Ở một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà bỏ công chăm chút. Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất. Không biết qua bao lâu, có một bóng người dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía người đang bước đến. “Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu lắm rồi.” Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra. “Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?” Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được chứ?” Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ lên trán cô. “Cháu…
Chương 2: Chương 2
Vợ Yêu Nhà Thủ TrưởngTác giả: Hàn QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngỞ một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà bỏ công chăm chút. Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất. Không biết qua bao lâu, có một bóng người dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía người đang bước đến. “Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu lắm rồi.” Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra. “Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?” Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được chứ?” Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ lên trán cô. “Cháu… Nhìn thấy cô, người ngồi bên trong mở cửaxe.Hàn Dao ung dung bước lên xe.“Đi.”Chỉ một chữ duy nhất, không có một câu nóithừa thãi nào cả.Dáng vẻ của Hàn Dao lúcnày khác hoàn toàn so với khi ở trước mặt bàngoại.Tống Tinh Kỳ ngồi trên ghế lái, nhìngương mặt lạnh nhạt của Hàn Dạo, lắc đầunói: “Thắt dây an toàn vào.”Nói xong, anh ấy cũng khởi động xe chạy vọtđi.Tống Tinh Kỳ lớn hơn Hàn Dạo một tuổi,năm nay 20 tuổi, thi bằng lái xe trước HànDao một năm.Hôm nay đúng lúc lái xe rangoài nên Hàn Dao mới để anh ấy tiện đườngđến đón mình.“Đi đâu?”Một tay Hàn Dao chống cằm, khuỷu tay đặtcạnh cửa xe, nhìn ra ngoài không biết nghĩ gì.Đột nhiên, cô nghe thấy giọng của Tống TinhKỳ nên nhìn về phía anh, khóe môi cong lên,lộ ra hàm răng trắng sáng: “Có người khiêukhích em, hạ chiến thư với em.Sao hả, cùngnhau chứ?”Thái dương Tống Tinh Kỳ giật giật: “Anh nóinày, em là con gái, có tên giống con trai thìcũng thôi đi, sao mà tính cách cũng y hệt contrai thế hả?”Tên Hàn Dao còn nam tính hơn một thằngđàn ông như anh ấy, bảo anh ấy phải nhịn thếnào đây?“Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậyrồi, anh còn không biết tính em thế sao sao?Nói một câu thôi, đi hay không?”Bàn tay giữ vô lăng của Tống Tinh Kỳ siếtchặt lại, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Đi,sao lại không đi chứ, lâu lắm rồi ông đâykhông đánh nhau.Ngày mai em phải đi rồi,sau này cũng không có cơ hội đánh nhau nữa,hôm nay đánh cho đã đi.”“Nói đi, địa điểm là ở đâu?”Hàn Dạo giơ tay đập vào vai Tống Tinh Kỳ:“Quả nhiên là anh em tốt, đến bến tàu.”Xe chạy được một lát, Hàn Dao vỗ TốngTinh Kỳ một cái: “Thôi, nên đến nghĩa trangtrước đã, tiện đường.Đến thăm mẹ em trước,nhỡ mà vác cái mặt đầy vết thương đi gặp bàấy, bà ấy lại mắng em.”Hàn Dao vừa cười vừa nói những lời này,nhưng Tống Tinh Kỳ không nhìn thấy ý cườitrong mắt cô.Anh ấy nhún vai, đưa cô đếnnghĩa trang.Tống Tinh Kỳ đi theo Hàn Dao vào, ngoặttrái rẽ phải rất nhiều lần, cuối cùng cũng đếntrước mộ mẹ cô.Tống Tinh Kỳ đứng im, còn Hàn Dạo bướclên một bước rồi quỳ xuống.Không biết côlấy đâu ra một chiếc khăn, cứ như làm ảothuật, nhẹ nhàng lau bụi đất trên bia mộ đi,lau sạch rồi mới ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng v**t v* bức ảnh trên bia.Người phụ nữ trong bức ảnh trông rất tĩnhlặng.Tống Tinh Kỳ thở dài một hơi, ai màngờ rằng khi bà còn sống, Hàn Dao lại biếnthành như thế này chứ? Anh ấy không muốnnghĩ tiếp nữa, quay người bước ra xa.Hàn Dao nhìn người phụ nữ trong ảnh: “Mẹ,ngày mai con gái mẹ phải nhập ngũ rồi, có lẽsau này sẽ không có nhiều cơ hội tới đâythăm mẹ, mẹ đừng để bụng nhé.”“Con không mua hoa, phiền phức lắm, connghĩ mẹ cũng sẽ không thích.Thật ra, mỗilần nhìn thấy con, chỉ cần mẹ không mắngcon là được.Mẹ đó, nhớ phải sửa lại tínhcách đi, nếu không ở dưới đó làm gì có ôngchú nào vừa mắt mę chứ?”“Mẹ mau yêu đi thôi, đừng về tìm con nhiều.Sau này con bận lắm, không có thời gian nóichuyện với mẹ đâu.”Cô lầm rầm nói rất nhiều, cho đến lúc trời hơichuyển tối mới đứng dậy phủi bùn trên quần:“Thôi, con phải đi rồi, con đi làm chuyện lớnđây.”Hàn Dao xoay người đi không chút do dự.Dọc đường không thấy Tống Tinh Kỳ, mộtlúc sau mới thấy anh ấy đang ở trong xe, bènmở cửa xe ngồi vào: “Chẳng phải anh đicùng em sao? Sao chưa bắt đầu đã chạy trốnthế?”Tống Tinh Kỳ cười gượng: “Thấy em tâm sựvới mẹ em nên anh không quấy rầy nữa.”.
Nhìn thấy cô, người ngồi bên trong mở cửa
xe.
Hàn Dao ung dung bước lên xe.
“Đi.”
Chỉ một chữ duy nhất, không có một câu nói
thừa thãi nào cả.
Dáng vẻ của Hàn Dao lúc
này khác hoàn toàn so với khi ở trước mặt bà
ngoại.
Tống Tinh Kỳ ngồi trên ghế lái, nhìn
gương mặt lạnh nhạt của Hàn Dạo, lắc đầu
nói: “Thắt dây an toàn vào.”
Nói xong, anh ấy cũng khởi động xe chạy vọt
đi.
Tống Tinh Kỳ lớn hơn Hàn Dạo một tuổi,
năm nay 20 tuổi, thi bằng lái xe trước Hàn
Dao một năm.
Hôm nay đúng lúc lái xe ra
ngoài nên Hàn Dao mới để anh ấy tiện đường
đến đón mình.
“Đi đâu?”
Một tay Hàn Dao chống cằm, khuỷu tay đặt
cạnh cửa xe, nhìn ra ngoài không biết nghĩ gì.
Đột nhiên, cô nghe thấy giọng của Tống Tinh
Kỳ nên nhìn về phía anh, khóe môi cong lên,
lộ ra hàm răng trắng sáng: “Có người khiêu
khích em, hạ chiến thư với em.
Sao hả, cùng
nhau chứ?”
Thái dương Tống Tinh Kỳ giật giật: “Anh nói
này, em là con gái, có tên giống con trai thì
cũng thôi đi, sao mà tính cách cũng y hệt con
trai thế hả?”
Tên Hàn Dao còn nam tính hơn một thằng
đàn ông như anh ấy, bảo anh ấy phải nhịn thế
nào đây?
“Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy
rồi, anh còn không biết tính em thế sao sao?
Nói một câu thôi, đi hay không?”
Bàn tay giữ vô lăng của Tống Tinh Kỳ siết
chặt lại, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Đi,
sao lại không đi chứ, lâu lắm rồi ông đây
không đánh nhau.
Ngày mai em phải đi rồi,
sau này cũng không có cơ hội đánh nhau nữa,
hôm nay đánh cho đã đi.”
“Nói đi, địa điểm là ở đâu?”
Hàn Dạo giơ tay đập vào vai Tống Tinh Kỳ:
“Quả nhiên là anh em tốt, đến bến tàu.”
Xe chạy được một lát, Hàn Dao vỗ Tống
Tinh Kỳ một cái: “Thôi, nên đến nghĩa trang
trước đã, tiện đường.
Đến thăm mẹ em trước,
nhỡ mà vác cái mặt đầy vết thương đi gặp bà
ấy, bà ấy lại mắng em.”
Hàn Dao vừa cười vừa nói những lời này,
nhưng Tống Tinh Kỳ không nhìn thấy ý cười
trong mắt cô.
Anh ấy nhún vai, đưa cô đến
nghĩa trang.
Tống Tinh Kỳ đi theo Hàn Dao vào, ngoặt
trái rẽ phải rất nhiều lần, cuối cùng cũng đến
trước mộ mẹ cô.
Tống Tinh Kỳ đứng im, còn Hàn Dạo bước
lên một bước rồi quỳ xuống.
Không biết cô
lấy đâu ra một chiếc khăn, cứ như làm ảo
thuật, nhẹ nhàng lau bụi đất trên bia mộ đi,
lau sạch rồi mới ngồi xuống.
Cô nhẹ nhàng v**t v* bức ảnh trên bia.
Người phụ nữ trong bức ảnh trông rất tĩnh
lặng.
Tống Tinh Kỳ thở dài một hơi, ai mà
ngờ rằng khi bà còn sống, Hàn Dao lại biến
thành như thế này chứ? Anh ấy không muốn
nghĩ tiếp nữa, quay người bước ra xa.
Hàn Dao nhìn người phụ nữ trong ảnh: “Mẹ,
ngày mai con gái mẹ phải nhập ngũ rồi, có lẽ
sau này sẽ không có nhiều cơ hội tới đây
thăm mẹ, mẹ đừng để bụng nhé.”
“Con không mua hoa, phiền phức lắm, con
nghĩ mẹ cũng sẽ không thích.
Thật ra, mỗi
lần nhìn thấy con, chỉ cần mẹ không mắng
con là được.
Mẹ đó, nhớ phải sửa lại tính
cách đi, nếu không ở dưới đó làm gì có ông
chú nào vừa mắt mę chứ?”
“Mẹ mau yêu đi thôi, đừng về tìm con nhiều.
Sau này con bận lắm, không có thời gian nói
chuyện với mẹ đâu.”
Cô lầm rầm nói rất nhiều, cho đến lúc trời hơi
chuyển tối mới đứng dậy phủi bùn trên quần:
“Thôi, con phải đi rồi, con đi làm chuyện lớn
đây.”
Hàn Dao xoay người đi không chút do dự.
Dọc đường không thấy Tống Tinh Kỳ, một
lúc sau mới thấy anh ấy đang ở trong xe, bèn
mở cửa xe ngồi vào: “Chẳng phải anh đi
cùng em sao? Sao chưa bắt đầu đã chạy trốn
thế?”
Tống Tinh Kỳ cười gượng: “Thấy em tâm sự
với mẹ em nên anh không quấy rầy nữa.”.
Vợ Yêu Nhà Thủ TrưởngTác giả: Hàn QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngỞ một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà bỏ công chăm chút. Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất. Không biết qua bao lâu, có một bóng người dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía người đang bước đến. “Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu lắm rồi.” Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra. “Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?” Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được chứ?” Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ lên trán cô. “Cháu… Nhìn thấy cô, người ngồi bên trong mở cửaxe.Hàn Dao ung dung bước lên xe.“Đi.”Chỉ một chữ duy nhất, không có một câu nóithừa thãi nào cả.Dáng vẻ của Hàn Dao lúcnày khác hoàn toàn so với khi ở trước mặt bàngoại.Tống Tinh Kỳ ngồi trên ghế lái, nhìngương mặt lạnh nhạt của Hàn Dạo, lắc đầunói: “Thắt dây an toàn vào.”Nói xong, anh ấy cũng khởi động xe chạy vọtđi.Tống Tinh Kỳ lớn hơn Hàn Dạo một tuổi,năm nay 20 tuổi, thi bằng lái xe trước HànDao một năm.Hôm nay đúng lúc lái xe rangoài nên Hàn Dao mới để anh ấy tiện đườngđến đón mình.“Đi đâu?”Một tay Hàn Dao chống cằm, khuỷu tay đặtcạnh cửa xe, nhìn ra ngoài không biết nghĩ gì.Đột nhiên, cô nghe thấy giọng của Tống TinhKỳ nên nhìn về phía anh, khóe môi cong lên,lộ ra hàm răng trắng sáng: “Có người khiêukhích em, hạ chiến thư với em.Sao hả, cùngnhau chứ?”Thái dương Tống Tinh Kỳ giật giật: “Anh nóinày, em là con gái, có tên giống con trai thìcũng thôi đi, sao mà tính cách cũng y hệt contrai thế hả?”Tên Hàn Dao còn nam tính hơn một thằngđàn ông như anh ấy, bảo anh ấy phải nhịn thếnào đây?“Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậyrồi, anh còn không biết tính em thế sao sao?Nói một câu thôi, đi hay không?”Bàn tay giữ vô lăng của Tống Tinh Kỳ siếtchặt lại, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Đi,sao lại không đi chứ, lâu lắm rồi ông đâykhông đánh nhau.Ngày mai em phải đi rồi,sau này cũng không có cơ hội đánh nhau nữa,hôm nay đánh cho đã đi.”“Nói đi, địa điểm là ở đâu?”Hàn Dạo giơ tay đập vào vai Tống Tinh Kỳ:“Quả nhiên là anh em tốt, đến bến tàu.”Xe chạy được một lát, Hàn Dao vỗ TốngTinh Kỳ một cái: “Thôi, nên đến nghĩa trangtrước đã, tiện đường.Đến thăm mẹ em trước,nhỡ mà vác cái mặt đầy vết thương đi gặp bàấy, bà ấy lại mắng em.”Hàn Dao vừa cười vừa nói những lời này,nhưng Tống Tinh Kỳ không nhìn thấy ý cườitrong mắt cô.Anh ấy nhún vai, đưa cô đếnnghĩa trang.Tống Tinh Kỳ đi theo Hàn Dao vào, ngoặttrái rẽ phải rất nhiều lần, cuối cùng cũng đếntrước mộ mẹ cô.Tống Tinh Kỳ đứng im, còn Hàn Dạo bướclên một bước rồi quỳ xuống.Không biết côlấy đâu ra một chiếc khăn, cứ như làm ảothuật, nhẹ nhàng lau bụi đất trên bia mộ đi,lau sạch rồi mới ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng v**t v* bức ảnh trên bia.Người phụ nữ trong bức ảnh trông rất tĩnhlặng.Tống Tinh Kỳ thở dài một hơi, ai màngờ rằng khi bà còn sống, Hàn Dao lại biếnthành như thế này chứ? Anh ấy không muốnnghĩ tiếp nữa, quay người bước ra xa.Hàn Dao nhìn người phụ nữ trong ảnh: “Mẹ,ngày mai con gái mẹ phải nhập ngũ rồi, có lẽsau này sẽ không có nhiều cơ hội tới đâythăm mẹ, mẹ đừng để bụng nhé.”“Con không mua hoa, phiền phức lắm, connghĩ mẹ cũng sẽ không thích.Thật ra, mỗilần nhìn thấy con, chỉ cần mẹ không mắngcon là được.Mẹ đó, nhớ phải sửa lại tínhcách đi, nếu không ở dưới đó làm gì có ôngchú nào vừa mắt mę chứ?”“Mẹ mau yêu đi thôi, đừng về tìm con nhiều.Sau này con bận lắm, không có thời gian nóichuyện với mẹ đâu.”Cô lầm rầm nói rất nhiều, cho đến lúc trời hơichuyển tối mới đứng dậy phủi bùn trên quần:“Thôi, con phải đi rồi, con đi làm chuyện lớnđây.”Hàn Dao xoay người đi không chút do dự.Dọc đường không thấy Tống Tinh Kỳ, mộtlúc sau mới thấy anh ấy đang ở trong xe, bènmở cửa xe ngồi vào: “Chẳng phải anh đicùng em sao? Sao chưa bắt đầu đã chạy trốnthế?”Tống Tinh Kỳ cười gượng: “Thấy em tâm sựvới mẹ em nên anh không quấy rầy nữa.”.