Tác giả:

Ở một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà bỏ công chăm chút. Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất. Không biết qua bao lâu, có một bóng người dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía người đang bước đến. “Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu lắm rồi.” Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra. “Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?” Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được chứ?” Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ lên trán cô. “Cháu…

Chương 5: Chương 5

Vợ Yêu Nhà Thủ TrưởngTác giả: Hàn QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngỞ một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà bỏ công chăm chút. Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất. Không biết qua bao lâu, có một bóng người dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía người đang bước đến. “Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu lắm rồi.” Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra. “Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?” Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được chứ?” Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ lên trán cô. “Cháu… Vào trong ga, chỉ liếc qua một cái là Hàn Daođã thấy một màu xanh mát mắt.Một nhómngười đang tập trung ở một chỗ, có nam cónữ, có điều nam vẫn chiếm đa số.Bên đó, cóngười tinh mắt nhìn thấy Hàn Dao, bèn gọicô tới.Hàn Dạo nhìn người nhiệt tình ấy, đơ ra mấthai giây rồi mới bước tới.Cô nhanh chóngtới nơi, lúc này người vừa vẫy tay chào mớinhìn rõ mặt cô.Người đó vô thức thở phù một tiếng.Tuyrằng trên mặt cô có vết thương, nhưng thật sựvẫn rất xinh đẹp.Cô gái xinh như vậy mà lạiđi nhập ngũ, quả thật là đáng tiếc.Hàn Dao khẽ gật đầu với những người xungquanh, xem như chào hỏi với bọn họ, sau đóđứng ở một bên không nói gì, yên lặng làmmột người vô hình.Chàng trai vừa chào cô thấy cô như vậy thìcàng có ấn tượng với cô hơn.Rất lạnh lùng,hơn nữa trên mặt còn có vết thương, nóikhông chừng là gia đình không cho phép mớibị đánh, đúng là thảm quá đi!Nếu Hàn Dạo biết được anh ta nghĩ như vậycó lẽ sẽ đánh người mất.Con mắt nào củaanh ta nhìn ra cô bị người nhà đánh? Đúngthật là:Trong lúc Hàn Dao yên lặng đứng ở một bên,một vài người khác lục tục đi đến.Cho đếnnửa tiếng sau, khi không còn ai đến nữa, mộtngười mang quân hàm Thiếu úy vẫn ngồi ởmột bên mới đứng lên, hô lớn: “Nghiêm!”Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người lànghệt mặt ra giây lát, đến khi hoàn hồn lạimới chấp hành khẩu lệnh này.Thấy tất cảmọi người đều đứng nghiêm, vị Thiếu úy đómới lấy ra một bản danh sách và bắt đầuđiểm danh.Khi tất cả các thành viên đều có mặt đông đủ,anh ta đưa mọi người lên tàu.Hàn Dao đitrong đội ngũ, không nhanh không chậm theosát.Trên mặt người khác kiểu gì cũng có chútbiểu cảm, chỉ có cô là chẳng có một biểu cảmnào.Điều này khiến cho vị Thiếu úy đang quansát họ nhướng mày lên nhếch lông mày.Línhnữ này có chút thú vị đấy.Cả nhóm lên tàu, nhanh chóng tìm được chỗcủa mình và ngồi xuống.Người ngồi bêncạnh Hàn Dao là một cô gái trông có vẻ rấtđiềm đạm.Cô ấy cười thẹn thùng với Hàn Dạo rồi mớingồi xuống, Hàn Dao cũng gật đầu đáp lại,còn người đối diện thì cô không để ý tới.Vìhơi buồn ngủ nên sau khi cô gái bên cạnhngồi xuống, cô bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.Thế nhưng, không ai có thể ngăn cản đượcnhóm người vô cùng kích động này.Cô nhắmmắt được một lát, thật sự đám người này quáồn nên đành phải mở mắt ra, lúc này mớinhận ra người ở vị trí đối diện với cô chính làngười lính nam gọi cô lúc nãy.Nếu vừa rồi cô không nhìn nhầm thì ngườingồi đối diện cô lúc đầu là một cô gái.Cônhìn anh ta, không có ý định lên tiếng, nhưngmà người kia đã lên tiếng trước: “Tôi đổi chỗvới cô gái kia rồi.”Hàn Dao nhìn anh ta, không nói gì cả.Anh tacũng không ngại xấu hổ, vươn tay phải vềphía Hàn Dao: “Tôi tên là Đường Duy Hy,Duy trong tư duy, Hy trong hy hy nhượngnhượng(1).Cô thì sao?”(1) Hy hy nhượng nhượng: ồn ào, náo nhiệt.Hàn Dao chần chừ một chút mới bắt tay anhta: “Hàn Dao.”Có điều cô chỉ chạm vào tay anh ta giây lát làrút tay lại ngay.Đường Duy Hy lặp lại tên cômột lần, gật đầu nói: “Là Dao trong Dao Trìsao?”(2)(2) Ở đây Đường Duy Hy nhầm lẽ trong tênHàn Dạo thành từ trong Dao Trì.Dao Trì làtên gọi một hồ trên núi Côn Lôn.Trongtruyền thuyết cổ đại, đó là nơi Tây VươngMẫu cư ngụ.“Dao trong dao viễn.” (3)(3) Dao viễn: xa xăm, xa xôi.Hàn Dao không muốn nói chuyện với anh tacho lắm.Đúng lúc này, cô gái bên cạnh côquay sang, cũng đưa tay về phía cô: “Tôi tênlà Trương Lan Tiếu, rất vui được gặp cô, HànDao.”Hàn Dao bắt tay, cười với cô ấy.Đường Duy Hy ngồi đối diện thấy đãi ngộkhác biệt này, có vẻ hơi bất mãn: “Tôi nóichú Hàn Dao, cô kỳ thị giới tính đấy à? Saocô cười với cô ấy mà không cười với tôi?”Hàn Dạo lườm anh ta một cái.Đồ dở hơi!Trương Lan Tiếu ngồi bên cạnh che miệngcười.“Nói chuyện với anh sẽ hạ thấp đẳng cấp củatôi, thế nên mong anh im lặng một chút.”.

Vào trong ga, chỉ liếc qua một cái là Hàn Dao

đã thấy một màu xanh mát mắt.

Một nhóm

người đang tập trung ở một chỗ, có nam có

nữ, có điều nam vẫn chiếm đa số.

Bên đó, có

người tinh mắt nhìn thấy Hàn Dao, bèn gọi

cô tới.

Hàn Dạo nhìn người nhiệt tình ấy, đơ ra mất

hai giây rồi mới bước tới.

Cô nhanh chóng

tới nơi, lúc này người vừa vẫy tay chào mới

nhìn rõ mặt cô.

Người đó vô thức thở phù một tiếng.

Tuy

rằng trên mặt cô có vết thương, nhưng thật sự

vẫn rất xinh đẹp.

Cô gái xinh như vậy mà lại

đi nhập ngũ, quả thật là đáng tiếc.

Hàn Dao khẽ gật đầu với những người xung

quanh, xem như chào hỏi với bọn họ, sau đó

đứng ở một bên không nói gì, yên lặng làm

một người vô hình.

Chàng trai vừa chào cô thấy cô như vậy thì

càng có ấn tượng với cô hơn.

Rất lạnh lùng,

hơn nữa trên mặt còn có vết thương, nói

không chừng là gia đình không cho phép mới

bị đánh, đúng là thảm quá đi!

Nếu Hàn Dạo biết được anh ta nghĩ như vậy

có lẽ sẽ đánh người mất.

Con mắt nào của

anh ta nhìn ra cô bị người nhà đánh? Đúng

thật là:

Trong lúc Hàn Dao yên lặng đứng ở một bên,

một vài người khác lục tục đi đến.

Cho đến

nửa tiếng sau, khi không còn ai đến nữa, một

người mang quân hàm Thiếu úy vẫn ngồi ở

một bên mới đứng lên, hô lớn: “Nghiêm!”

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là

nghệt mặt ra giây lát, đến khi hoàn hồn lại

mới chấp hành khẩu lệnh này.

Thấy tất cả

mọi người đều đứng nghiêm, vị Thiếu úy đó

mới lấy ra một bản danh sách và bắt đầu

điểm danh.

Khi tất cả các thành viên đều có mặt đông đủ,

anh ta đưa mọi người lên tàu.

Hàn Dao đi

trong đội ngũ, không nhanh không chậm theo

sát.

Trên mặt người khác kiểu gì cũng có chút

biểu cảm, chỉ có cô là chẳng có một biểu cảm

nào.

Điều này khiến cho vị Thiếu úy đang quan

sát họ nhướng mày lên nhếch lông mày.

Lính

nữ này có chút thú vị đấy.

Cả nhóm lên tàu, nhanh chóng tìm được chỗ

của mình và ngồi xuống.

Người ngồi bên

cạnh Hàn Dao là một cô gái trông có vẻ rất

điềm đạm.

Cô ấy cười thẹn thùng với Hàn Dạo rồi mới

ngồi xuống, Hàn Dao cũng gật đầu đáp lại,

còn người đối diện thì cô không để ý tới.

hơi buồn ngủ nên sau khi cô gái bên cạnh

ngồi xuống, cô bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thế nhưng, không ai có thể ngăn cản được

nhóm người vô cùng kích động này.

Cô nhắm

mắt được một lát, thật sự đám người này quá

ồn nên đành phải mở mắt ra, lúc này mới

nhận ra người ở vị trí đối diện với cô chính là

người lính nam gọi cô lúc nãy.

Nếu vừa rồi cô không nhìn nhầm thì người

ngồi đối diện cô lúc đầu là một cô gái.

nhìn anh ta, không có ý định lên tiếng, nhưng

mà người kia đã lên tiếng trước: “Tôi đổi chỗ

với cô gái kia rồi.”

Hàn Dao nhìn anh ta, không nói gì cả.

Anh ta

cũng không ngại xấu hổ, vươn tay phải về

phía Hàn Dao: “Tôi tên là Đường Duy Hy,

Duy trong tư duy, Hy trong hy hy nhượng

nhượng(1).

Cô thì sao?”

(1) Hy hy nhượng nhượng: ồn ào, náo nhiệt.

Hàn Dao chần chừ một chút mới bắt tay anh

ta: “Hàn Dao.”

Có điều cô chỉ chạm vào tay anh ta giây lát là

rút tay lại ngay.

Đường Duy Hy lặp lại tên cô

một lần, gật đầu nói: “Là Dao trong Dao Trì

sao?”(2)

(2) Ở đây Đường Duy Hy nhầm lẽ trong tên

Hàn Dạo thành từ trong Dao Trì.

Dao Trì là

tên gọi một hồ trên núi Côn Lôn.

Trong

truyền thuyết cổ đại, đó là nơi Tây Vương

Mẫu cư ngụ.

“Dao trong dao viễn.” (3)

(3) Dao viễn: xa xăm, xa xôi.

Hàn Dao không muốn nói chuyện với anh ta

cho lắm.

Đúng lúc này, cô gái bên cạnh cô

quay sang, cũng đưa tay về phía cô: “Tôi tên

là Trương Lan Tiếu, rất vui được gặp cô, Hàn

Dao.”

Hàn Dao bắt tay, cười với cô ấy.

Đường Duy Hy ngồi đối diện thấy đãi ngộ

khác biệt này, có vẻ hơi bất mãn: “Tôi nói

chú Hàn Dao, cô kỳ thị giới tính đấy à? Sao

cô cười với cô ấy mà không cười với tôi?”

Hàn Dạo lườm anh ta một cái.

Đồ dở hơi!

Trương Lan Tiếu ngồi bên cạnh che miệng

cười.

“Nói chuyện với anh sẽ hạ thấp đẳng cấp của

tôi, thế nên mong anh im lặng một chút.”.

Vợ Yêu Nhà Thủ TrưởngTác giả: Hàn QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngỞ một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà bỏ công chăm chút. Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất. Không biết qua bao lâu, có một bóng người dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía người đang bước đến. “Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu lắm rồi.” Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra. “Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?” Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được chứ?” Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ lên trán cô. “Cháu… Vào trong ga, chỉ liếc qua một cái là Hàn Daođã thấy một màu xanh mát mắt.Một nhómngười đang tập trung ở một chỗ, có nam cónữ, có điều nam vẫn chiếm đa số.Bên đó, cóngười tinh mắt nhìn thấy Hàn Dao, bèn gọicô tới.Hàn Dạo nhìn người nhiệt tình ấy, đơ ra mấthai giây rồi mới bước tới.Cô nhanh chóngtới nơi, lúc này người vừa vẫy tay chào mớinhìn rõ mặt cô.Người đó vô thức thở phù một tiếng.Tuyrằng trên mặt cô có vết thương, nhưng thật sựvẫn rất xinh đẹp.Cô gái xinh như vậy mà lạiđi nhập ngũ, quả thật là đáng tiếc.Hàn Dao khẽ gật đầu với những người xungquanh, xem như chào hỏi với bọn họ, sau đóđứng ở một bên không nói gì, yên lặng làmmột người vô hình.Chàng trai vừa chào cô thấy cô như vậy thìcàng có ấn tượng với cô hơn.Rất lạnh lùng,hơn nữa trên mặt còn có vết thương, nóikhông chừng là gia đình không cho phép mớibị đánh, đúng là thảm quá đi!Nếu Hàn Dạo biết được anh ta nghĩ như vậycó lẽ sẽ đánh người mất.Con mắt nào củaanh ta nhìn ra cô bị người nhà đánh? Đúngthật là:Trong lúc Hàn Dao yên lặng đứng ở một bên,một vài người khác lục tục đi đến.Cho đếnnửa tiếng sau, khi không còn ai đến nữa, mộtngười mang quân hàm Thiếu úy vẫn ngồi ởmột bên mới đứng lên, hô lớn: “Nghiêm!”Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người lànghệt mặt ra giây lát, đến khi hoàn hồn lạimới chấp hành khẩu lệnh này.Thấy tất cảmọi người đều đứng nghiêm, vị Thiếu úy đómới lấy ra một bản danh sách và bắt đầuđiểm danh.Khi tất cả các thành viên đều có mặt đông đủ,anh ta đưa mọi người lên tàu.Hàn Dao đitrong đội ngũ, không nhanh không chậm theosát.Trên mặt người khác kiểu gì cũng có chútbiểu cảm, chỉ có cô là chẳng có một biểu cảmnào.Điều này khiến cho vị Thiếu úy đang quansát họ nhướng mày lên nhếch lông mày.Línhnữ này có chút thú vị đấy.Cả nhóm lên tàu, nhanh chóng tìm được chỗcủa mình và ngồi xuống.Người ngồi bêncạnh Hàn Dao là một cô gái trông có vẻ rấtđiềm đạm.Cô ấy cười thẹn thùng với Hàn Dạo rồi mớingồi xuống, Hàn Dao cũng gật đầu đáp lại,còn người đối diện thì cô không để ý tới.Vìhơi buồn ngủ nên sau khi cô gái bên cạnhngồi xuống, cô bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.Thế nhưng, không ai có thể ngăn cản đượcnhóm người vô cùng kích động này.Cô nhắmmắt được một lát, thật sự đám người này quáồn nên đành phải mở mắt ra, lúc này mớinhận ra người ở vị trí đối diện với cô chính làngười lính nam gọi cô lúc nãy.Nếu vừa rồi cô không nhìn nhầm thì ngườingồi đối diện cô lúc đầu là một cô gái.Cônhìn anh ta, không có ý định lên tiếng, nhưngmà người kia đã lên tiếng trước: “Tôi đổi chỗvới cô gái kia rồi.”Hàn Dao nhìn anh ta, không nói gì cả.Anh tacũng không ngại xấu hổ, vươn tay phải vềphía Hàn Dao: “Tôi tên là Đường Duy Hy,Duy trong tư duy, Hy trong hy hy nhượngnhượng(1).Cô thì sao?”(1) Hy hy nhượng nhượng: ồn ào, náo nhiệt.Hàn Dao chần chừ một chút mới bắt tay anhta: “Hàn Dao.”Có điều cô chỉ chạm vào tay anh ta giây lát làrút tay lại ngay.Đường Duy Hy lặp lại tên cômột lần, gật đầu nói: “Là Dao trong Dao Trìsao?”(2)(2) Ở đây Đường Duy Hy nhầm lẽ trong tênHàn Dạo thành từ trong Dao Trì.Dao Trì làtên gọi một hồ trên núi Côn Lôn.Trongtruyền thuyết cổ đại, đó là nơi Tây VươngMẫu cư ngụ.“Dao trong dao viễn.” (3)(3) Dao viễn: xa xăm, xa xôi.Hàn Dao không muốn nói chuyện với anh tacho lắm.Đúng lúc này, cô gái bên cạnh côquay sang, cũng đưa tay về phía cô: “Tôi tênlà Trương Lan Tiếu, rất vui được gặp cô, HànDao.”Hàn Dao bắt tay, cười với cô ấy.Đường Duy Hy ngồi đối diện thấy đãi ngộkhác biệt này, có vẻ hơi bất mãn: “Tôi nóichú Hàn Dao, cô kỳ thị giới tính đấy à? Saocô cười với cô ấy mà không cười với tôi?”Hàn Dạo lườm anh ta một cái.Đồ dở hơi!Trương Lan Tiếu ngồi bên cạnh che miệngcười.“Nói chuyện với anh sẽ hạ thấp đẳng cấp củatôi, thế nên mong anh im lặng một chút.”.

Chương 5: Chương 5