Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1745
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1745“Thôi! Nếu như tôi đánh anh, Tề Mẫn Mẫn sẽ đau lòng!” Ninh Hạo làm ra vẻ thoải mái mà cười nói.“Nếu không phải là tình địch, tôi rất tán thưởng cậu!” Hoắc Trì Viễn nhìn Ninh Hạo, cười rộ lên.“Mấy giờ máy bay cất cánh? Tôi có kịp mua vé hay không?” Ninh Hạo thả ba lô xuống ghế, hỏi Hoắc Trì Viễn.“Máy bay bị delay. Cậu đi hỏi nhân viên bán vé hỏi thử xem!” Hoắc Trì Viễn nhún vai.Ninh Hạo thoải mái như thế, anh cũng không thể quá hẹp hòi được.Tề Mẫn Mẫn không chịu gặp anh, có lẽ sẽ đồng ý gặp Ninh Hạo.“Trông hành lý giúp tôi!” Ninh Hạo kéo va li để bên cạnh Hoắc Trì Viễn, mỉm cười.Mục đích cậu quay lại là để tìm Tề Mẫn Mẫn. Cho nên, ngay cả khi Hoắc Trì Viễn không đồng ý, cậu vẫn sẽ đi cùng Hoắc Trì Viễn, đến Hắc Hà.Hoắc Trì Viễn từ chối cho ý kiến, nhún vai.Ninh Hạo chạy đến chỗ mua vé.Không phải vì các chuyến bay trong nước thường xuyên bị delay hay là vì Ninh Hạo quá may mắn. Vậy mà cậu ấy lại có thể mua được chiếc vé cuối cùng.Khi cậu vui vẻ, cầm vé máy bay đến thẳng sảnh nội địa đi thì thấy Hoắc Trì Viễn đã đứng đó, không ngừng nhìn đồng hồ.“Bắt đầu qua cửa an ninh đúng không?” Ninh Hạo thở hồng hộc hỏi.“Ừm! Nhanh lên, tôi đã gửi hành lý cho cậu rồi!” Hoắc Trì Viễn nhắc tới va ly của Ninh Hạo rồi cùng cậu chay đến cửa an ninh.Tề Mẫn Mẫn lại một lân lên núi, ngồi ở cây bên cạnh, nhìn phương xa.Lần này, cô không nói gì, chỉ là ngẩn người.Trác Liệ tìm được cô, quần áo đã đông cứng.“Trên núi gió lớn.” Trác Liệt cởi áo ngoài, khoác lên người cô: “trở về thôi.”“Mặt trời đã lặn.” Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới chú ý đến đã hoàng hôn, nếu không xuống núi thì trời sắp tối rồi.“Sau này em đừng lên núi một mình. Nếu như cố nài lên núi, nhất định phải bảo anh đi cung.” Trác Liệt nghiêm túc nhìn cô nói.Tề Mẫn Mẫn gật đầu đồng ý.Cô hiểu rõ TRác Liệt là vi suy nghĩ cho an toàn của mình.Còn nhớ lần trước cô và Hoắc Trì Viễn đã bị thú dữ công kích.Một lần đó, cô mất đi baby đầu tiên.Hiện giờ, cô lại mất thêm một baby.Ông trời nhất định đang đùa cô.Tay của cô đặt lên bụng như vô ý.Chỗ đó, dường như vẫn còn đau.Vì mất đi đứa nhỏ mà đau.Một cái tát kia của Hoắc Trì Viễn không chỉ đánh tỉnh tình yêu của cô, cũng nhắc nhở vị trí của cô ở trong lòng anh.
Chương 1745
“Thôi! Nếu như tôi đánh anh, Tề Mẫn Mẫn sẽ đau lòng!” Ninh Hạo làm ra vẻ thoải mái mà cười nói.
“Nếu không phải là tình địch, tôi rất tán thưởng cậu!” Hoắc Trì Viễn nhìn Ninh Hạo, cười rộ lên.
“Mấy giờ máy bay cất cánh? Tôi có kịp mua vé hay không?” Ninh Hạo thả ba lô xuống ghế, hỏi Hoắc Trì Viễn.
“Máy bay bị delay. Cậu đi hỏi nhân viên bán vé hỏi thử xem!” Hoắc Trì Viễn nhún vai.
Ninh Hạo thoải mái như thế, anh cũng không thể quá hẹp hòi được.
Tề Mẫn Mẫn không chịu gặp anh, có lẽ sẽ đồng ý gặp Ninh Hạo.
“Trông hành lý giúp tôi!” Ninh Hạo kéo va li để bên cạnh Hoắc Trì Viễn, mỉm cười.
Mục đích cậu quay lại là để tìm Tề Mẫn Mẫn. Cho nên, ngay cả khi Hoắc Trì Viễn không đồng ý, cậu vẫn sẽ đi cùng Hoắc Trì Viễn, đến Hắc Hà.
Hoắc Trì Viễn từ chối cho ý kiến, nhún vai.
Ninh Hạo chạy đến chỗ mua vé.
Không phải vì các chuyến bay trong nước thường xuyên bị delay hay là vì Ninh Hạo quá may mắn. Vậy mà cậu ấy lại có thể mua được chiếc vé cuối cùng.
Khi cậu vui vẻ, cầm vé máy bay đến thẳng sảnh nội địa đi thì thấy Hoắc Trì Viễn đã đứng đó, không ngừng nhìn đồng hồ.
“Bắt đầu qua cửa an ninh đúng không?” Ninh Hạo thở hồng hộc hỏi.
“Ừm! Nhanh lên, tôi đã gửi hành lý cho cậu rồi!” Hoắc Trì Viễn nhắc tới va ly của Ninh Hạo rồi cùng cậu chay đến cửa an ninh.
Tề Mẫn Mẫn lại một lân lên núi, ngồi ở cây bên cạnh, nhìn phương xa.
Lần này, cô không nói gì, chỉ là ngẩn người.
Trác Liệ tìm được cô, quần áo đã đông cứng.
“Trên núi gió lớn.” Trác Liệt cởi áo ngoài, khoác lên người cô: “trở về thôi.”
“Mặt trời đã lặn.” Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới chú ý đến đã hoàng hôn, nếu không xuống núi thì trời sắp tối rồi.
“Sau này em đừng lên núi một mình. Nếu như cố nài lên núi, nhất định phải bảo anh đi cung.” Trác Liệt nghiêm túc nhìn cô nói.
Tề Mẫn Mẫn gật đầu đồng ý.
Cô hiểu rõ TRác Liệt là vi suy nghĩ cho an toàn của mình.
Còn nhớ lần trước cô và Hoắc Trì Viễn đã bị thú dữ công kích.
Một lần đó, cô mất đi baby đầu tiên.
Hiện giờ, cô lại mất thêm một baby.
Ông trời nhất định đang đùa cô.
Tay của cô đặt lên bụng như vô ý.
Chỗ đó, dường như vẫn còn đau.
Vì mất đi đứa nhỏ mà đau.
Một cái tát kia của Hoắc Trì Viễn không chỉ đánh tỉnh tình yêu của cô, cũng nhắc nhở vị trí của cô ở trong lòng anh.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1745“Thôi! Nếu như tôi đánh anh, Tề Mẫn Mẫn sẽ đau lòng!” Ninh Hạo làm ra vẻ thoải mái mà cười nói.“Nếu không phải là tình địch, tôi rất tán thưởng cậu!” Hoắc Trì Viễn nhìn Ninh Hạo, cười rộ lên.“Mấy giờ máy bay cất cánh? Tôi có kịp mua vé hay không?” Ninh Hạo thả ba lô xuống ghế, hỏi Hoắc Trì Viễn.“Máy bay bị delay. Cậu đi hỏi nhân viên bán vé hỏi thử xem!” Hoắc Trì Viễn nhún vai.Ninh Hạo thoải mái như thế, anh cũng không thể quá hẹp hòi được.Tề Mẫn Mẫn không chịu gặp anh, có lẽ sẽ đồng ý gặp Ninh Hạo.“Trông hành lý giúp tôi!” Ninh Hạo kéo va li để bên cạnh Hoắc Trì Viễn, mỉm cười.Mục đích cậu quay lại là để tìm Tề Mẫn Mẫn. Cho nên, ngay cả khi Hoắc Trì Viễn không đồng ý, cậu vẫn sẽ đi cùng Hoắc Trì Viễn, đến Hắc Hà.Hoắc Trì Viễn từ chối cho ý kiến, nhún vai.Ninh Hạo chạy đến chỗ mua vé.Không phải vì các chuyến bay trong nước thường xuyên bị delay hay là vì Ninh Hạo quá may mắn. Vậy mà cậu ấy lại có thể mua được chiếc vé cuối cùng.Khi cậu vui vẻ, cầm vé máy bay đến thẳng sảnh nội địa đi thì thấy Hoắc Trì Viễn đã đứng đó, không ngừng nhìn đồng hồ.“Bắt đầu qua cửa an ninh đúng không?” Ninh Hạo thở hồng hộc hỏi.“Ừm! Nhanh lên, tôi đã gửi hành lý cho cậu rồi!” Hoắc Trì Viễn nhắc tới va ly của Ninh Hạo rồi cùng cậu chay đến cửa an ninh.Tề Mẫn Mẫn lại một lân lên núi, ngồi ở cây bên cạnh, nhìn phương xa.Lần này, cô không nói gì, chỉ là ngẩn người.Trác Liệ tìm được cô, quần áo đã đông cứng.“Trên núi gió lớn.” Trác Liệt cởi áo ngoài, khoác lên người cô: “trở về thôi.”“Mặt trời đã lặn.” Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới chú ý đến đã hoàng hôn, nếu không xuống núi thì trời sắp tối rồi.“Sau này em đừng lên núi một mình. Nếu như cố nài lên núi, nhất định phải bảo anh đi cung.” Trác Liệt nghiêm túc nhìn cô nói.Tề Mẫn Mẫn gật đầu đồng ý.Cô hiểu rõ TRác Liệt là vi suy nghĩ cho an toàn của mình.Còn nhớ lần trước cô và Hoắc Trì Viễn đã bị thú dữ công kích.Một lần đó, cô mất đi baby đầu tiên.Hiện giờ, cô lại mất thêm một baby.Ông trời nhất định đang đùa cô.Tay của cô đặt lên bụng như vô ý.Chỗ đó, dường như vẫn còn đau.Vì mất đi đứa nhỏ mà đau.Một cái tát kia của Hoắc Trì Viễn không chỉ đánh tỉnh tình yêu của cô, cũng nhắc nhở vị trí của cô ở trong lòng anh.