Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1711

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1711Bóng lưng của cô hướng ra phía ngoài dò xét để cho anh nhìn thấy như cánh bướm úa tàn muốn giương cánh ra ngoài.Anh lập tức chạy nhanh tới, ôm lấy eo của Tề Mẫn Mẫn, kéo cô rời khỏi cửa sổ.“Nha đầu, em muốn làm gì?” Hoắc Trì Viễn bối rối hỏi han.“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong đầu lại bắt đầu hiện lên cảm giác đau đớn.“Em đã hại bác gái thành người sống đời sống thực vật, lại còn muốn hại chết chính mình sao?” Hoắc Trì Viễn đau lòng quát.Tề Mẫn Mẫn đặt ngón trỏ ở trên môi thở dài một tiếng, sau đó thần kinh nói: “Anh không biết là sau khi nhảy xuống thì xong hết mọi chuyện sao?”“Xong hết mọi chuyện? Em cho là em chết có thể chuộc tội được không? Một cái mạng của em có thể làm được gì?” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ rống to.Phẫn nộ lấn át sợ hãi trong lòng anh, anh không chú ý tới ngữ khí của mình có bao nhiêu bén nhọn.“Ít nhất cũng là một cái mạng.” Tề Mẫn Mẫn đờ đẫn trả lời.“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Kia lúc trước vì sao lại hại bác gái?” Hoắc Trì Viễn đau lòng hỏi han.Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ôm lấy đầu, tố chất thần kinh quát: “Em liền muốn hại bà ấy, em muốn giết bà ấy, em muốn giết bà ấy.”Hoắc Trì Viễn nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, phẫn nộ đẩy cô ra, hung hăng vung một cái tát: “Em bình tĩnh lại đi.”Nói xong, Hoắc Trì Viễn đóng toàn bộ cửa sổ lại, nhìn cũng không nhìn đến Tề Mẫn Mẫn ngã trên mặt đất, lạnh lùng xoay người rời đi.Tề Mẫn Mẫn đau đớn ôm má quỳ rạp trên mặt đất, hồi lâu không có nhúc nhích.Trong đầu vẫn có âm thanh nói cho cô: Mày là người có tội, mày là tội phạm giết người.”Cô dùng lực quăng đầu, nghĩ muốn đuổi âm thanh kia ra khỏi đầu, nhưng nó lại giống như một loại ma chướng, chui vào trong đầu cô, không chịu rời đi.Mặt đau quá.Cô đứng lên, mờ mịt nhìn cửa sổ phòng nhắm chặt.Vừa rồi sường như Hoắc Trì Viễn từng trở về.“Một cũng trăm rồi hả? Em cho là em chết có thể chuộc tội? Một cái mạng của em có thể làm được gì?”“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Lúc trước vì sao lại hại bác gái?”“Em bình tĩnh lại đi!”…Hoắc Trì Viễn lạnh lùng vô tình mà nói từng câu một như dao khoét vào trong lòng cô.Cô hại chết phu nhân Tưởng, đúng là nghiệp chướng nặng nề.Cho dù dùng một cái mạng này để đền, cô cũng chỉ có thể đền một, không trả được hai mệnh nhà họ Tưởng.

Chương 1711

Bóng lưng của cô hướng ra phía ngoài dò xét để cho anh nhìn thấy như cánh bướm úa tàn muốn giương cánh ra ngoài.

Anh lập tức chạy nhanh tới, ôm lấy eo của Tề Mẫn Mẫn, kéo cô rời khỏi cửa sổ.

“Nha đầu, em muốn làm gì?” Hoắc Trì Viễn bối rối hỏi han.

“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong đầu lại bắt đầu hiện lên cảm giác đau đớn.

“Em đã hại bác gái thành người sống đời sống thực vật, lại còn muốn hại chết chính mình sao?” Hoắc Trì Viễn đau lòng quát.

Tề Mẫn Mẫn đặt ngón trỏ ở trên môi thở dài một tiếng, sau đó thần kinh nói: “Anh không biết là sau khi nhảy xuống thì xong hết mọi chuyện sao?”

“Xong hết mọi chuyện? Em cho là em chết có thể chuộc tội được không? Một cái mạng của em có thể làm được gì?” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ rống to.

Phẫn nộ lấn át sợ hãi trong lòng anh, anh không chú ý tới ngữ khí của mình có bao nhiêu bén nhọn.

“Ít nhất cũng là một cái mạng.” Tề Mẫn Mẫn đờ đẫn trả lời.

“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Kia lúc trước vì sao lại hại bác gái?” Hoắc Trì Viễn đau lòng hỏi han.

Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ôm lấy đầu, tố chất thần kinh quát: “Em liền muốn hại bà ấy, em muốn giết bà ấy, em muốn giết bà ấy.”

Hoắc Trì Viễn nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, phẫn nộ đẩy cô ra, hung hăng vung một cái tát: “Em bình tĩnh lại đi.”

Nói xong, Hoắc Trì Viễn đóng toàn bộ cửa sổ lại, nhìn cũng không nhìn đến Tề Mẫn Mẫn ngã trên mặt đất, lạnh lùng xoay người rời đi.

Tề Mẫn Mẫn đau đớn ôm má quỳ rạp trên mặt đất, hồi lâu không có nhúc nhích.

Trong đầu vẫn có âm thanh nói cho cô: Mày là người có tội, mày là tội phạm giết người.”

Cô dùng lực quăng đầu, nghĩ muốn đuổi âm thanh kia ra khỏi đầu, nhưng nó lại giống như một loại ma chướng, chui vào trong đầu cô, không chịu rời đi.

Mặt đau quá.

Cô đứng lên, mờ mịt nhìn cửa sổ phòng nhắm chặt.

Vừa rồi sường như Hoắc Trì Viễn từng trở về.

“Một cũng trăm rồi hả? Em cho là em chết có thể chuộc tội? Một cái mạng của em có thể làm được gì?”

“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Lúc trước vì sao lại hại bác gái?”

“Em bình tĩnh lại đi!”

Hoắc Trì Viễn lạnh lùng vô tình mà nói từng câu một như dao khoét vào trong lòng cô.

Cô hại chết phu nhân Tưởng, đúng là nghiệp chướng nặng nề.

Cho dù dùng một cái mạng này để đền, cô cũng chỉ có thể đền một, không trả được hai mệnh nhà họ Tưởng.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1711Bóng lưng của cô hướng ra phía ngoài dò xét để cho anh nhìn thấy như cánh bướm úa tàn muốn giương cánh ra ngoài.Anh lập tức chạy nhanh tới, ôm lấy eo của Tề Mẫn Mẫn, kéo cô rời khỏi cửa sổ.“Nha đầu, em muốn làm gì?” Hoắc Trì Viễn bối rối hỏi han.“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong đầu lại bắt đầu hiện lên cảm giác đau đớn.“Em đã hại bác gái thành người sống đời sống thực vật, lại còn muốn hại chết chính mình sao?” Hoắc Trì Viễn đau lòng quát.Tề Mẫn Mẫn đặt ngón trỏ ở trên môi thở dài một tiếng, sau đó thần kinh nói: “Anh không biết là sau khi nhảy xuống thì xong hết mọi chuyện sao?”“Xong hết mọi chuyện? Em cho là em chết có thể chuộc tội được không? Một cái mạng của em có thể làm được gì?” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ rống to.Phẫn nộ lấn át sợ hãi trong lòng anh, anh không chú ý tới ngữ khí của mình có bao nhiêu bén nhọn.“Ít nhất cũng là một cái mạng.” Tề Mẫn Mẫn đờ đẫn trả lời.“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Kia lúc trước vì sao lại hại bác gái?” Hoắc Trì Viễn đau lòng hỏi han.Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ôm lấy đầu, tố chất thần kinh quát: “Em liền muốn hại bà ấy, em muốn giết bà ấy, em muốn giết bà ấy.”Hoắc Trì Viễn nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, phẫn nộ đẩy cô ra, hung hăng vung một cái tát: “Em bình tĩnh lại đi.”Nói xong, Hoắc Trì Viễn đóng toàn bộ cửa sổ lại, nhìn cũng không nhìn đến Tề Mẫn Mẫn ngã trên mặt đất, lạnh lùng xoay người rời đi.Tề Mẫn Mẫn đau đớn ôm má quỳ rạp trên mặt đất, hồi lâu không có nhúc nhích.Trong đầu vẫn có âm thanh nói cho cô: Mày là người có tội, mày là tội phạm giết người.”Cô dùng lực quăng đầu, nghĩ muốn đuổi âm thanh kia ra khỏi đầu, nhưng nó lại giống như một loại ma chướng, chui vào trong đầu cô, không chịu rời đi.Mặt đau quá.Cô đứng lên, mờ mịt nhìn cửa sổ phòng nhắm chặt.Vừa rồi sường như Hoắc Trì Viễn từng trở về.“Một cũng trăm rồi hả? Em cho là em chết có thể chuộc tội? Một cái mạng của em có thể làm được gì?”“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Lúc trước vì sao lại hại bác gái?”“Em bình tĩnh lại đi!”…Hoắc Trì Viễn lạnh lùng vô tình mà nói từng câu một như dao khoét vào trong lòng cô.Cô hại chết phu nhân Tưởng, đúng là nghiệp chướng nặng nề.Cho dù dùng một cái mạng này để đền, cô cũng chỉ có thể đền một, không trả được hai mệnh nhà họ Tưởng.

Chương 1711