"Ưm..." Lâm Kha thỏa mãn xoay người, đã lâu rồi cô không ngủ một giấc thoải mái như thế, mở mắt ra, đã thấy một khuôn mặt đàn ông trước mặt, tinh xảo tuyệt luân, một đôi mắt hồ ly hoa đào mặc dù nhắm chặt nhưng sức quyến rũ không hề giảm!  Sao tên hồ ly thối này lại ngủ bên cạnh mình?! Lâm Kha đột nhiên vén chăn lên, phát hiện mình và anh ta không mảnh vải! Đáng chết! Lâm Kha nhảy xuống giường, liếc nhìn một vòng cũng không tìm được quần áo của mình, thế là đưa tay kéo ga giường quấn trên người mình. Người đàn ông trên giường bởi vì động tác của Lâm Kha bị lật tung tại chỗ, lập tức tỉnh lại, mở mắt đã thấy Lâm Kha quấn chăn, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn mình.   "Lâm Kha, mới sáng sớm cô nổi điên gì vậy?" "Cơ Nam Tu, sao ngươi lại ở đây?" Lâm Kha hận không thể ăn tên hồ ly lẳng lơ trước mắt này! Nếu không phải hắn cướp quả Cửu Liên Phật Thánh của cô, cô đã không độ kiếp thất bại không thể không bế quan!  Cô đường đường là đại trưởng lão Phù Tông ở đại lục Vân Không, năm ngàn tuổi lần…

Chương 7: Đen Toàn Mạng (1)

Tổng Giám Đốc Cuồng Vợ 5000 TuổiTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Ưm..." Lâm Kha thỏa mãn xoay người, đã lâu rồi cô không ngủ một giấc thoải mái như thế, mở mắt ra, đã thấy một khuôn mặt đàn ông trước mặt, tinh xảo tuyệt luân, một đôi mắt hồ ly hoa đào mặc dù nhắm chặt nhưng sức quyến rũ không hề giảm!  Sao tên hồ ly thối này lại ngủ bên cạnh mình?! Lâm Kha đột nhiên vén chăn lên, phát hiện mình và anh ta không mảnh vải! Đáng chết! Lâm Kha nhảy xuống giường, liếc nhìn một vòng cũng không tìm được quần áo của mình, thế là đưa tay kéo ga giường quấn trên người mình. Người đàn ông trên giường bởi vì động tác của Lâm Kha bị lật tung tại chỗ, lập tức tỉnh lại, mở mắt đã thấy Lâm Kha quấn chăn, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn mình.   "Lâm Kha, mới sáng sớm cô nổi điên gì vậy?" "Cơ Nam Tu, sao ngươi lại ở đây?" Lâm Kha hận không thể ăn tên hồ ly lẳng lơ trước mắt này! Nếu không phải hắn cướp quả Cửu Liên Phật Thánh của cô, cô đã không độ kiếp thất bại không thể không bế quan!  Cô đường đường là đại trưởng lão Phù Tông ở đại lục Vân Không, năm ngàn tuổi lần… Sắc mặt Lâm Kha lạnh xuống trong nháy mắt: "Cơ Nam Tu? Vậy thì thế nào?" Tên hồ ly thối này, sao ai cũng biết anh ta vậy?"Mày đúng là không biết xấu hổ!" Lâm Ngữ Linh cũng không nhịn được nữa, muốn bổ nhào qua Lâm Kha, lại bị Lâm phu nhân kéo lại."Nói đi, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải bảo mày đi bồi ông chủ Triệu sao? Sao mày lại ngủ trong phòng Cơ Nam Tu?" Lâm phu nhân nghiêm nghị chất vấn: "rốt cuộc mày và Cơ Nam Tu đã làm gì hay chưa?""Ông chủ Triệu?" Lâm Kha nhíu mày, đây là ai vậy? Mà lại sao lại nói cô như kỹ nữ tiếp khách trong thanh lâu vậy? Đúng là gan lớn."Mày đừng có vờ ngốc, chuyện ông chủ Triệu lát sẽ tính sổ với mày. Mày nói trước đi, rốt cuộc mày và Cơ Nam Tu có làm hay không!""Làm chứ." nguyên âm năm ngàn năm đã mất đi, là do hai người này giở trò quỷ à?Lâm Ngữ Linh lập tức sụp đổ hét lên: "Lâm Kha mày đúng là tiện nhân không biết xấu hổ! Cha mẹ mày sinh mày lại không cần mày, nhà tao nuôi mày hai mươi năm! Mày báo đáp nhà tao như vậy sao?"Lâm Kha kinh ngạc, cô tự cấp tự túc năm ngàn năm, sống ở nhà bọn họ hai mươi năm lúc nào vậy? Còn đòi báo đáp?"Hai người bấu víu quan hệ như này cũng không có ích gì đâu." Quan hệ với đại trưởng lão Phù Tông của cô có thể tùy tiện bấu víu sao?"Mày!" Lâm Ngữ Linh khó thở: “Mày cho rằng mày ngủ với Cơ Nam Tu là mày có thể bước vào cửa Cơ gia sao? Tao đường đường là đại tiểu thư Lâm gia, cần trèo lên quan hệ của mày à?! Tao sẽ xé nát khuôn mặt lẳng lơ của mày!"Lâm Ngữ Linh nói xong nhào về phía Lâm Kha!Lâm Kha hận nhất chính là hồ ly, vậy mà dám nói mặt cô lẳng lơ.Cô vung tay tát một cái lên mặt Lâm Ngữ Linh."Cô mới là mặt lẳng lơ, cả nhà cô mới là mặt lẳng lơ!"Lâm Ngữ Linh bụm mặt sửng sốt.Lâm phu nhân vội vàng đỡ con gái dậy c*̃ng kinh ngạc.Lâm Kha có khí thế mạnh mẽ như vậy từ lúc nào thế?Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gầm giận dữ của chị Kim: "Tại sao hai người lại ở chỗ này? Cút ra ngoài!"Chị Kim như gà mái bảo vệ gà con, kéo Lâm Kha ra sau lưng mình bảo vệ: "Lâm Kha cô đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ không dám làm gì cô đâu!"Lâm Kha được bảo vệ, sắc mặt kỳ quái nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt mình.Trước giờ luôn là cô che chở trên dưới Phù Tông, đây là lần đầu tiên để một phàm nhân đứng ở trước mặt cô che chở cô. Thứ cảm giác này, rất lạ lẫm.Lâm Kha quyết định cho phép người phụ nữ tên chị Kim này ở lại bên cạnh mình.Chị Kim đã đuổi đánh mẹ con Lâm gia ra ngoài, sau khi hung hăng đóng cửa lại, vô cùng giận dữ nhìn về phía Lâm Kha: "Cô biết rõ mẹ nuôi và chị cô không có lòng tốt, sao cô còn để bọn họ đi vào bắt nạt cô? Hai mươi năm qua cô bị bọn họ bắt nạt còn ít sao?" Mẹ nuôi?Hai mươi năm?Chẳng lẽ mình thật sự bị đôi mẹ con kia nuôi hai mươi năm?Không đúng.Lâm Kha cảm thấy mọi chuyện hình như thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.Cô đi đến trước gương to phòng khách, nhìn khuôn mặt quen thuộc bên trong.Chẳng lẽ cơ thể này không phải của cô?

Sắc mặt Lâm Kha lạnh xuống trong nháy mắt: "Cơ Nam Tu? Vậy thì thế nào?" Tên hồ ly thối này, sao ai cũng biết anh ta vậy?

"Mày đúng là không biết xấu hổ!" Lâm Ngữ Linh cũng không nhịn được nữa, muốn bổ nhào qua Lâm Kha, lại bị Lâm phu nhân kéo lại.

"Nói đi, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải bảo mày đi bồi ông chủ Triệu sao? Sao mày lại ngủ trong phòng Cơ Nam Tu?" Lâm phu nhân nghiêm nghị chất vấn: "rốt cuộc mày và Cơ Nam Tu đã làm gì hay chưa?"

"Ông chủ Triệu?" Lâm Kha nhíu mày, đây là ai vậy? Mà lại sao lại nói cô như kỹ nữ tiếp khách trong thanh lâu vậy? 

Đúng là gan lớn.

"Mày đừng có vờ ngốc, chuyện ông chủ Triệu lát sẽ tính sổ với mày. Mày nói trước đi, rốt cuộc mày và Cơ Nam Tu có làm hay không!"

"Làm chứ." nguyên âm năm ngàn năm đã mất đi, là do hai người này giở trò quỷ à?

Lâm Ngữ Linh lập tức sụp đổ hét lên: "Lâm Kha mày đúng là tiện nhân không biết xấu hổ! Cha mẹ mày sinh mày lại không cần mày, nhà tao nuôi mày hai mươi năm! Mày báo đáp nhà tao như vậy sao?"

Lâm Kha kinh ngạc, cô tự cấp tự túc năm ngàn năm, sống ở nhà bọn họ hai mươi năm lúc nào vậy? Còn đòi báo đáp?

"Hai người bấu víu quan hệ như này cũng không có ích gì đâu." Quan hệ với đại trưởng lão Phù Tông của cô có thể tùy tiện bấu víu sao?

"Mày!" Lâm Ngữ Linh khó thở: “Mày cho rằng mày ngủ với Cơ Nam Tu là mày có thể bước vào cửa Cơ gia sao? Tao đường đường là đại tiểu thư Lâm gia, cần trèo lên quan hệ của mày à?! Tao sẽ xé nát khuôn mặt lẳng lơ của mày!"

Lâm Ngữ Linh nói xong nhào về phía Lâm Kha!

Lâm Kha hận nhất chính là hồ ly, vậy mà dám nói mặt cô lẳng lơ.

Cô vung tay tát một cái lên mặt Lâm Ngữ Linh.

"Cô mới là mặt lẳng lơ, cả nhà cô mới là mặt lẳng lơ!"

Lâm Ngữ Linh bụm mặt sửng sốt.

Lâm phu nhân vội vàng đỡ con gái dậy c*̃ng kinh ngạc.

Lâm Kha có khí thế mạnh mẽ như vậy từ lúc nào thế?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gầm giận dữ của chị Kim: "Tại sao hai người lại ở chỗ này? Cút ra ngoài!"

Chị Kim như gà mái bảo vệ gà con, kéo Lâm Kha ra sau lưng mình bảo vệ: "Lâm Kha cô đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ không dám làm gì cô đâu!"

Lâm Kha được bảo vệ, sắc mặt kỳ quái nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt mình.

Trước giờ luôn là cô che chở trên dưới Phù Tông, đây là lần đầu tiên để một phàm nhân đứng ở trước mặt cô che chở cô. 

Thứ cảm giác này, rất lạ lẫm.

Lâm Kha quyết định cho phép người phụ nữ tên chị Kim này ở lại bên cạnh mình.

Chị Kim đã đuổi đánh mẹ con Lâm gia ra ngoài, sau khi hung hăng đóng cửa lại, vô cùng giận dữ nhìn về phía Lâm Kha: "Cô biết rõ mẹ nuôi và chị cô không có lòng tốt, sao cô còn để bọn họ đi vào bắt nạt cô? Hai mươi năm qua cô bị bọn họ bắt nạt còn ít sao?" 

Mẹ nuôi?

Hai mươi năm?

Chẳng lẽ mình thật sự bị đôi mẹ con kia nuôi hai mươi năm?

Không đúng.

Lâm Kha cảm thấy mọi chuyện hình như thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Cô đi đến trước gương to phòng khách, nhìn khuôn mặt quen thuộc bên trong.

Chẳng lẽ cơ thể này không phải của cô?

Tổng Giám Đốc Cuồng Vợ 5000 TuổiTác giả: Niêm Hoa Phất LiễuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Ưm..." Lâm Kha thỏa mãn xoay người, đã lâu rồi cô không ngủ một giấc thoải mái như thế, mở mắt ra, đã thấy một khuôn mặt đàn ông trước mặt, tinh xảo tuyệt luân, một đôi mắt hồ ly hoa đào mặc dù nhắm chặt nhưng sức quyến rũ không hề giảm!  Sao tên hồ ly thối này lại ngủ bên cạnh mình?! Lâm Kha đột nhiên vén chăn lên, phát hiện mình và anh ta không mảnh vải! Đáng chết! Lâm Kha nhảy xuống giường, liếc nhìn một vòng cũng không tìm được quần áo của mình, thế là đưa tay kéo ga giường quấn trên người mình. Người đàn ông trên giường bởi vì động tác của Lâm Kha bị lật tung tại chỗ, lập tức tỉnh lại, mở mắt đã thấy Lâm Kha quấn chăn, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn mình.   "Lâm Kha, mới sáng sớm cô nổi điên gì vậy?" "Cơ Nam Tu, sao ngươi lại ở đây?" Lâm Kha hận không thể ăn tên hồ ly lẳng lơ trước mắt này! Nếu không phải hắn cướp quả Cửu Liên Phật Thánh của cô, cô đã không độ kiếp thất bại không thể không bế quan!  Cô đường đường là đại trưởng lão Phù Tông ở đại lục Vân Không, năm ngàn tuổi lần… Sắc mặt Lâm Kha lạnh xuống trong nháy mắt: "Cơ Nam Tu? Vậy thì thế nào?" Tên hồ ly thối này, sao ai cũng biết anh ta vậy?"Mày đúng là không biết xấu hổ!" Lâm Ngữ Linh cũng không nhịn được nữa, muốn bổ nhào qua Lâm Kha, lại bị Lâm phu nhân kéo lại."Nói đi, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải bảo mày đi bồi ông chủ Triệu sao? Sao mày lại ngủ trong phòng Cơ Nam Tu?" Lâm phu nhân nghiêm nghị chất vấn: "rốt cuộc mày và Cơ Nam Tu đã làm gì hay chưa?""Ông chủ Triệu?" Lâm Kha nhíu mày, đây là ai vậy? Mà lại sao lại nói cô như kỹ nữ tiếp khách trong thanh lâu vậy? Đúng là gan lớn."Mày đừng có vờ ngốc, chuyện ông chủ Triệu lát sẽ tính sổ với mày. Mày nói trước đi, rốt cuộc mày và Cơ Nam Tu có làm hay không!""Làm chứ." nguyên âm năm ngàn năm đã mất đi, là do hai người này giở trò quỷ à?Lâm Ngữ Linh lập tức sụp đổ hét lên: "Lâm Kha mày đúng là tiện nhân không biết xấu hổ! Cha mẹ mày sinh mày lại không cần mày, nhà tao nuôi mày hai mươi năm! Mày báo đáp nhà tao như vậy sao?"Lâm Kha kinh ngạc, cô tự cấp tự túc năm ngàn năm, sống ở nhà bọn họ hai mươi năm lúc nào vậy? Còn đòi báo đáp?"Hai người bấu víu quan hệ như này cũng không có ích gì đâu." Quan hệ với đại trưởng lão Phù Tông của cô có thể tùy tiện bấu víu sao?"Mày!" Lâm Ngữ Linh khó thở: “Mày cho rằng mày ngủ với Cơ Nam Tu là mày có thể bước vào cửa Cơ gia sao? Tao đường đường là đại tiểu thư Lâm gia, cần trèo lên quan hệ của mày à?! Tao sẽ xé nát khuôn mặt lẳng lơ của mày!"Lâm Ngữ Linh nói xong nhào về phía Lâm Kha!Lâm Kha hận nhất chính là hồ ly, vậy mà dám nói mặt cô lẳng lơ.Cô vung tay tát một cái lên mặt Lâm Ngữ Linh."Cô mới là mặt lẳng lơ, cả nhà cô mới là mặt lẳng lơ!"Lâm Ngữ Linh bụm mặt sửng sốt.Lâm phu nhân vội vàng đỡ con gái dậy c*̃ng kinh ngạc.Lâm Kha có khí thế mạnh mẽ như vậy từ lúc nào thế?Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gầm giận dữ của chị Kim: "Tại sao hai người lại ở chỗ này? Cút ra ngoài!"Chị Kim như gà mái bảo vệ gà con, kéo Lâm Kha ra sau lưng mình bảo vệ: "Lâm Kha cô đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ không dám làm gì cô đâu!"Lâm Kha được bảo vệ, sắc mặt kỳ quái nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt mình.Trước giờ luôn là cô che chở trên dưới Phù Tông, đây là lần đầu tiên để một phàm nhân đứng ở trước mặt cô che chở cô. Thứ cảm giác này, rất lạ lẫm.Lâm Kha quyết định cho phép người phụ nữ tên chị Kim này ở lại bên cạnh mình.Chị Kim đã đuổi đánh mẹ con Lâm gia ra ngoài, sau khi hung hăng đóng cửa lại, vô cùng giận dữ nhìn về phía Lâm Kha: "Cô biết rõ mẹ nuôi và chị cô không có lòng tốt, sao cô còn để bọn họ đi vào bắt nạt cô? Hai mươi năm qua cô bị bọn họ bắt nạt còn ít sao?" Mẹ nuôi?Hai mươi năm?Chẳng lẽ mình thật sự bị đôi mẹ con kia nuôi hai mươi năm?Không đúng.Lâm Kha cảm thấy mọi chuyện hình như thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.Cô đi đến trước gương to phòng khách, nhìn khuôn mặt quen thuộc bên trong.Chẳng lẽ cơ thể này không phải của cô?

Chương 7: Đen Toàn Mạng (1)