói.
“Cô không nói, tôi quên mất mình là một bệnh nhân.” Hoắc Trì Viễn tự giễu nói.
“Đúng vậy! Anh mặc áo ngủ bệnh viện dạo một ngày.” Ưng Mẫn khẽ cười chỉ vào quần áo Hoắc Trì Viễn. “Em cũng không muốn thừa nhậ là em có quen biết anh.”
Hoắc Trì Viễn mím môi:”Khi đi rất vội vàng, không kịp thay quần áo.”
“Hiểu được. Ăn nhanh đi.” Ưng Mẫn cười một tiếng.
Ưng Mẫn thành công làm phân tán tầm mắt của Hoắc Trì Viễn, làm cho anh không hỏi cô việc cô xuất hiện ở nhà họ Tưởng nữa.
Nhìn Hoắc Trì Viễn mở hộp cơm, Ưng Mẫn hít sâu một hơi.
Hoắc Trì Viễn chỉ liếc qua đồ ăn bên trong, rồi lại đậy hộp cơm vào.
“Không hợp khẩu vị sao?” Ưng Mẫn buồn bực hỏi.
Trong đó đều là đồ ăn Hoắc Trì Viễn thích ăn.
“Không phải. Thực sự tôi ăn không vào.” Hoắc Trì Viễn để hộp cơm sang một bên.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1709Cô sẽ không chủ động thừa nhận lỗi không phải của mình.Anh rất đau lòng.Anh không trách cô hại chết Y Nhiên, bởi vì tai nạn xe cộ là ngẫu nhiên, nhưng cái chết của phu nhân Tưởng là cô cố ý. Hai sự việc này có bản chất khác nhau.Anh không có cách nào tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn!“Nha đầu, sao em có thể tùy hứng như vậy?” Hoắc Trì Viễn thống khổ đưa tay che mặt lại, âm thanh khàn khàn tự hỏi.Chẳng lẽ bởi vì cái chết của ba là đả kích quá nặng nề với cô?Để cho cô trở nên cực đoan?Bác gái đối với cô vô cùng không tốt?Ưng Mẫn nói đã từng nhiều lần nhìn thấy bác gái ngược đãi Tề Mẫn Mẫn, anh bắt đầu tự trách.Anh không thể bảo vệ tốt cho Tề Mẫn Mẫn, để cô chịu quá nhiều khổ sở, để trong lòng cô có hận. Cho nên mới gây ra tai họa hôm nay đi?“Hoắc Trì Viễn, em gọi ít cơm, anh ăn một chút đi, không thể vì bác gái mà phải nhịn đói.” Ưng Mẫn mang theo hộp cơm để trước mặt Hoắc Trì Viễn, dịu dàng nói.“Cảm ơn! Tôi không đói.” Hoắc Trì Viễn từ chối.“Anh không ăn sao được?” Ưng Mẫn lo lắng nói. “Tuy miệng vết thương đã khép lại, nhưng anh không thể vì chuyện của bác gái mà bị ảnh hưởng được.”“Cô trở về từ khi nào?” Hoắc Trì Viễn cũng không nhận hộp cơm ngược lại bình tĩnh nhìn Ưng Mẫn.Ưng Mẫn lặng đi một chút:”Hôm kia. Nghe nói anh bị thương, em còn chưa kịp đến bệnh viện thăm anh, thì Tưởng phu nhân xảy ra chuyện.Ưng Mẫn thở dài, ngồi bên cạnh Hoắc Trì Viễn, dúi hộp cơm vào tay anh:”Em không hạ độc.”Hoắc Trì Viễn cười khổ:”Tôi không có ý đó!”“Vậy ăn một chút đi, sau đó em đưa anh về bệnh viện.” Ưng Mẫn nghiêm túc nói.“Cô không nói, tôi quên mất mình là một bệnh nhân.” Hoắc Trì Viễn tự giễu nói.“Đúng vậy! Anh mặc áo ngủ bệnh viện dạo một ngày.” Ưng Mẫn khẽ cười chỉ vào quần áo Hoắc Trì Viễn. “Em cũng không muốn thừa nhậ là em có quen biết anh.”Hoắc Trì Viễn mím môi:”Khi đi rất vội vàng, không kịp thay quần áo.”“Hiểu được. Ăn nhanh đi.” Ưng Mẫn cười một tiếng.Ưng Mẫn thành công làm phân tán tầm mắt của Hoắc Trì Viễn, làm cho anh không hỏi cô việc cô xuất hiện ở nhà họ Tưởng nữa.Nhìn Hoắc Trì Viễn mở hộp cơm, Ưng Mẫn hít sâu một hơi.Hoắc Trì Viễn chỉ liếc qua đồ ăn bên trong, rồi lại đậy hộp cơm vào.“Không hợp khẩu vị sao?” Ưng Mẫn buồn bực hỏi.Trong đó đều là đồ ăn Hoắc Trì Viễn thích ăn.“Không phải. Thực sự tôi ăn không vào.” Hoắc Trì Viễn để hộp cơm sang một bên.