Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1750

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1750Trác Liệt đau lòng xoa đầu Tề Mẫn Mẫn:”Em không sao là tốt rồi. Anh họ chỉ hy vọng em hạnh phúc.”“Cậu con và mợ cũng giống nhau. Chỉ hy vọng con hạnh phúc.” Bác Ngạn dựa vào tường nhìn Tề Mẫn Mẫn cười nói.Bởi vì nhận được tin có người thấy một cô gái cực kỳ giống Tề Mẫn Mẫn ở thành phố A, Hoắc Trì Viễn bỏ mọi công việc, đêm đó bay trở lại thành phố A.Hoắc Trì Viễn không đến nhà nữa, Tề Mẫn Mẫn không hề vui vẻ mà trở nên trầm mặc không nói gì.Trác Liệt lo lắng cho cô.Sau khi thương lượng với ba mẹ, anh ấy quyết định dẫn Tề Mẫn Mẫn ra ngoài.“Tiểu Nhiễm, anh đã xin nghỉ phép. Em có muốn đến thành phố B giải sầu với anh không?” Trác Liệt nhẹ nhàng hỏi.“Được!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu.Có lẽ Hoắc Trì Viễn đã từ bỏ việc tìm kiếm cô.Trên báo cũng không có đăng tìm cô nữa, chắc là mọi người đã từ bỏ hết rồi đúng không?Có được đáp án của cô, Trác Liệt dẫn Tề Mẫn Mẫn xuống núi ngay ngày hôm đó.Thành phố B có rất nhiều hồi ức giữa cô và Hoắc Trì Viễn.Lúc ra khỏi sân bay, hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đã ẩm ướt.Còn nhớ rõ tết âm lịch năm ngoái, bọn họ còn mặc áo bông nghịch tuyết.Chỉ chớp mắt, cảnh còn người đã mất.——Hoắc Trì Viễn trở lại thành phố A, theo manh mối tìm kiếm, phát hiện cô gái đó chỉ giống Tề Mẫn Mẫn chứ không phải cô, anh thấy thất vọng không thôi.“Đừng tức giận! Có lẽ lần tới sẽ có tin của Tề Mẫn Mẫn!” Ninh Hạo cười an ủi Hoắc Trì Viễn.“Hi vọng vậy!” Hoắc Trì Viễn nhìn ánh mặt trời xinh đẹp, nheo mắt.Tề Mẫn Mẫn cũng nhìn thấy mặt trời này đúng không?Rốt cuộc cô ở đâu chứ?Anh rất hi vọng mình có thể biến thành ánh nắng, chiếu lên người Tề Mẫn Mẫn.——Tề Mẫn Mẫn ngồi trong ký túc xá của Trác Liệt, dùng máy tính của anh ấy lên mạng, tra những tin tức liên quan đến Hoắc Trì Viễn.“Hoắc Tương kết hôn rồi!” Nhìn thấy ảnh trong đám cưới của Hoắc Tương và Tần Viễn Chu, Tề Mẫn Mẫn cười vui vẻ.Rốt cuộc, chị ấy và Tần Viễn Chu cũng tu thành chính quả.“Tân hôn vui vẻ! Chị Hoắc Tương!” Hai tay Tề Mẫn Mẫn nắm thành chữ thập, nói với Hoắc Tương tươi cười sáng lạn trên màn hình máy tính.Lúc cô nhấn ‘X’ ở góc phải màn hình, cô nhìn thấy màn hình QQ mà ngẩn người.Đã lâu không đăng nhập QQ rồi, không biết có tin gì cần phải trả lời gấp không.Liệu có nhận được thư gì không?Nhưng liệu đăng nhập vào QQ rồi sẽ khiến cho mọi người biết cô đang ở đâu không?

Chương 1750

Trác Liệt đau lòng xoa đầu Tề Mẫn Mẫn:”Em không sao là tốt rồi. Anh họ chỉ hy vọng em hạnh phúc.”

“Cậu con và mợ cũng giống nhau. Chỉ hy vọng con hạnh phúc.” Bác Ngạn dựa vào tường nhìn Tề Mẫn Mẫn cười nói.

Bởi vì nhận được tin có người thấy một cô gái cực kỳ giống Tề Mẫn Mẫn ở thành phố A, Hoắc Trì Viễn bỏ mọi công việc, đêm đó bay trở lại thành phố A.

Hoắc Trì Viễn không đến nhà nữa, Tề Mẫn Mẫn không hề vui vẻ mà trở nên trầm mặc không nói gì.

Trác Liệt lo lắng cho cô.

Sau khi thương lượng với ba mẹ, anh ấy quyết định dẫn Tề Mẫn Mẫn ra ngoài.

“Tiểu Nhiễm, anh đã xin nghỉ phép. Em có muốn đến thành phố B giải sầu với anh không?” Trác Liệt nhẹ nhàng hỏi.

“Được!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu.

Có lẽ Hoắc Trì Viễn đã từ bỏ việc tìm kiếm cô.

Trên báo cũng không có đăng tìm cô nữa, chắc là mọi người đã từ bỏ hết rồi đúng không?

Có được đáp án của cô, Trác Liệt dẫn Tề Mẫn Mẫn xuống núi ngay ngày hôm đó.

Thành phố B có rất nhiều hồi ức giữa cô và Hoắc Trì Viễn.

Lúc ra khỏi sân bay, hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đã ẩm ướt.

Còn nhớ rõ tết âm lịch năm ngoái, bọn họ còn mặc áo bông nghịch tuyết.

Chỉ chớp mắt, cảnh còn người đã mất.

——

Hoắc Trì Viễn trở lại thành phố A, theo manh mối tìm kiếm, phát hiện cô gái đó chỉ giống Tề Mẫn Mẫn chứ không phải cô, anh thấy thất vọng không thôi.

“Đừng tức giận! Có lẽ lần tới sẽ có tin của Tề Mẫn Mẫn!” Ninh Hạo cười an ủi Hoắc Trì Viễn.

“Hi vọng vậy!” Hoắc Trì Viễn nhìn ánh mặt trời xinh đẹp, nheo mắt.

Tề Mẫn Mẫn cũng nhìn thấy mặt trời này đúng không?

Rốt cuộc cô ở đâu chứ?

Anh rất hi vọng mình có thể biến thành ánh nắng, chiếu lên người Tề Mẫn Mẫn.

——

Tề Mẫn Mẫn ngồi trong ký túc xá của Trác Liệt, dùng máy tính của anh ấy lên mạng, tra những tin tức liên quan đến Hoắc Trì Viễn.

“Hoắc Tương kết hôn rồi!” Nhìn thấy ảnh trong đám cưới của Hoắc Tương và Tần Viễn Chu, Tề Mẫn Mẫn cười vui vẻ.

Rốt cuộc, chị ấy và Tần Viễn Chu cũng tu thành chính quả.

“Tân hôn vui vẻ! Chị Hoắc Tương!” Hai tay Tề Mẫn Mẫn nắm thành chữ thập, nói với Hoắc Tương tươi cười sáng lạn trên màn hình máy tính.

Lúc cô nhấn ‘X’ ở góc phải màn hình, cô nhìn thấy màn hình QQ mà ngẩn người.

Đã lâu không đăng nhập QQ rồi, không biết có tin gì cần phải trả lời gấp không.

Liệu có nhận được thư gì không?

Nhưng liệu đăng nhập vào QQ rồi sẽ khiến cho mọi người biết cô đang ở đâu không?

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1750Trác Liệt đau lòng xoa đầu Tề Mẫn Mẫn:”Em không sao là tốt rồi. Anh họ chỉ hy vọng em hạnh phúc.”“Cậu con và mợ cũng giống nhau. Chỉ hy vọng con hạnh phúc.” Bác Ngạn dựa vào tường nhìn Tề Mẫn Mẫn cười nói.Bởi vì nhận được tin có người thấy một cô gái cực kỳ giống Tề Mẫn Mẫn ở thành phố A, Hoắc Trì Viễn bỏ mọi công việc, đêm đó bay trở lại thành phố A.Hoắc Trì Viễn không đến nhà nữa, Tề Mẫn Mẫn không hề vui vẻ mà trở nên trầm mặc không nói gì.Trác Liệt lo lắng cho cô.Sau khi thương lượng với ba mẹ, anh ấy quyết định dẫn Tề Mẫn Mẫn ra ngoài.“Tiểu Nhiễm, anh đã xin nghỉ phép. Em có muốn đến thành phố B giải sầu với anh không?” Trác Liệt nhẹ nhàng hỏi.“Được!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu.Có lẽ Hoắc Trì Viễn đã từ bỏ việc tìm kiếm cô.Trên báo cũng không có đăng tìm cô nữa, chắc là mọi người đã từ bỏ hết rồi đúng không?Có được đáp án của cô, Trác Liệt dẫn Tề Mẫn Mẫn xuống núi ngay ngày hôm đó.Thành phố B có rất nhiều hồi ức giữa cô và Hoắc Trì Viễn.Lúc ra khỏi sân bay, hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đã ẩm ướt.Còn nhớ rõ tết âm lịch năm ngoái, bọn họ còn mặc áo bông nghịch tuyết.Chỉ chớp mắt, cảnh còn người đã mất.——Hoắc Trì Viễn trở lại thành phố A, theo manh mối tìm kiếm, phát hiện cô gái đó chỉ giống Tề Mẫn Mẫn chứ không phải cô, anh thấy thất vọng không thôi.“Đừng tức giận! Có lẽ lần tới sẽ có tin của Tề Mẫn Mẫn!” Ninh Hạo cười an ủi Hoắc Trì Viễn.“Hi vọng vậy!” Hoắc Trì Viễn nhìn ánh mặt trời xinh đẹp, nheo mắt.Tề Mẫn Mẫn cũng nhìn thấy mặt trời này đúng không?Rốt cuộc cô ở đâu chứ?Anh rất hi vọng mình có thể biến thành ánh nắng, chiếu lên người Tề Mẫn Mẫn.——Tề Mẫn Mẫn ngồi trong ký túc xá của Trác Liệt, dùng máy tính của anh ấy lên mạng, tra những tin tức liên quan đến Hoắc Trì Viễn.“Hoắc Tương kết hôn rồi!” Nhìn thấy ảnh trong đám cưới của Hoắc Tương và Tần Viễn Chu, Tề Mẫn Mẫn cười vui vẻ.Rốt cuộc, chị ấy và Tần Viễn Chu cũng tu thành chính quả.“Tân hôn vui vẻ! Chị Hoắc Tương!” Hai tay Tề Mẫn Mẫn nắm thành chữ thập, nói với Hoắc Tương tươi cười sáng lạn trên màn hình máy tính.Lúc cô nhấn ‘X’ ở góc phải màn hình, cô nhìn thấy màn hình QQ mà ngẩn người.Đã lâu không đăng nhập QQ rồi, không biết có tin gì cần phải trả lời gấp không.Liệu có nhận được thư gì không?Nhưng liệu đăng nhập vào QQ rồi sẽ khiến cho mọi người biết cô đang ở đâu không?

Chương 1750