Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1785
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1785Hoắc Trì Viễn chết lặng, tim như bị lăng trì.Hoắc Tương và Tần Viễn Chu đi vào hội trường, thấy một màn này, có chút tiếc nuối:”Hình như chúng ta bỏ lỡ mất trò vui rồi.”“Hy vọng còn kịp.” Tần Viễn Chu nho nhã cười nói.Hoắc Tương nắm tay Tần Viễn Chu, cười chạy tới.“Tiểu Nhiễm, muốn gặp chị thật khó. Nếu không phải là anh hai đính hôn, thiếp cưới của em chắc không có cơ hội đưa cho chị.” Hoắc Tương có chút hít thở khó khăn nói.Vì muốn làm thiếp cưới thật nhanh, cô và Tần Viễn Chu sáng sớm đã đi trốn đến công ty tổ chức hôn lễ, cho nên mới đến muộn.Cô lo lắng Tề Mẫn Mẫn sẽ lại biến mất sau tiệc đính hôn của Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ.“Gần đây em đi rất nhiều nơi. Nếu không phải Giai Tuệ đính hôn, có lẽ thật sự em sẽ không trở lại.” Tề Mẫn Mẫn cười nhận lấy thiếp cưới, “Chị Hoắc Tương, trước tiên chúc chị và thị trưởng Tần hạnh phúc.”“Trước tiên không tính! Ngày em kế thôn nhất định chị phải đến trình diện! Bằng không chị sẽ biết tay em!” Hoắc Tương dùng sức đập vào vai Tề Mẫn Mẫn một cái.Tề Mẫn Mẫn cay đắng cắn môi một cái.Hình như cô không có cách nào rời khỏi đây,Nửa tháng nữa mới tới hôn lễ của Hoắc Tương.Nửa tháng này, cô phải hít thở cùng bầu không khí với Hoắc Trì Viễn. Cô sợ sẽ hít thở không thông.“Sao? Chị thật sự muốn từ chối hôn lễ của em?” Hoắc Tương bất mãn đanh giọng.Lời của cô vô cùng hữu hiệu chặn miệng Tề Mẫn Mẫn.“Không có. Tham gia hôn lễ của chị xong em phải đi B thị, mong là còn kịp báo danh.” Tề Mẫn Mẫn vội vàng cười giải thích.“Đúng rồi. Em nghe anh cả nói chị thi đỗ Q đại. Về sau ở B thị còn có em và Viễn Chu, đừng sợ làm phiền em.” Hoắc Tương thoải mái nói.Tề Mẫn Mẫn cảm kích gật gật đầu:”Cảm ơn.”“Người một nhà cảm ơn cái gì? Anh em mà bận việc công ty không đi được, thì em chính là chỗ dựa của chị.” Hoắc Tương nghịch tóc Tề Mẫn Mẫn cười nói.“Còn có em.” Tần Viễn Chu ôm chầm thắt lưng Hoắc Tương, dịu dàng cười nói.“Chúng ta đều là người nhà của chị, là hậu thuẫn của chị!” Hoắc Tương còn nói thêm một câu.“Còn có tớ nữa.” Vương Giai Tuệ cũng nghĩa khí cười nói.Tề Mẫn Mẫn có chút cảm động, lại có chút bất đắc dĩ.Mọi người đều khuyên cô và Hoắc Trì Viễn tái hợp.Cô quay đầu nhìn về phía Hoắc Trì Viễn. Phát hiện ra anh đang mê mẩn nhìn mình. Cô lập tức cúi xuống lấy tay chải tóc, nhìn về phía người khác.Tiệc đính hôn cuả Giai Tuệ được tổ chức coi như viên mãn, Tề Mẫn Mẫn không muốn phá hoại phần hạnh phúc này, cho nên vẫn miễn cưỡng vui vẻ, chỉ là cố gắng giữ khoảng cách với Hoắc Trì Viễn.Lúc kết thúc, Tề Mẫn Mẫn ôm lấy Giai Tuệ nói: “Cậu thật hạnh phúc.”
Chương 1785
Hoắc Trì Viễn chết lặng, tim như bị lăng trì.
Hoắc Tương và Tần Viễn Chu đi vào hội trường, thấy một màn này, có chút tiếc nuối:”Hình như chúng ta bỏ lỡ mất trò vui rồi.”
“Hy vọng còn kịp.” Tần Viễn Chu nho nhã cười nói.
Hoắc Tương nắm tay Tần Viễn Chu, cười chạy tới.
“Tiểu Nhiễm, muốn gặp chị thật khó. Nếu không phải là anh hai đính hôn, thiếp cưới của em chắc không có cơ hội đưa cho chị.” Hoắc Tương có chút hít thở khó khăn nói.
Vì muốn làm thiếp cưới thật nhanh, cô và Tần Viễn Chu sáng sớm đã đi trốn đến công ty tổ chức hôn lễ, cho nên mới đến muộn.
Cô lo lắng Tề Mẫn Mẫn sẽ lại biến mất sau tiệc đính hôn của Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ.
“Gần đây em đi rất nhiều nơi. Nếu không phải Giai Tuệ đính hôn, có lẽ thật sự em sẽ không trở lại.” Tề Mẫn Mẫn cười nhận lấy thiếp cưới, “Chị Hoắc Tương, trước tiên chúc chị và thị trưởng Tần hạnh phúc.”
“Trước tiên không tính! Ngày em kế thôn nhất định chị phải đến trình diện! Bằng không chị sẽ biết tay em!” Hoắc Tương dùng sức đập vào vai Tề Mẫn Mẫn một cái.
Tề Mẫn Mẫn cay đắng cắn môi một cái.
Hình như cô không có cách nào rời khỏi đây,
Nửa tháng nữa mới tới hôn lễ của Hoắc Tương.
Nửa tháng này, cô phải hít thở cùng bầu không khí với Hoắc Trì Viễn. Cô sợ sẽ hít thở không thông.
“Sao? Chị thật sự muốn từ chối hôn lễ của em?” Hoắc Tương bất mãn đanh giọng.
Lời của cô vô cùng hữu hiệu chặn miệng Tề Mẫn Mẫn.
“Không có. Tham gia hôn lễ của chị xong em phải đi B thị, mong là còn kịp báo danh.” Tề Mẫn Mẫn vội vàng cười giải thích.
“Đúng rồi. Em nghe anh cả nói chị thi đỗ Q đại. Về sau ở B thị còn có em và Viễn Chu, đừng sợ làm phiền em.” Hoắc Tương thoải mái nói.
Tề Mẫn Mẫn cảm kích gật gật đầu:”Cảm ơn.”
“Người một nhà cảm ơn cái gì? Anh em mà bận việc công ty không đi được, thì em chính là chỗ dựa của chị.” Hoắc Tương nghịch tóc Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Còn có em.” Tần Viễn Chu ôm chầm thắt lưng Hoắc Tương, dịu dàng cười nói.
“Chúng ta đều là người nhà của chị, là hậu thuẫn của chị!” Hoắc Tương còn nói thêm một câu.
“Còn có tớ nữa.” Vương Giai Tuệ cũng nghĩa khí cười nói.
Tề Mẫn Mẫn có chút cảm động, lại có chút bất đắc dĩ.
Mọi người đều khuyên cô và Hoắc Trì Viễn tái hợp.
Cô quay đầu nhìn về phía Hoắc Trì Viễn. Phát hiện ra anh đang mê mẩn nhìn mình. Cô lập tức cúi xuống lấy tay chải tóc, nhìn về phía người khác.
Tiệc đính hôn cuả Giai Tuệ được tổ chức coi như viên mãn, Tề Mẫn Mẫn không muốn phá hoại phần hạnh phúc này, cho nên vẫn miễn cưỡng vui vẻ, chỉ là cố gắng giữ khoảng cách với Hoắc Trì Viễn.
Lúc kết thúc, Tề Mẫn Mẫn ôm lấy Giai Tuệ nói: “Cậu thật hạnh phúc.”
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1785Hoắc Trì Viễn chết lặng, tim như bị lăng trì.Hoắc Tương và Tần Viễn Chu đi vào hội trường, thấy một màn này, có chút tiếc nuối:”Hình như chúng ta bỏ lỡ mất trò vui rồi.”“Hy vọng còn kịp.” Tần Viễn Chu nho nhã cười nói.Hoắc Tương nắm tay Tần Viễn Chu, cười chạy tới.“Tiểu Nhiễm, muốn gặp chị thật khó. Nếu không phải là anh hai đính hôn, thiếp cưới của em chắc không có cơ hội đưa cho chị.” Hoắc Tương có chút hít thở khó khăn nói.Vì muốn làm thiếp cưới thật nhanh, cô và Tần Viễn Chu sáng sớm đã đi trốn đến công ty tổ chức hôn lễ, cho nên mới đến muộn.Cô lo lắng Tề Mẫn Mẫn sẽ lại biến mất sau tiệc đính hôn của Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ.“Gần đây em đi rất nhiều nơi. Nếu không phải Giai Tuệ đính hôn, có lẽ thật sự em sẽ không trở lại.” Tề Mẫn Mẫn cười nhận lấy thiếp cưới, “Chị Hoắc Tương, trước tiên chúc chị và thị trưởng Tần hạnh phúc.”“Trước tiên không tính! Ngày em kế thôn nhất định chị phải đến trình diện! Bằng không chị sẽ biết tay em!” Hoắc Tương dùng sức đập vào vai Tề Mẫn Mẫn một cái.Tề Mẫn Mẫn cay đắng cắn môi một cái.Hình như cô không có cách nào rời khỏi đây,Nửa tháng nữa mới tới hôn lễ của Hoắc Tương.Nửa tháng này, cô phải hít thở cùng bầu không khí với Hoắc Trì Viễn. Cô sợ sẽ hít thở không thông.“Sao? Chị thật sự muốn từ chối hôn lễ của em?” Hoắc Tương bất mãn đanh giọng.Lời của cô vô cùng hữu hiệu chặn miệng Tề Mẫn Mẫn.“Không có. Tham gia hôn lễ của chị xong em phải đi B thị, mong là còn kịp báo danh.” Tề Mẫn Mẫn vội vàng cười giải thích.“Đúng rồi. Em nghe anh cả nói chị thi đỗ Q đại. Về sau ở B thị còn có em và Viễn Chu, đừng sợ làm phiền em.” Hoắc Tương thoải mái nói.Tề Mẫn Mẫn cảm kích gật gật đầu:”Cảm ơn.”“Người một nhà cảm ơn cái gì? Anh em mà bận việc công ty không đi được, thì em chính là chỗ dựa của chị.” Hoắc Tương nghịch tóc Tề Mẫn Mẫn cười nói.“Còn có em.” Tần Viễn Chu ôm chầm thắt lưng Hoắc Tương, dịu dàng cười nói.“Chúng ta đều là người nhà của chị, là hậu thuẫn của chị!” Hoắc Tương còn nói thêm một câu.“Còn có tớ nữa.” Vương Giai Tuệ cũng nghĩa khí cười nói.Tề Mẫn Mẫn có chút cảm động, lại có chút bất đắc dĩ.Mọi người đều khuyên cô và Hoắc Trì Viễn tái hợp.Cô quay đầu nhìn về phía Hoắc Trì Viễn. Phát hiện ra anh đang mê mẩn nhìn mình. Cô lập tức cúi xuống lấy tay chải tóc, nhìn về phía người khác.Tiệc đính hôn cuả Giai Tuệ được tổ chức coi như viên mãn, Tề Mẫn Mẫn không muốn phá hoại phần hạnh phúc này, cho nên vẫn miễn cưỡng vui vẻ, chỉ là cố gắng giữ khoảng cách với Hoắc Trì Viễn.Lúc kết thúc, Tề Mẫn Mẫn ôm lấy Giai Tuệ nói: “Cậu thật hạnh phúc.”