Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1765
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1765“Cậu đính hôn, không phải không cho tớ vắng mặt sao? Cho nên tớ đã về.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói.Ninh Hạo đã đi Mĩ du học, Giai Tuệ là người bạn trong nước duy nhất mà cô có.“Cậu gầy quá.” Vương Giai Tuệ đau lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn.“Trước kia tớ hơi béo, giờ thì vừa vặn rồi.” Tề Mẫn Mẫn mạnh mẽ giữ vững tinh thần cười trả lời.“Làn quá gầy, gầy đến mức làm cho người ta đau lòng.” Vương Giai Tuệ nhéo nhéo má Tề Mẫn Mẫn, mặt nhăn nhó trách mắng.Tề Mẫn Mẫn gầy người mỏng như tờ giấy.“Kỳ thật….người chân chính đau lòng không phải em, mà là ở bên ngoài.” Hoắc Nhiên đi tới ôm thắt lưng Vương Giai Tuệ, bất đắc dĩ nói.Ở bên ngoài?Nghe Hoắc Nhiên nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhìn ra ngoài cửa.Cửa xe được một người đàn ông trong xe kéo xuống, ánh mắt anh đang ngây ngốc nhìn mình.“Tiểu Nhiễm, anh cả không dám vào. Anh ấy sợ cậu trốn anh ấy. Cậu thương anh ấy, gặp anh ấy một lần đi. Cậu đi rồi, anh ấy thường xuyên say rượu, dạ dày suýt xuất huyết. Có lời gì mọi người hãy thẳng thắn nói ra, đừng như vậy.” Vương Giai Tuệ nắm tay Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc năn nỉ nói.Tề Mẫn Mẫn dùng sức rút tay ra, cố ép bản thân phải lạnh lùng.“Tiểu Nhiễm?” Vương Giai Tuệ hoảng sợ.“Mình hơi mệt!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, nhẫn tâm xoay người lên lầu, bỏ mặc Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ ở đó.Gặp mặt rồi thì sao chứ?Chỉ càng đau lòng thêm thôi.Cô và anh không có khả năng tái hợp.Không bằng đừng gặp.“Tiểu Nhiễm, bạn đừng tàn nhẫn như vậy!” Vương Giai Tuệ lo lắng, hô to với bóng lưng Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn dừng bước chân.Tàn nhẫn sao?Là cô hay số mệnh tàn nhẫn đây?Cô đã mất đi ông ngoại, mất cả ba, còn có cả bé con nữa…..Cố nén nước mắt, cô dùng sức cắn môi, kiên định bước lên tầng.Ngoài cửa, trong xe, Hoắc Trì Viễn đã cắn nát môi, đôi mắt rưng rưng, cực kỳ đau khổ.Cô vẫn không thể tha thứ cho anh.Anh đấm vỡ cửa kính xe.“Anh cả!” Hoắc Nhiên lên xe, bất mãn trách mắng. “Tay anh không đáng tiền nhưng kính xe của em rất quý đó!”Hoắc Trì Viễn lạnh lùng dựa vào lưng ghế, khàn giọng nói: “Đưa anh về công ty!”
Chương 1765
“Cậu đính hôn, không phải không cho tớ vắng mặt sao? Cho nên tớ đã về.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói.
Ninh Hạo đã đi Mĩ du học, Giai Tuệ là người bạn trong nước duy nhất mà cô có.
“Cậu gầy quá.” Vương Giai Tuệ đau lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Trước kia tớ hơi béo, giờ thì vừa vặn rồi.” Tề Mẫn Mẫn mạnh mẽ giữ vững tinh thần cười trả lời.
“Làn quá gầy, gầy đến mức làm cho người ta đau lòng.” Vương Giai Tuệ nhéo nhéo má Tề Mẫn Mẫn, mặt nhăn nhó trách mắng.
Tề Mẫn Mẫn gầy người mỏng như tờ giấy.
“Kỳ thật….người chân chính đau lòng không phải em, mà là ở bên ngoài.” Hoắc Nhiên đi tới ôm thắt lưng Vương Giai Tuệ, bất đắc dĩ nói.
Ở bên ngoài?
Nghe Hoắc Nhiên nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhìn ra ngoài cửa.
Cửa xe được một người đàn ông trong xe kéo xuống, ánh mắt anh đang ngây ngốc nhìn mình.
“Tiểu Nhiễm, anh cả không dám vào. Anh ấy sợ cậu trốn anh ấy. Cậu thương anh ấy, gặp anh ấy một lần đi. Cậu đi rồi, anh ấy thường xuyên say rượu, dạ dày suýt xuất huyết. Có lời gì mọi người hãy thẳng thắn nói ra, đừng như vậy.” Vương Giai Tuệ nắm tay Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc năn nỉ nói.
Tề Mẫn Mẫn dùng sức rút tay ra, cố ép bản thân phải lạnh lùng.
“Tiểu Nhiễm?” Vương Giai Tuệ hoảng sợ.
“Mình hơi mệt!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, nhẫn tâm xoay người lên lầu, bỏ mặc Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ ở đó.
Gặp mặt rồi thì sao chứ?
Chỉ càng đau lòng thêm thôi.
Cô và anh không có khả năng tái hợp.
Không bằng đừng gặp.
“Tiểu Nhiễm, bạn đừng tàn nhẫn như vậy!” Vương Giai Tuệ lo lắng, hô to với bóng lưng Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn dừng bước chân.
Tàn nhẫn sao?
Là cô hay số mệnh tàn nhẫn đây?
Cô đã mất đi ông ngoại, mất cả ba, còn có cả bé con nữa…..
Cố nén nước mắt, cô dùng sức cắn môi, kiên định bước lên tầng.
Ngoài cửa, trong xe, Hoắc Trì Viễn đã cắn nát môi, đôi mắt rưng rưng, cực kỳ đau khổ.
Cô vẫn không thể tha thứ cho anh.
Anh đấm vỡ cửa kính xe.
“Anh cả!” Hoắc Nhiên lên xe, bất mãn trách mắng. “Tay anh không đáng tiền nhưng kính xe của em rất quý đó!”
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng dựa vào lưng ghế, khàn giọng nói: “Đưa anh về công ty!”
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1765“Cậu đính hôn, không phải không cho tớ vắng mặt sao? Cho nên tớ đã về.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói.Ninh Hạo đã đi Mĩ du học, Giai Tuệ là người bạn trong nước duy nhất mà cô có.“Cậu gầy quá.” Vương Giai Tuệ đau lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn.“Trước kia tớ hơi béo, giờ thì vừa vặn rồi.” Tề Mẫn Mẫn mạnh mẽ giữ vững tinh thần cười trả lời.“Làn quá gầy, gầy đến mức làm cho người ta đau lòng.” Vương Giai Tuệ nhéo nhéo má Tề Mẫn Mẫn, mặt nhăn nhó trách mắng.Tề Mẫn Mẫn gầy người mỏng như tờ giấy.“Kỳ thật….người chân chính đau lòng không phải em, mà là ở bên ngoài.” Hoắc Nhiên đi tới ôm thắt lưng Vương Giai Tuệ, bất đắc dĩ nói.Ở bên ngoài?Nghe Hoắc Nhiên nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhìn ra ngoài cửa.Cửa xe được một người đàn ông trong xe kéo xuống, ánh mắt anh đang ngây ngốc nhìn mình.“Tiểu Nhiễm, anh cả không dám vào. Anh ấy sợ cậu trốn anh ấy. Cậu thương anh ấy, gặp anh ấy một lần đi. Cậu đi rồi, anh ấy thường xuyên say rượu, dạ dày suýt xuất huyết. Có lời gì mọi người hãy thẳng thắn nói ra, đừng như vậy.” Vương Giai Tuệ nắm tay Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc năn nỉ nói.Tề Mẫn Mẫn dùng sức rút tay ra, cố ép bản thân phải lạnh lùng.“Tiểu Nhiễm?” Vương Giai Tuệ hoảng sợ.“Mình hơi mệt!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, nhẫn tâm xoay người lên lầu, bỏ mặc Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ ở đó.Gặp mặt rồi thì sao chứ?Chỉ càng đau lòng thêm thôi.Cô và anh không có khả năng tái hợp.Không bằng đừng gặp.“Tiểu Nhiễm, bạn đừng tàn nhẫn như vậy!” Vương Giai Tuệ lo lắng, hô to với bóng lưng Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn dừng bước chân.Tàn nhẫn sao?Là cô hay số mệnh tàn nhẫn đây?Cô đã mất đi ông ngoại, mất cả ba, còn có cả bé con nữa…..Cố nén nước mắt, cô dùng sức cắn môi, kiên định bước lên tầng.Ngoài cửa, trong xe, Hoắc Trì Viễn đã cắn nát môi, đôi mắt rưng rưng, cực kỳ đau khổ.Cô vẫn không thể tha thứ cho anh.Anh đấm vỡ cửa kính xe.“Anh cả!” Hoắc Nhiên lên xe, bất mãn trách mắng. “Tay anh không đáng tiền nhưng kính xe của em rất quý đó!”Hoắc Trì Viễn lạnh lùng dựa vào lưng ghế, khàn giọng nói: “Đưa anh về công ty!”