Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1757
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1757“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn khách khí gật đầu với đối phương.“KHách khí cái gì? Tôi và TRác liệt là bạn đại học cùng phòng, không khác anh em là mấy, còn kém mặc chung cái quần. Nếu như em đào hôn, anh giữ của giúp anh trai em.”“Nói bậy bạ gì đó. Em gái tôi mới không có đào hôn.”Trác Liệt lập tức đẩy bạn về phòng, lấy chìa khoá ra mở cửa.Tề Mẫn Mẫn im lặng vào phòng, không chú ý tới tờ giấy dưới chân.Dù cô không phải đào hôn nhưng cũng không khác là mấy.Cô ly hôn, trốn ly hôn.Trác Liệt vừa vào phòng, liền nhìn thấy tờ giấy trên mặt đất.Anh lập tức nhặt lên.Nhìn thấy nét chữ rồng bay phượng múa ở trên, anh lập tức gọi Tề Mẫn Mẫn lại: “Tề Mẫn Mẫn, chồng em để lại giấy, em tự xem đi.”Nói xong, anh liền nhét tờ giấy vào trong tay Tề Mẫn Mẫn, tự mình đến phòng bếp nấu mì.Tiếu Nhiêmx cầm tờ giấy, chạy tới ban công, hai tay run rẩy mở ra.Nét chữ quen thuộc của Hoắc Trì Viễn như đập vào mắt cô.“Nha đầu, anh biết em đang trốn anh. Anh đi rồi, sẽ không tìm tung tích của em nữa. Nếu như ngày nào đó em không muốn ở đây nữa, gọi điện thoại cho anh. Anh tới đón em. Đương nhiên, nếu như em vẫn không muốn gặp anh, cung có thể gọi điện thoại cho Ninh Hạo. Cậu ấy ở thành phố B.”Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn ăn noi khép nép, Tề Mẫn Mẫn lại mơ hồ.Anh đây là có ao nhiêu sợ cô lại né tránh?Cho tới bây giờ anh vẫn chưa bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu như thế.Cần gì chứ?Mỗi người sống cuộc sống của mỗi người không được sao?Trác Liệt mang mì đến, từ phòng bếp thò đầu ra, lo lắng nhìn cô. Thấy cô bối rối với mình lau nước mắt, anh đau lòng không ngớt.Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn đây là đang ngược lẫn nhau.Không thể bình thường sao.Trác liệt thở dài. Sau khi nấu chín mì, anh bỏ ra hai cái bát, đổ nước sốt vào, cười gọi cô: “Tề Mẫn Mẫn, ăn thôi.”“Mì xaof tương.” Tiế Nhiễm xoay người, giả vờ vui vẻ nói.“Biết em là mèo tham ăn, nên nấu nhiều một chút.” Trác Liệt cưng chiều nói.Tề Mẫn Mẫn với anh mà nói, vĩnh viễn là một đứa em gái chưa trưởng thành. Anh nghĩ sẽ cưng chiều cô suốt đời.“Cảm ơn anh họ.” Tề Mẫn Mẫn cảm kích cười nhận lấy bát mì, như không có việc gì ngồi vào bên cạnh bàn ăn.Hoắc Trì Viễn trở lại thành phố A, lại biến thành người cuồng công tác.
Chương 1757
“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn khách khí gật đầu với đối phương.
“KHách khí cái gì? Tôi và TRác liệt là bạn đại học cùng phòng, không khác anh em là mấy, còn kém mặc chung cái quần. Nếu như em đào hôn, anh giữ của giúp anh trai em.”
“Nói bậy bạ gì đó. Em gái tôi mới không có đào hôn.”
Trác Liệt lập tức đẩy bạn về phòng, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Tề Mẫn Mẫn im lặng vào phòng, không chú ý tới tờ giấy dưới chân.
Dù cô không phải đào hôn nhưng cũng không khác là mấy.
Cô ly hôn, trốn ly hôn.
Trác Liệt vừa vào phòng, liền nhìn thấy tờ giấy trên mặt đất.
Anh lập tức nhặt lên.
Nhìn thấy nét chữ rồng bay phượng múa ở trên, anh lập tức gọi Tề Mẫn Mẫn lại: “Tề Mẫn Mẫn, chồng em để lại giấy, em tự xem đi.”
Nói xong, anh liền nhét tờ giấy vào trong tay Tề Mẫn Mẫn, tự mình đến phòng bếp nấu mì.
Tiếu Nhiêmx cầm tờ giấy, chạy tới ban công, hai tay run rẩy mở ra.
Nét chữ quen thuộc của Hoắc Trì Viễn như đập vào mắt cô.
“Nha đầu, anh biết em đang trốn anh. Anh đi rồi, sẽ không tìm tung tích của em nữa. Nếu như ngày nào đó em không muốn ở đây nữa, gọi điện thoại cho anh. Anh tới đón em. Đương nhiên, nếu như em vẫn không muốn gặp anh, cung có thể gọi điện thoại cho Ninh Hạo. Cậu ấy ở thành phố B.”
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn ăn noi khép nép, Tề Mẫn Mẫn lại mơ hồ.
Anh đây là có ao nhiêu sợ cô lại né tránh?
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu như thế.
Cần gì chứ?
Mỗi người sống cuộc sống của mỗi người không được sao?
Trác Liệt mang mì đến, từ phòng bếp thò đầu ra, lo lắng nhìn cô. Thấy cô bối rối với mình lau nước mắt, anh đau lòng không ngớt.
Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn đây là đang ngược lẫn nhau.
Không thể bình thường sao.
Trác liệt thở dài. Sau khi nấu chín mì, anh bỏ ra hai cái bát, đổ nước sốt vào, cười gọi cô: “Tề Mẫn Mẫn, ăn thôi.”
“Mì xaof tương.” Tiế Nhiễm xoay người, giả vờ vui vẻ nói.
“Biết em là mèo tham ăn, nên nấu nhiều một chút.” Trác Liệt cưng chiều nói.
Tề Mẫn Mẫn với anh mà nói, vĩnh viễn là một đứa em gái chưa trưởng thành. Anh nghĩ sẽ cưng chiều cô suốt đời.
“Cảm ơn anh họ.” Tề Mẫn Mẫn cảm kích cười nhận lấy bát mì, như không có việc gì ngồi vào bên cạnh bàn ăn.
Hoắc Trì Viễn trở lại thành phố A, lại biến thành người cuồng công tác.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1757“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn khách khí gật đầu với đối phương.“KHách khí cái gì? Tôi và TRác liệt là bạn đại học cùng phòng, không khác anh em là mấy, còn kém mặc chung cái quần. Nếu như em đào hôn, anh giữ của giúp anh trai em.”“Nói bậy bạ gì đó. Em gái tôi mới không có đào hôn.”Trác Liệt lập tức đẩy bạn về phòng, lấy chìa khoá ra mở cửa.Tề Mẫn Mẫn im lặng vào phòng, không chú ý tới tờ giấy dưới chân.Dù cô không phải đào hôn nhưng cũng không khác là mấy.Cô ly hôn, trốn ly hôn.Trác Liệt vừa vào phòng, liền nhìn thấy tờ giấy trên mặt đất.Anh lập tức nhặt lên.Nhìn thấy nét chữ rồng bay phượng múa ở trên, anh lập tức gọi Tề Mẫn Mẫn lại: “Tề Mẫn Mẫn, chồng em để lại giấy, em tự xem đi.”Nói xong, anh liền nhét tờ giấy vào trong tay Tề Mẫn Mẫn, tự mình đến phòng bếp nấu mì.Tiếu Nhiêmx cầm tờ giấy, chạy tới ban công, hai tay run rẩy mở ra.Nét chữ quen thuộc của Hoắc Trì Viễn như đập vào mắt cô.“Nha đầu, anh biết em đang trốn anh. Anh đi rồi, sẽ không tìm tung tích của em nữa. Nếu như ngày nào đó em không muốn ở đây nữa, gọi điện thoại cho anh. Anh tới đón em. Đương nhiên, nếu như em vẫn không muốn gặp anh, cung có thể gọi điện thoại cho Ninh Hạo. Cậu ấy ở thành phố B.”Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn ăn noi khép nép, Tề Mẫn Mẫn lại mơ hồ.Anh đây là có ao nhiêu sợ cô lại né tránh?Cho tới bây giờ anh vẫn chưa bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu như thế.Cần gì chứ?Mỗi người sống cuộc sống của mỗi người không được sao?Trác Liệt mang mì đến, từ phòng bếp thò đầu ra, lo lắng nhìn cô. Thấy cô bối rối với mình lau nước mắt, anh đau lòng không ngớt.Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn đây là đang ngược lẫn nhau.Không thể bình thường sao.Trác liệt thở dài. Sau khi nấu chín mì, anh bỏ ra hai cái bát, đổ nước sốt vào, cười gọi cô: “Tề Mẫn Mẫn, ăn thôi.”“Mì xaof tương.” Tiế Nhiễm xoay người, giả vờ vui vẻ nói.“Biết em là mèo tham ăn, nên nấu nhiều một chút.” Trác Liệt cưng chiều nói.Tề Mẫn Mẫn với anh mà nói, vĩnh viễn là một đứa em gái chưa trưởng thành. Anh nghĩ sẽ cưng chiều cô suốt đời.“Cảm ơn anh họ.” Tề Mẫn Mẫn cảm kích cười nhận lấy bát mì, như không có việc gì ngồi vào bên cạnh bàn ăn.Hoắc Trì Viễn trở lại thành phố A, lại biến thành người cuồng công tác.