Tác giả:

Ở một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà bỏ công chăm chút. Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất. Không biết qua bao lâu, có một bóng người dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía người đang bước đến. “Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu lắm rồi.” Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra. “Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?” Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được chứ?” Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ lên trán cô. “Cháu…

Chương 9: Chương 9

Vợ Yêu Nhà Thủ TrưởngTác giả: Hàn QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngỞ một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà bỏ công chăm chút. Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất. Không biết qua bao lâu, có một bóng người dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía người đang bước đến. “Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu lắm rồi.” Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra. “Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?” Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được chứ?” Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ lên trán cô. “Cháu… Hàn Dạo ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn, suynghĩ xem nên hét gọi Trương Lan Tiếu némkeo dán xuống hay nên đi lên lấy rồi lại đixuống.Cô nghĩ một hồi, cảm thấy tốt nhấtmình không nên gây chú ý, đành thở dài mộthơi, chuẩn bị đi lên lấy.Mới vừa đi được hai bước thì có người gọi côtừ phía sau, giọng nói khá là quen tai.Côquay đầu lại nhìn, thì ra là Đường Duy Hy.“Anh đến đây làm gì?”Đường Duy Hy giờ keo dán trong tay lên,ném cho Hàn Dao.Cô vươn tay bắt lấy.“Được rồi, anh có thể cút được rồi.”Lời nói bình tĩnh này của cô lại khiến ĐườngDuy Hy không thể nào bình tĩnh nổi.Vừa rồianh ta thấy cô không tìm thấy keo dán nênmới tốt bụng quay lại lấy giúp cô, ai biết đếncả câu cảm ơn cũng không có.“Anh rảnh lắm à?”Hàn Dao cảm nhận được tâm trạng củaĐường Duy Hy.Anh ta gật gật đầu, Hàn Daonhét keo dán và danh sách trong tay mình vàotay anh ta: “Nếu đã vậy thì anh dán giúp tôiđi, dán xong nhớ cầm keo về, tôi lên trướcđây.”Hàn Dao thật sự xoay người rời đi, để ĐườngDuy Hy ở lại một mình, ngơ ngác nhìn đốngđồ trong tay.Cô chạy về ký túc xá.Trong phòng, ngoại trừTrương Lan Tiếu thì còn Chúc Quân Dương -người đụng phải cô lúc nãy.Hai người họvừa dọn đồ vừa nói chuyện.Thầy cô vàophòng, cả hai đều dừng lại, chào hỏi cô.ChúcQuân Dương còn ôm cô, nói: “Ha ha, ĐạiDao! Chúng ta chung phòng này!”Khác với sự kích động của Chúc QuânDương, Hàn Dao lạnh nhạt kéo tay cô ấy ra,nhìn Trương Lan Tiếu ở bên cạnh: “Giườngcủa tôi ở đâu?”Trương Lan Tiếu vươn tay chỉ lên giườngtrên, Hàn Dạo nhìn thấy chiếc ba lô của mìnhđang ở trên giường.Cô chỉ nhìn lướt qua:“Nhận đồ ở đâu thế?”Trương Lan Tiếu lắc đầu, Chúc Quân Dươngbên này lại nhảy tới: “Tôi biết, tôi biết! Tôiđưa hai cô đi.”Nói xong, cô ấy tung tăng đi ra ngoài.Trương Lan Tiếu và Hàn Dạo nhìn nhau rồimới đi theo cô ấy.Sau khi nhận chăn đệm,dụng cụ vệ sinh cá nhân và một ít đồ đạc,Hàn Dạo ném hết lên giường, cầm quần áo vàchậu, hỏi hai người trong phòng: “Đi tắmkhông?”“Đi đi đi!”Ba người cùng nhau tới nhà tắm, tắm táp thậtnhanh, sau đó giặt đồ phơi quần áo, thu dọnxong đồ đạc xong thì hết nửa tiếng.Cả ba lạicùng nhau đến nhà ăn, ai cũng đói cồn càorồi.Sau khi ăn no, Chúc Quân Dương ợ mộtcái, còn Hàn Dạo thì nhìn chằm chằm vàochiếc bánh bao còn thừa trong bát mình,không biết đang nghĩ điều gì.Trương LanTiếu đẩy cô: “Sao thế? Chưa no à?”“Có phải phòng chúng ta còn có người chưađến không?”“Đúng rồi.”“Có phải giáo quan Giang nói là họ sẽ khôngcó cơm ăn không?”Trương Lan Tiếu nhìn Hàn Dao với vẻ nghihoặc, sau đó mới hiểu ra: “Cô muốn mangcơm về cho họ à?”Hàn Dạo gật đầu: “Dù sao cũng là bạn cùngphòng, để lại ấn tượng đầu tiên tốt chút cũngkhông tồi.”“Sao, có làm không?”Trương Lan Tiếu cười gật đầu, kéo ChúcQuân Dương đang ợ ở bên cạnh lại, nóichuyện này với cô ấy.Chúc Quân Dương lậptức đồng ý, ba người lén lút trong nhà ăn mộtlúc lâu rồi mới đi ra.Họ chạy như bay về phòng, cho bánh baogiấu trong người vào chậu rửa mặt.Bánh baotrong khay ở nhà ăn bị bọn họ lấy về hết,cũng phải được hơn nửa chậu rửa mặt.Hàn Dạo sửa sang lại quần áo của mình rồixếp hết vào trong tủ..

Hàn Dạo ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn, suy

nghĩ xem nên hét gọi Trương Lan Tiếu ném

keo dán xuống hay nên đi lên lấy rồi lại đi

xuống.

Cô nghĩ một hồi, cảm thấy tốt nhất

mình không nên gây chú ý, đành thở dài một

hơi, chuẩn bị đi lên lấy.

Mới vừa đi được hai bước thì có người gọi cô

từ phía sau, giọng nói khá là quen tai.

quay đầu lại nhìn, thì ra là Đường Duy Hy.

“Anh đến đây làm gì?”

Đường Duy Hy giờ keo dán trong tay lên,

ném cho Hàn Dao.

Cô vươn tay bắt lấy.

“Được rồi, anh có thể cút được rồi.”

Lời nói bình tĩnh này của cô lại khiến Đường

Duy Hy không thể nào bình tĩnh nổi.

Vừa rồi

anh ta thấy cô không tìm thấy keo dán nên

mới tốt bụng quay lại lấy giúp cô, ai biết đến

cả câu cảm ơn cũng không có.

“Anh rảnh lắm à?”

Hàn Dao cảm nhận được tâm trạng của

Đường Duy Hy.

Anh ta gật gật đầu, Hàn Dao

nhét keo dán và danh sách trong tay mình vào

tay anh ta: “Nếu đã vậy thì anh dán giúp tôi

đi, dán xong nhớ cầm keo về, tôi lên trước

đây.”

Hàn Dao thật sự xoay người rời đi, để Đường

Duy Hy ở lại một mình, ngơ ngác nhìn đống

đồ trong tay.

Cô chạy về ký túc xá.

Trong phòng, ngoại trừ

Trương Lan Tiếu thì còn Chúc Quân Dương -

người đụng phải cô lúc nãy.

Hai người họ

vừa dọn đồ vừa nói chuyện.

Thầy cô vào

phòng, cả hai đều dừng lại, chào hỏi cô.

Chúc

Quân Dương còn ôm cô, nói: “Ha ha, Đại

Dao! Chúng ta chung phòng này!”

Khác với sự kích động của Chúc Quân

Dương, Hàn Dao lạnh nhạt kéo tay cô ấy ra,

nhìn Trương Lan Tiếu ở bên cạnh: “Giường

của tôi ở đâu?”

Trương Lan Tiếu vươn tay chỉ lên giường

trên, Hàn Dạo nhìn thấy chiếc ba lô của mình

đang ở trên giường.

Cô chỉ nhìn lướt qua:

“Nhận đồ ở đâu thế?”

Trương Lan Tiếu lắc đầu, Chúc Quân Dương

bên này lại nhảy tới: “Tôi biết, tôi biết! Tôi

đưa hai cô đi.”

Nói xong, cô ấy tung tăng đi ra ngoài.

Trương Lan Tiếu và Hàn Dạo nhìn nhau rồi

mới đi theo cô ấy.

Sau khi nhận chăn đệm,

dụng cụ vệ sinh cá nhân và một ít đồ đạc,

Hàn Dạo ném hết lên giường, cầm quần áo và

chậu, hỏi hai người trong phòng: “Đi tắm

không?”

“Đi đi đi!”

Ba người cùng nhau tới nhà tắm, tắm táp thật

nhanh, sau đó giặt đồ phơi quần áo, thu dọn

xong đồ đạc xong thì hết nửa tiếng.

Cả ba lại

cùng nhau đến nhà ăn, ai cũng đói cồn cào

rồi.

Sau khi ăn no, Chúc Quân Dương ợ một

cái, còn Hàn Dạo thì nhìn chằm chằm vào

chiếc bánh bao còn thừa trong bát mình,

không biết đang nghĩ điều gì.

Trương Lan

Tiếu đẩy cô: “Sao thế? Chưa no à?”

“Có phải phòng chúng ta còn có người chưa

đến không?”

“Đúng rồi.”

“Có phải giáo quan Giang nói là họ sẽ không

có cơm ăn không?”

Trương Lan Tiếu nhìn Hàn Dao với vẻ nghi

hoặc, sau đó mới hiểu ra: “Cô muốn mang

cơm về cho họ à?”

Hàn Dạo gật đầu: “Dù sao cũng là bạn cùng

phòng, để lại ấn tượng đầu tiên tốt chút cũng

không tồi.”

“Sao, có làm không?”

Trương Lan Tiếu cười gật đầu, kéo Chúc

Quân Dương đang ợ ở bên cạnh lại, nói

chuyện này với cô ấy.

Chúc Quân Dương lập

tức đồng ý, ba người lén lút trong nhà ăn một

lúc lâu rồi mới đi ra.

Họ chạy như bay về phòng, cho bánh bao

giấu trong người vào chậu rửa mặt.

Bánh bao

trong khay ở nhà ăn bị bọn họ lấy về hết,

cũng phải được hơn nửa chậu rửa mặt.

Hàn Dạo sửa sang lại quần áo của mình rồi

xếp hết vào trong tủ..

Vợ Yêu Nhà Thủ TrưởngTác giả: Hàn QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngỞ một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà bỏ công chăm chút. Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất. Không biết qua bao lâu, có một bóng người dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía người đang bước đến. “Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu lắm rồi.” Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra. “Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài cửa bao lâu rồi?” Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được chứ?” Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ lên trán cô. “Cháu… Hàn Dạo ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn, suynghĩ xem nên hét gọi Trương Lan Tiếu némkeo dán xuống hay nên đi lên lấy rồi lại đixuống.Cô nghĩ một hồi, cảm thấy tốt nhấtmình không nên gây chú ý, đành thở dài mộthơi, chuẩn bị đi lên lấy.Mới vừa đi được hai bước thì có người gọi côtừ phía sau, giọng nói khá là quen tai.Côquay đầu lại nhìn, thì ra là Đường Duy Hy.“Anh đến đây làm gì?”Đường Duy Hy giờ keo dán trong tay lên,ném cho Hàn Dao.Cô vươn tay bắt lấy.“Được rồi, anh có thể cút được rồi.”Lời nói bình tĩnh này của cô lại khiến ĐườngDuy Hy không thể nào bình tĩnh nổi.Vừa rồianh ta thấy cô không tìm thấy keo dán nênmới tốt bụng quay lại lấy giúp cô, ai biết đếncả câu cảm ơn cũng không có.“Anh rảnh lắm à?”Hàn Dao cảm nhận được tâm trạng củaĐường Duy Hy.Anh ta gật gật đầu, Hàn Daonhét keo dán và danh sách trong tay mình vàotay anh ta: “Nếu đã vậy thì anh dán giúp tôiđi, dán xong nhớ cầm keo về, tôi lên trướcđây.”Hàn Dao thật sự xoay người rời đi, để ĐườngDuy Hy ở lại một mình, ngơ ngác nhìn đốngđồ trong tay.Cô chạy về ký túc xá.Trong phòng, ngoại trừTrương Lan Tiếu thì còn Chúc Quân Dương -người đụng phải cô lúc nãy.Hai người họvừa dọn đồ vừa nói chuyện.Thầy cô vàophòng, cả hai đều dừng lại, chào hỏi cô.ChúcQuân Dương còn ôm cô, nói: “Ha ha, ĐạiDao! Chúng ta chung phòng này!”Khác với sự kích động của Chúc QuânDương, Hàn Dao lạnh nhạt kéo tay cô ấy ra,nhìn Trương Lan Tiếu ở bên cạnh: “Giườngcủa tôi ở đâu?”Trương Lan Tiếu vươn tay chỉ lên giườngtrên, Hàn Dạo nhìn thấy chiếc ba lô của mìnhđang ở trên giường.Cô chỉ nhìn lướt qua:“Nhận đồ ở đâu thế?”Trương Lan Tiếu lắc đầu, Chúc Quân Dươngbên này lại nhảy tới: “Tôi biết, tôi biết! Tôiđưa hai cô đi.”Nói xong, cô ấy tung tăng đi ra ngoài.Trương Lan Tiếu và Hàn Dạo nhìn nhau rồimới đi theo cô ấy.Sau khi nhận chăn đệm,dụng cụ vệ sinh cá nhân và một ít đồ đạc,Hàn Dạo ném hết lên giường, cầm quần áo vàchậu, hỏi hai người trong phòng: “Đi tắmkhông?”“Đi đi đi!”Ba người cùng nhau tới nhà tắm, tắm táp thậtnhanh, sau đó giặt đồ phơi quần áo, thu dọnxong đồ đạc xong thì hết nửa tiếng.Cả ba lạicùng nhau đến nhà ăn, ai cũng đói cồn càorồi.Sau khi ăn no, Chúc Quân Dương ợ mộtcái, còn Hàn Dạo thì nhìn chằm chằm vàochiếc bánh bao còn thừa trong bát mình,không biết đang nghĩ điều gì.Trương LanTiếu đẩy cô: “Sao thế? Chưa no à?”“Có phải phòng chúng ta còn có người chưađến không?”“Đúng rồi.”“Có phải giáo quan Giang nói là họ sẽ khôngcó cơm ăn không?”Trương Lan Tiếu nhìn Hàn Dao với vẻ nghihoặc, sau đó mới hiểu ra: “Cô muốn mangcơm về cho họ à?”Hàn Dạo gật đầu: “Dù sao cũng là bạn cùngphòng, để lại ấn tượng đầu tiên tốt chút cũngkhông tồi.”“Sao, có làm không?”Trương Lan Tiếu cười gật đầu, kéo ChúcQuân Dương đang ợ ở bên cạnh lại, nóichuyện này với cô ấy.Chúc Quân Dương lậptức đồng ý, ba người lén lút trong nhà ăn mộtlúc lâu rồi mới đi ra.Họ chạy như bay về phòng, cho bánh baogiấu trong người vào chậu rửa mặt.Bánh baotrong khay ở nhà ăn bị bọn họ lấy về hết,cũng phải được hơn nửa chậu rửa mặt.Hàn Dạo sửa sang lại quần áo của mình rồixếp hết vào trong tủ..

Chương 9: Chương 9