Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1747
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1747Anh còn tưởng rằng Bác Ngạn nghe được tên Ninh Hạo từ trong miệng Tề Mẫn Mẫn.Chẳng nhẽ anh đã đoán sai, Tề Mẫn Mẫn không hề tới Hắc Hà?Cô ở đâu thế?“Dì? Nếu dì có tin tức của cô ấy, nhất định phải nói cho cháu biết, đây là điện thoại của cháu.” Ninh Hạo lấy giấy bút từ trong túi áo ra, vội vàng viết số điện thoại của mình xuống, nhét vào trong tay Bác Ngạn.“Được, nếu tôi thấy Tề Mẫn Mẫn, nhất định nói cho cháu.” Bác Ngạn cười hiền lành nói.Bà thấy ánh mắt của Ninh Hạo và Hoắc Trì Viễn khác nhau rõ ràng.Hoắc Trì Viễn có chút ăn giấm chua, cũng có chút tự trách.Cậu ta đã bị cô đơn, hoàn toàn là gieo gió gặt bão, không oán ai được.Một cái tát của cậu ta đã xóa sạch yêu của Tề Mẫn Mẫn.“Cháu nữa.” Hoắc Trì Viễn xám mặt nói thêm một câu.“Cậu?” Bác nGạn lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn: “Thế thì phải xem ý tứ của Tề Mẫn Mẫn. Nó biến mất rõ ràng là không muốn gặp cậu.”Hoắc Trì Viễn gặp trắc trở, ho nhẹ một chút.“Anh Hoắc, chúng ta về trước đi, lại không xuống núi nữa, sợ rằng không trở về được.” Ninh Hạo xoay người, nói với Hoắc Trì Viễn.Hoắc Trì Viễn gật đầu một cái, bất đắc dĩ theo sát Ninh Hạo.Tề Mẫn Mẫn thấy bóng dáng Ninh Hạo và Hoắc Trì Viễn đi mất, mới đi ra.“Cậu ấy tới.” Trác Liệt an tâm nhìn ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn: “Nếu không bỏ được, anh có thể bảo cậu ấy quay lại.”Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.Vĩnh viễn không gặp mới tốt.Không thấy, sẽ không nhớ.Hoắc Trì Viễn và Ninh Hạo ngồi xe ngựa xuống núi, một mực trầm tư.“Anh Hoắc suy nghĩ gì thế?” Ninh Hạo tò mò hỏi han.“Tôi có một loại cảm giác, Tề Mẫn Mẫn ở ngay gần đó, nhưng cô ấy không muốn gặp tôi.” Hoắc Trì Viễn thở dài.“Là sao?” Ninh Hạo không xác định hỏi han.Cảm giác gì anh cũng không có.Chỉ cảm thấy người chất phác giống như Bác Ngạn sẽ không nói dối.Tề Mẫn Mẫn có thể không quay lại Hắc Hà.Trong nước tìm không thấy, có lẽ cô đi ra nước ngoài?“Chỉ là trực giác của tôi, có lẽ tôi sai rồi.” Hoắc Trì Viễn thất vọng trả lời.“Nếu cô ấy không muốn gặp anh, thì cho cô ấy chút thời gian, chờ cô ấy hết giận, tự nhiên sẽ đến gặp anh.” Ninh Hạo nhẹ giọng an ủi Hoắc Trì Viễn.
Chương 1747
Anh còn tưởng rằng Bác Ngạn nghe được tên Ninh Hạo từ trong miệng Tề Mẫn Mẫn.
Chẳng nhẽ anh đã đoán sai, Tề Mẫn Mẫn không hề tới Hắc Hà?
Cô ở đâu thế?
“Dì? Nếu dì có tin tức của cô ấy, nhất định phải nói cho cháu biết, đây là điện thoại của cháu.” Ninh Hạo lấy giấy bút từ trong túi áo ra, vội vàng viết số điện thoại của mình xuống, nhét vào trong tay Bác Ngạn.
“Được, nếu tôi thấy Tề Mẫn Mẫn, nhất định nói cho cháu.” Bác Ngạn cười hiền lành nói.
Bà thấy ánh mắt của Ninh Hạo và Hoắc Trì Viễn khác nhau rõ ràng.
Hoắc Trì Viễn có chút ăn giấm chua, cũng có chút tự trách.
Cậu ta đã bị cô đơn, hoàn toàn là gieo gió gặt bão, không oán ai được.
Một cái tát của cậu ta đã xóa sạch yêu của Tề Mẫn Mẫn.
“Cháu nữa.” Hoắc Trì Viễn xám mặt nói thêm một câu.
“Cậu?” Bác nGạn lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn: “Thế thì phải xem ý tứ của Tề Mẫn Mẫn. Nó biến mất rõ ràng là không muốn gặp cậu.”
Hoắc Trì Viễn gặp trắc trở, ho nhẹ một chút.
“Anh Hoắc, chúng ta về trước đi, lại không xuống núi nữa, sợ rằng không trở về được.” Ninh Hạo xoay người, nói với Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn gật đầu một cái, bất đắc dĩ theo sát Ninh Hạo.
Tề Mẫn Mẫn thấy bóng dáng Ninh Hạo và Hoắc Trì Viễn đi mất, mới đi ra.
“Cậu ấy tới.” Trác Liệt an tâm nhìn ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn: “Nếu không bỏ được, anh có thể bảo cậu ấy quay lại.”
Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.
Vĩnh viễn không gặp mới tốt.
Không thấy, sẽ không nhớ.
Hoắc Trì Viễn và Ninh Hạo ngồi xe ngựa xuống núi, một mực trầm tư.
“Anh Hoắc suy nghĩ gì thế?” Ninh Hạo tò mò hỏi han.
“Tôi có một loại cảm giác, Tề Mẫn Mẫn ở ngay gần đó, nhưng cô ấy không muốn gặp tôi.” Hoắc Trì Viễn thở dài.
“Là sao?” Ninh Hạo không xác định hỏi han.
Cảm giác gì anh cũng không có.
Chỉ cảm thấy người chất phác giống như Bác Ngạn sẽ không nói dối.
Tề Mẫn Mẫn có thể không quay lại Hắc Hà.
Trong nước tìm không thấy, có lẽ cô đi ra nước ngoài?
“Chỉ là trực giác của tôi, có lẽ tôi sai rồi.” Hoắc Trì Viễn thất vọng trả lời.
“Nếu cô ấy không muốn gặp anh, thì cho cô ấy chút thời gian, chờ cô ấy hết giận, tự nhiên sẽ đến gặp anh.” Ninh Hạo nhẹ giọng an ủi Hoắc Trì Viễn.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1747Anh còn tưởng rằng Bác Ngạn nghe được tên Ninh Hạo từ trong miệng Tề Mẫn Mẫn.Chẳng nhẽ anh đã đoán sai, Tề Mẫn Mẫn không hề tới Hắc Hà?Cô ở đâu thế?“Dì? Nếu dì có tin tức của cô ấy, nhất định phải nói cho cháu biết, đây là điện thoại của cháu.” Ninh Hạo lấy giấy bút từ trong túi áo ra, vội vàng viết số điện thoại của mình xuống, nhét vào trong tay Bác Ngạn.“Được, nếu tôi thấy Tề Mẫn Mẫn, nhất định nói cho cháu.” Bác Ngạn cười hiền lành nói.Bà thấy ánh mắt của Ninh Hạo và Hoắc Trì Viễn khác nhau rõ ràng.Hoắc Trì Viễn có chút ăn giấm chua, cũng có chút tự trách.Cậu ta đã bị cô đơn, hoàn toàn là gieo gió gặt bão, không oán ai được.Một cái tát của cậu ta đã xóa sạch yêu của Tề Mẫn Mẫn.“Cháu nữa.” Hoắc Trì Viễn xám mặt nói thêm một câu.“Cậu?” Bác nGạn lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn: “Thế thì phải xem ý tứ của Tề Mẫn Mẫn. Nó biến mất rõ ràng là không muốn gặp cậu.”Hoắc Trì Viễn gặp trắc trở, ho nhẹ một chút.“Anh Hoắc, chúng ta về trước đi, lại không xuống núi nữa, sợ rằng không trở về được.” Ninh Hạo xoay người, nói với Hoắc Trì Viễn.Hoắc Trì Viễn gật đầu một cái, bất đắc dĩ theo sát Ninh Hạo.Tề Mẫn Mẫn thấy bóng dáng Ninh Hạo và Hoắc Trì Viễn đi mất, mới đi ra.“Cậu ấy tới.” Trác Liệt an tâm nhìn ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn: “Nếu không bỏ được, anh có thể bảo cậu ấy quay lại.”Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.Vĩnh viễn không gặp mới tốt.Không thấy, sẽ không nhớ.Hoắc Trì Viễn và Ninh Hạo ngồi xe ngựa xuống núi, một mực trầm tư.“Anh Hoắc suy nghĩ gì thế?” Ninh Hạo tò mò hỏi han.“Tôi có một loại cảm giác, Tề Mẫn Mẫn ở ngay gần đó, nhưng cô ấy không muốn gặp tôi.” Hoắc Trì Viễn thở dài.“Là sao?” Ninh Hạo không xác định hỏi han.Cảm giác gì anh cũng không có.Chỉ cảm thấy người chất phác giống như Bác Ngạn sẽ không nói dối.Tề Mẫn Mẫn có thể không quay lại Hắc Hà.Trong nước tìm không thấy, có lẽ cô đi ra nước ngoài?“Chỉ là trực giác của tôi, có lẽ tôi sai rồi.” Hoắc Trì Viễn thất vọng trả lời.“Nếu cô ấy không muốn gặp anh, thì cho cô ấy chút thời gian, chờ cô ấy hết giận, tự nhiên sẽ đến gặp anh.” Ninh Hạo nhẹ giọng an ủi Hoắc Trì Viễn.