Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1812

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1812Nếu anh có thể yêu cô thêm một chút, có phải sẽ không làm bị thương cô không?Anh thật sự đáng chết!Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Vương Giai Tuệ khổ sở dựa sát vào trong lòng Hoắc Nhiên: “Không thể hòa hảo sao?”“Cho bọn họ thời gian.” Hoắc Nhiên buồn bã trả lời.Đau xót, cần thời gian để chữa khỏi.Nếu có một ngày, miệng vết thương kết vảy thì sẽ không đau như thế nữa.Khi đó, có lẽ còn có cơ hội gương vỡ lại lành.“Đến bao giờ?” Vương Giai Tuệ lo lắng nói. Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn như thế, khiến cô rất lo lắng. nghe được hai người họ thương cảm như vậy, cô cũng cảm thấy khổ sở theo.“Nhìn chị dâu nhỏ.” Hoắc Nhiên thở dài.Hiện giờ anh cả chỉ có thể khẩn cầu vết thương trong lòng chị dâu khép lại sớm một chút.Nếu không, cái gì cũng không được.Hoắc Nhiên dừng xe trước cửa khách sạn, nhưng không có quấy rầy hai con người đang ôm nhau khóc ở ghế sau, lặng lẽ xuống xe, nắm tay Vương Giai Tuệ đi vào khách sạn.Tề Mẫn Mẫn khóc đủ rồi, mới phát hiện ra trong xe chỉ còn mỗi cô và Hoắc Trì Viễn.Cô lập tức trượt từ đùi anh xuống, lau khô nước mắt, dặn ra một nụ cười:”Đi ăn cơm. Tôi đói.”Hoắc Trì Viễn không tình nguyện mím môi.Thật muốn ôm cô mãi, không buông tay.Nhưng ôm cô thì có tác dụng gì?Lòng cô nay đã rời xa anh với tốc độ tên lửa.Tề Mẫn Mẫn mở cửa xe, cũng không nhìn Hoắc Trì Viễn một cái, liền chạy vào trong khách sạn.Vương Giai Tuệ đang đứng chờ ở đại sảnh nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chạy vào, lập tức buông tay Hoắc Nhiên ra, quan tâm hỏi:”Anh cả đâu?”“Đi sau.” Tề Mẫn Mẫn miễn cưỡng cười cười.“Chúng ta vào trước đi. Anh cả biết số phòng mà.” Hoắc Nhiên đi tới, phóng khoáng cười nó.“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, cố gắng không quay đầu lại.Hoắc Trì Viễn dựa vào chiếc Maybach, châm thuốc, khốn khổ nuốt khói thuốc.Mất đi Y Nhiên, anh vô lực giành giật với Tử thần.Mà Tiểu Nhiễm, rõ ràng có thể yêu nhau thật tốt, lại bị anh tự tay phá hủy tất cả.Anh phải làm sao bây giờ?Anh thật sự cam tâm để mất Tề Mẫn Mẫn sao?Trái tim đau đớn nói cho anh biết rằng không cam lòng.Anh yêu cô!Phải làm thế nào mới có thể vãn hồi?Hận ý của cô ấy rất mãnh liệt…..

Chương 1812

Nếu anh có thể yêu cô thêm một chút, có phải sẽ không làm bị thương cô không?

Anh thật sự đáng chết!

Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Vương Giai Tuệ khổ sở dựa sát vào trong lòng Hoắc Nhiên: “Không thể hòa hảo sao?”

“Cho bọn họ thời gian.” Hoắc Nhiên buồn bã trả lời.

Đau xót, cần thời gian để chữa khỏi.

Nếu có một ngày, miệng vết thương kết vảy thì sẽ không đau như thế nữa.

Khi đó, có lẽ còn có cơ hội gương vỡ lại lành.

“Đến bao giờ?” Vương Giai Tuệ lo lắng nói. Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn như thế, khiến cô rất lo lắng. nghe được hai người họ thương cảm như vậy, cô cũng cảm thấy khổ sở theo.

“Nhìn chị dâu nhỏ.” Hoắc Nhiên thở dài.

Hiện giờ anh cả chỉ có thể khẩn cầu vết thương trong lòng chị dâu khép lại sớm một chút.

Nếu không, cái gì cũng không được.

Hoắc Nhiên dừng xe trước cửa khách sạn, nhưng không có quấy rầy hai con người đang ôm nhau khóc ở ghế sau, lặng lẽ xuống xe, nắm tay Vương Giai Tuệ đi vào khách sạn.

Tề Mẫn Mẫn khóc đủ rồi, mới phát hiện ra trong xe chỉ còn mỗi cô và Hoắc Trì Viễn.

Cô lập tức trượt từ đùi anh xuống, lau khô nước mắt, dặn ra một nụ cười:”Đi ăn cơm. Tôi đói.”

Hoắc Trì Viễn không tình nguyện mím môi.

Thật muốn ôm cô mãi, không buông tay.

Nhưng ôm cô thì có tác dụng gì?

Lòng cô nay đã rời xa anh với tốc độ tên lửa.

Tề Mẫn Mẫn mở cửa xe, cũng không nhìn Hoắc Trì Viễn một cái, liền chạy vào trong khách sạn.

Vương Giai Tuệ đang đứng chờ ở đại sảnh nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chạy vào, lập tức buông tay Hoắc Nhiên ra, quan tâm hỏi:”Anh cả đâu?”

“Đi sau.” Tề Mẫn Mẫn miễn cưỡng cười cười.

“Chúng ta vào trước đi. Anh cả biết số phòng mà.” Hoắc Nhiên đi tới, phóng khoáng cười nó.

“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, cố gắng không quay đầu lại.

Hoắc Trì Viễn dựa vào chiếc Maybach, châm thuốc, khốn khổ nuốt khói thuốc.

Mất đi Y Nhiên, anh vô lực giành giật với Tử thần.

Mà Tiểu Nhiễm, rõ ràng có thể yêu nhau thật tốt, lại bị anh tự tay phá hủy tất cả.

Anh phải làm sao bây giờ?

Anh thật sự cam tâm để mất Tề Mẫn Mẫn sao?

Trái tim đau đớn nói cho anh biết rằng không cam lòng.

Anh yêu cô!

Phải làm thế nào mới có thể vãn hồi?

Hận ý của cô ấy rất mãnh liệt…..

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1812Nếu anh có thể yêu cô thêm một chút, có phải sẽ không làm bị thương cô không?Anh thật sự đáng chết!Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Vương Giai Tuệ khổ sở dựa sát vào trong lòng Hoắc Nhiên: “Không thể hòa hảo sao?”“Cho bọn họ thời gian.” Hoắc Nhiên buồn bã trả lời.Đau xót, cần thời gian để chữa khỏi.Nếu có một ngày, miệng vết thương kết vảy thì sẽ không đau như thế nữa.Khi đó, có lẽ còn có cơ hội gương vỡ lại lành.“Đến bao giờ?” Vương Giai Tuệ lo lắng nói. Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn như thế, khiến cô rất lo lắng. nghe được hai người họ thương cảm như vậy, cô cũng cảm thấy khổ sở theo.“Nhìn chị dâu nhỏ.” Hoắc Nhiên thở dài.Hiện giờ anh cả chỉ có thể khẩn cầu vết thương trong lòng chị dâu khép lại sớm một chút.Nếu không, cái gì cũng không được.Hoắc Nhiên dừng xe trước cửa khách sạn, nhưng không có quấy rầy hai con người đang ôm nhau khóc ở ghế sau, lặng lẽ xuống xe, nắm tay Vương Giai Tuệ đi vào khách sạn.Tề Mẫn Mẫn khóc đủ rồi, mới phát hiện ra trong xe chỉ còn mỗi cô và Hoắc Trì Viễn.Cô lập tức trượt từ đùi anh xuống, lau khô nước mắt, dặn ra một nụ cười:”Đi ăn cơm. Tôi đói.”Hoắc Trì Viễn không tình nguyện mím môi.Thật muốn ôm cô mãi, không buông tay.Nhưng ôm cô thì có tác dụng gì?Lòng cô nay đã rời xa anh với tốc độ tên lửa.Tề Mẫn Mẫn mở cửa xe, cũng không nhìn Hoắc Trì Viễn một cái, liền chạy vào trong khách sạn.Vương Giai Tuệ đang đứng chờ ở đại sảnh nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chạy vào, lập tức buông tay Hoắc Nhiên ra, quan tâm hỏi:”Anh cả đâu?”“Đi sau.” Tề Mẫn Mẫn miễn cưỡng cười cười.“Chúng ta vào trước đi. Anh cả biết số phòng mà.” Hoắc Nhiên đi tới, phóng khoáng cười nó.“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, cố gắng không quay đầu lại.Hoắc Trì Viễn dựa vào chiếc Maybach, châm thuốc, khốn khổ nuốt khói thuốc.Mất đi Y Nhiên, anh vô lực giành giật với Tử thần.Mà Tiểu Nhiễm, rõ ràng có thể yêu nhau thật tốt, lại bị anh tự tay phá hủy tất cả.Anh phải làm sao bây giờ?Anh thật sự cam tâm để mất Tề Mẫn Mẫn sao?Trái tim đau đớn nói cho anh biết rằng không cam lòng.Anh yêu cô!Phải làm thế nào mới có thể vãn hồi?Hận ý của cô ấy rất mãnh liệt…..

Chương 1812