Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1793

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1793“Có ý gì?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Lynda.“Hoắc tổng đã biết chuyện Ưng Mẫn có hai nhân cách, đi tìm cô ta chất vấn. Cô ta đã chọn tự sát, không thể cấp cứu kịp.” Lynda thở dài.“Mấy ngày nay anh ấy hẳn là dự tang lễ của Ưng Mẫn?” Tề Mẫn Mẫn cắn môi một cái.Từ sau tiệc đính hôn của Giai Tuệ, Hoắc Trì Viễn chưa hề xuất hiện.Cô cứ tưởng anh đã nghĩ lại, tâm trạng vì vậy mà trở nên phức tạp, đột nhiên vui vẻ, đột nhiên bi thương. Không ngờ anh là vì Ưng Mẫn tự sát mà không đến được.“Phải” Lynda gật gật đầu, “Tề Mẫn Mẫn, em không quan tâm đ ến hành tung của Hoắc Trì Viễn sao?”“Không liên quan đến em.” Tề Mẫn Mẫn gục xuống bàn, sâu xa nói.Lynda gõ đầu Tề Mẫn Mẫn một cái:”Anh ấy không liên quan đến em thì ai có liên quan? Chị sao?”Tề Mẫn Mẫn bị Lynda làm cho cười, nghịch ngợm lè lưỡi:”Đúng vậy! Anh ấy là sếp của chị, đương nhiên là có liên quan rồi.”“Chị thật muốn dí đầu em xuống dưới.” Lynda dở khóc dở cười nhìn Tề Mẫn Mẫn.“Đừng nóng. Chị mà bị động thai thì không cần chị dí, trợ Lý Trịnh đã muốn bóp ch3t em rồi.” Tề Mẫn Mẫn vội vàng vuốt v e bụng Lynda, lấy lòng khuyên nhủ.“Em tưởng vợ chồng chị dám động vào một ngón tay của em sao?” Lynda nhéo nhéo hai má Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn hiểu được ý tứ của Lynda, lập tức thu lại nụ cười:”Lời phát ra từ trong tim mới đáng tin. Lời ngon tiếng ngọt chưa chắc đã là yêu. Chị Lynda, chị thật sự đừng khuyên em nữa.”Lynda bất đắc dĩ thở dài:”Xem ra chị cũng hết cách rồi.”“Thật xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, áy náy nói.Cô biết Lynda là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô thực sự không thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rồi cùng Hoắc Trì Viễn tái hợp được.Vết thương vẫn còn đó, sâu đậm, không phải vài ba câu xin lỗi thì có thể lành lại.Cô đều bị ác mộng làm cho bừng tỉnh hàng đêm.“Ai bảo anh ấy làm ra chuyện đáng thất vọng như vậy. Là chị thấy Hoắc tổng đáng thương, muốn giúp anh ấy. Em không chịu tha thứ cho anh ấy là quyền của em. Đương nhiên nếu em có thể tha thứ, thì đó là vận mệnh của anh ấy.” Lynda cười nói.“Nghe chị nói vậy, em còn có thể kiêu ngạo một chút.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười nói. “Em rất quan trọng nhé. Em có thể quyêt định được tạo hóa của người khác.”“Em biết rõ mà còn.” Lynda không nề hà trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn cợt nhả như vậy, cũng làm cho cô đau lòng.Cô hiểu được nỗi khổ của Tề Mẫn Mẫn, nhưng Hoắc tổng cũng khổ!Tề Mẫn Mẫn trầm mặc:”Chị Lynda, tim chết rồi, không có cách nào sống lại được. Chỗ này của em rất đau.”Nghe Tề Mẫn Mẫn nói, Lynda lập tức kéo cô vào lòng:”Được rồi, được rồi, tất cả trôi qua rồi. Về sau phải sống thật tốt.”Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, cười nói với Lynda:”Chị Lynda, em đói rồi. Có thể mời em ăn no nê được không.” 

Chương 1793

“Có ý gì?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Lynda.

“Hoắc tổng đã biết chuyện Ưng Mẫn có hai nhân cách, đi tìm cô ta chất vấn. Cô ta đã chọn tự sát, không thể cấp cứu kịp.” Lynda thở dài.

“Mấy ngày nay anh ấy hẳn là dự tang lễ của Ưng Mẫn?” Tề Mẫn Mẫn cắn môi một cái.

Từ sau tiệc đính hôn của Giai Tuệ, Hoắc Trì Viễn chưa hề xuất hiện.

Cô cứ tưởng anh đã nghĩ lại, tâm trạng vì vậy mà trở nên phức tạp, đột nhiên vui vẻ, đột nhiên bi thương. Không ngờ anh là vì Ưng Mẫn tự sát mà không đến được.

“Phải” Lynda gật gật đầu, “Tề Mẫn Mẫn, em không quan tâm đ ến hành tung của Hoắc Trì Viễn sao?”

“Không liên quan đến em.” Tề Mẫn Mẫn gục xuống bàn, sâu xa nói.

Lynda gõ đầu Tề Mẫn Mẫn một cái:”Anh ấy không liên quan đến em thì ai có liên quan? Chị sao?”

Tề Mẫn Mẫn bị Lynda làm cho cười, nghịch ngợm lè lưỡi:”Đúng vậy! Anh ấy là sếp của chị, đương nhiên là có liên quan rồi.”

“Chị thật muốn dí đầu em xuống dưới.” Lynda dở khóc dở cười nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Đừng nóng. Chị mà bị động thai thì không cần chị dí, trợ Lý Trịnh đã muốn bóp ch3t em rồi.” Tề Mẫn Mẫn vội vàng vuốt v e bụng Lynda, lấy lòng khuyên nhủ.

“Em tưởng vợ chồng chị dám động vào một ngón tay của em sao?” Lynda nhéo nhéo hai má Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn hiểu được ý tứ của Lynda, lập tức thu lại nụ cười:”Lời phát ra từ trong tim mới đáng tin. Lời ngon tiếng ngọt chưa chắc đã là yêu. Chị Lynda, chị thật sự đừng khuyên em nữa.”

Lynda bất đắc dĩ thở dài:”Xem ra chị cũng hết cách rồi.”

“Thật xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, áy náy nói.

Cô biết Lynda là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô thực sự không thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rồi cùng Hoắc Trì Viễn tái hợp được.

Vết thương vẫn còn đó, sâu đậm, không phải vài ba câu xin lỗi thì có thể lành lại.

Cô đều bị ác mộng làm cho bừng tỉnh hàng đêm.

“Ai bảo anh ấy làm ra chuyện đáng thất vọng như vậy. Là chị thấy Hoắc tổng đáng thương, muốn giúp anh ấy. Em không chịu tha thứ cho anh ấy là quyền của em. Đương nhiên nếu em có thể tha thứ, thì đó là vận mệnh của anh ấy.” Lynda cười nói.

“Nghe chị nói vậy, em còn có thể kiêu ngạo một chút.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười nói. “Em rất quan trọng nhé. Em có thể quyêt định được tạo hóa của người khác.”

“Em biết rõ mà còn.” Lynda không nề hà trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn cợt nhả như vậy, cũng làm cho cô đau lòng.

Cô hiểu được nỗi khổ của Tề Mẫn Mẫn, nhưng Hoắc tổng cũng khổ!

Tề Mẫn Mẫn trầm mặc:”Chị Lynda, tim chết rồi, không có cách nào sống lại được. Chỗ này của em rất đau.”

Nghe Tề Mẫn Mẫn nói, Lynda lập tức kéo cô vào lòng:”Được rồi, được rồi, tất cả trôi qua rồi. Về sau phải sống thật tốt.”

Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, cười nói với Lynda:”Chị Lynda, em đói rồi. Có thể mời em ăn no nê được không.”

 

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1793“Có ý gì?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Lynda.“Hoắc tổng đã biết chuyện Ưng Mẫn có hai nhân cách, đi tìm cô ta chất vấn. Cô ta đã chọn tự sát, không thể cấp cứu kịp.” Lynda thở dài.“Mấy ngày nay anh ấy hẳn là dự tang lễ của Ưng Mẫn?” Tề Mẫn Mẫn cắn môi một cái.Từ sau tiệc đính hôn của Giai Tuệ, Hoắc Trì Viễn chưa hề xuất hiện.Cô cứ tưởng anh đã nghĩ lại, tâm trạng vì vậy mà trở nên phức tạp, đột nhiên vui vẻ, đột nhiên bi thương. Không ngờ anh là vì Ưng Mẫn tự sát mà không đến được.“Phải” Lynda gật gật đầu, “Tề Mẫn Mẫn, em không quan tâm đ ến hành tung của Hoắc Trì Viễn sao?”“Không liên quan đến em.” Tề Mẫn Mẫn gục xuống bàn, sâu xa nói.Lynda gõ đầu Tề Mẫn Mẫn một cái:”Anh ấy không liên quan đến em thì ai có liên quan? Chị sao?”Tề Mẫn Mẫn bị Lynda làm cho cười, nghịch ngợm lè lưỡi:”Đúng vậy! Anh ấy là sếp của chị, đương nhiên là có liên quan rồi.”“Chị thật muốn dí đầu em xuống dưới.” Lynda dở khóc dở cười nhìn Tề Mẫn Mẫn.“Đừng nóng. Chị mà bị động thai thì không cần chị dí, trợ Lý Trịnh đã muốn bóp ch3t em rồi.” Tề Mẫn Mẫn vội vàng vuốt v e bụng Lynda, lấy lòng khuyên nhủ.“Em tưởng vợ chồng chị dám động vào một ngón tay của em sao?” Lynda nhéo nhéo hai má Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn hiểu được ý tứ của Lynda, lập tức thu lại nụ cười:”Lời phát ra từ trong tim mới đáng tin. Lời ngon tiếng ngọt chưa chắc đã là yêu. Chị Lynda, chị thật sự đừng khuyên em nữa.”Lynda bất đắc dĩ thở dài:”Xem ra chị cũng hết cách rồi.”“Thật xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, áy náy nói.Cô biết Lynda là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô thực sự không thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rồi cùng Hoắc Trì Viễn tái hợp được.Vết thương vẫn còn đó, sâu đậm, không phải vài ba câu xin lỗi thì có thể lành lại.Cô đều bị ác mộng làm cho bừng tỉnh hàng đêm.“Ai bảo anh ấy làm ra chuyện đáng thất vọng như vậy. Là chị thấy Hoắc tổng đáng thương, muốn giúp anh ấy. Em không chịu tha thứ cho anh ấy là quyền của em. Đương nhiên nếu em có thể tha thứ, thì đó là vận mệnh của anh ấy.” Lynda cười nói.“Nghe chị nói vậy, em còn có thể kiêu ngạo một chút.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười nói. “Em rất quan trọng nhé. Em có thể quyêt định được tạo hóa của người khác.”“Em biết rõ mà còn.” Lynda không nề hà trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn cợt nhả như vậy, cũng làm cho cô đau lòng.Cô hiểu được nỗi khổ của Tề Mẫn Mẫn, nhưng Hoắc tổng cũng khổ!Tề Mẫn Mẫn trầm mặc:”Chị Lynda, tim chết rồi, không có cách nào sống lại được. Chỗ này của em rất đau.”Nghe Tề Mẫn Mẫn nói, Lynda lập tức kéo cô vào lòng:”Được rồi, được rồi, tất cả trôi qua rồi. Về sau phải sống thật tốt.”Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, cười nói với Lynda:”Chị Lynda, em đói rồi. Có thể mời em ăn no nê được không.” 

Chương 1793