Edit: V.O Bệnh viện. "Mộ tiểu thư, đã chẩn đoán chính xác, ung thư não. Nhưng cô đừng lo, nếu bây giờ tiếp nhận trị liệu, có hai thành cơ hội chữa khỏi." Bác sĩ đưa giấy báo cáo cho Mộ Thiên Tinh, không đành lòng nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trông tiều tụy của Mộ Thiên Tinh càng tái nhợt, tay vươn ra cầm giấy báo cáo không ngừng run rẩy: "Nếu như không trị liệu, còn có thể sống được bao lâu?" Mặc dù đã tính toán kết quả xấu nhất, nhưng lúc nghe thấy hai chữ "Ung thư", trái tim căng như cây cung của cô vẫn "Thình thịch" một tiếng, gãy. "Khoảng hai năm." Bác sĩ cho biết chi tiết. Nghe vậy, chợt Mộ Thiên Tinh cười: "Vậy là đủ rồi! Vậy là đủ rồi...cám ơn bác sĩ!" Đi ra bệnh viện, Mộ Thiên Tinh hít sâu, lấy điện thoại ra gọi số đã lâu không gặp. Không ngờ, bên kia rất nhanh đã thông. Giọng đàn ông trầm thấp mà không kiên nhẫn truyền đến: "Chuyện gì?" Mộ Thiên Tinh thở ra một hơi: "Tưởng Quý Thần, không phải là anh muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý, tối nay anh về ký tên đi! À đúng rồi, tôi sợ qua…
Chương 35: Đùa giỡn trong lòng bàn tay
Giá Như...Tác giả: Thất Sắc CẩmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: V.O Bệnh viện. "Mộ tiểu thư, đã chẩn đoán chính xác, ung thư não. Nhưng cô đừng lo, nếu bây giờ tiếp nhận trị liệu, có hai thành cơ hội chữa khỏi." Bác sĩ đưa giấy báo cáo cho Mộ Thiên Tinh, không đành lòng nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trông tiều tụy của Mộ Thiên Tinh càng tái nhợt, tay vươn ra cầm giấy báo cáo không ngừng run rẩy: "Nếu như không trị liệu, còn có thể sống được bao lâu?" Mặc dù đã tính toán kết quả xấu nhất, nhưng lúc nghe thấy hai chữ "Ung thư", trái tim căng như cây cung của cô vẫn "Thình thịch" một tiếng, gãy. "Khoảng hai năm." Bác sĩ cho biết chi tiết. Nghe vậy, chợt Mộ Thiên Tinh cười: "Vậy là đủ rồi! Vậy là đủ rồi...cám ơn bác sĩ!" Đi ra bệnh viện, Mộ Thiên Tinh hít sâu, lấy điện thoại ra gọi số đã lâu không gặp. Không ngờ, bên kia rất nhanh đã thông. Giọng đàn ông trầm thấp mà không kiên nhẫn truyền đến: "Chuyện gì?" Mộ Thiên Tinh thở ra một hơi: "Tưởng Quý Thần, không phải là anh muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý, tối nay anh về ký tên đi! À đúng rồi, tôi sợ qua… Edit: V.OTương Quý Thần cười lạnh."Vậy sao? Vậy chờ cô hoàn thành hứa hẹn của mình rồi hãy nói!"Thái độ Tương Quý Thần lạnh lùng, Mộ Kiều Kiều mím môi, bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục quỳ, điều cô ta nên cảm thấy may mắn chính là bây giờ không phải là mùa đông, nếu không đôi chân lại thật sự không thể chịu nổi.Mộ Kiều Kiều thật vất vả chịu đựng đến ngày thứ ba, ngay lúc Tương Quý Thần xuất hiện, cô ta ngã xuống ngay trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp suy yếu, tay cô ta lại kéo gấu quần Tương Quý Thần thật chặt."Quý Thần, em đã làm được, em hứa với anh quỳ ba ngày, bây giờ đã đến ba ngày, anh tha thứ cho em rồi chứ?"Tương Quý Thần từ trên cao nhìn xuống Mộ Kiều Kiều, đáy mắt không có nửa phần xúc động, đôi mắt như ngọc đen lúc này tràn đầy lạnh lùng."Tha thứ cho cô? Cô đang cầu xin ai tha thứ? Mộ Kiều Kiều, tôi kêu cô quỳ ở chỗ này, là muốn để cô xin lỗi Thiên Tinh, về phần tôi, đời này kiếp này cũng sẽ không tha thứ cho cô! Cô làm sai, thiên lý khó tha!"Mộ Kiều Kiều lắc đầu liên tục: "Không phải như thế, Quý Thần, em yêu anh! Tất cả những gì em làm cũng là vì anh! Em yêu anh như vậy, vì anh, em có thể làm bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ điểm này là sai, anh không thể tha thứ sao?"Tương Quý Thần một tay lôi cô ta từ dưới đất dậy, ngón tay thon dài có lực bóp cổ cô ta."Cô đừng sỉ nhục tình yêu, tình yêu của cô, nhuộm máu Thiên Tinh, cô đạp Thiên Tinh tiến lên từng bước một, cô còn có tính người sao?"Động tác của Tương Quý Thần khiến cho Mộ Kiều Kiều hoảng sợ vạn phần, cô ta nắm thật chặt tay Tương Quý Thần, dieendaanleequuydoon – V.O, cố gắng vặn mở tay anh ra, vậy mà, sức Tương Quý Thần lại càng lúc càng lớn, Mộ Kiều Kiều trợn to hai mắt, gương mặt nghẹn thành màu tím, thở cũng thở không thông.Cô ta sắp chết sao? Đầu óc Mộ Kiều Kiều cũng có chút mê man, cô ta liều mạng giãy giụa, lại vẫn bó tay.Lúc Mộ Kiều Kiều cho là Tương Quý Thần muốn b*p ch*t cô ta, đột nhiên Tương Quý Thần lại buông cô ta ra, Mộ Kiều Kiều ngã ngồi dưới đất, lấy tay che cổ, ho khan dồn dập.Vừa rồi, tử vong cách cô ta gần như thế! Cảm giác sống sót sau tai nạn này khiến ánh mắt Mộ Kiều Kiều nhìn về phía Tương Quý Thần cũng có vài phần hoảng sợ."Quyển nhật ký gốc của tôi đâu?"Đột nhiên Tương Quý Thần mở miệng, Mộ Kiều Kiều hoang mang lắc đầu liên tục: "Quyển nhật ký gốc gì?"Tương Quý Thần cười lạnh, lấy quyển nhật ký lúc trước Mộ Kiều Kiều đưa cho anh, ném trước mặt Mộ Kiều Kiều, trong nháy mắt tờ giấy rơi đầy đất."Mộ Kiều Kiều, cô thật đúng là có bản lĩnh, đ** mẹ cô tìm người bắt chước nét chữ của tôi, sửa lại nội dung, ngay cả tôi cũng tin, nếu tôi không nhớ ra tất cả, cả đời này tôi sẽ phải sống trong những lời nói dối cô dệt nên, đúng không? Cô muốn tôi làm thằng ngu cả đời, bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay? Có phải cô rất đắc ý không?"Mộ Kiều Kiều nước mắt giàn giụa: "Thật xin lỗi, Quý Thần, em, em thật không cố ý, em chỉ muốn gần anh thêm một chút, anh không biết em yêu anh nhiều thế nào. . .""Cút!"Tương Quý Thần đạp một phát, Mộ Kiều Kiều bay ra ngoài, Mộ Kiều Kiều ngã mạnh xuống đất, xem ra từ giả bộ suy yếu đã biến thành suy yếu thật."Mộ Kiều Kiều, cô thật khiến tôi ghê tởm!"Ánh mắt Tương Quý Thần khinh bỉ lại chán ghét, giống như nhìn một đống đồ bỏ đi, sau đó, không để ý Mộ Kiều Kiều cầu xin, nghênh ngang rời đi!Sau khi vào biệt thự, Tương Quý Thần còn mệt mỏi hơn đánh trận, anh chán nản ngồi dựa lên ghế sa lon, trong lòng không khỏi vô cùng trống rỗng, cho dù bây giờ anh đuổi Mộ Kiều Kiều đi thì có thể thế nào? Thiên Tinh của anh cũng không về được nữa!
Edit: V.O
Tương Quý Thần cười lạnh.
"Vậy sao? Vậy chờ cô hoàn thành hứa hẹn của mình rồi hãy nói!"
Thái độ Tương Quý Thần lạnh lùng, Mộ Kiều Kiều mím môi, bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục quỳ, điều cô ta nên cảm thấy may mắn chính là bây giờ không phải là mùa đông, nếu không đôi chân lại thật sự không thể chịu nổi.
Mộ Kiều Kiều thật vất vả chịu đựng đến ngày thứ ba, ngay lúc Tương Quý Thần xuất hiện, cô ta ngã xuống ngay trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp suy yếu, tay cô ta lại kéo gấu quần Tương Quý Thần thật chặt.
"Quý Thần, em đã làm được, em hứa với anh quỳ ba ngày, bây giờ đã đến ba ngày, anh tha thứ cho em rồi chứ?"
Tương Quý Thần từ trên cao nhìn xuống Mộ Kiều Kiều, đáy mắt không có nửa phần xúc động, đôi mắt như ngọc đen lúc này tràn đầy lạnh lùng.
"Tha thứ cho cô? Cô đang cầu xin ai tha thứ? Mộ Kiều Kiều, tôi kêu cô quỳ ở chỗ này, là muốn để cô xin lỗi Thiên Tinh, về phần tôi, đời này kiếp này cũng sẽ không tha thứ cho cô! Cô làm sai, thiên lý khó tha!"
Mộ Kiều Kiều lắc đầu liên tục: "Không phải như thế, Quý Thần, em yêu anh! Tất cả những gì em làm cũng là vì anh! Em yêu anh như vậy, vì anh, em có thể làm bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ điểm này là sai, anh không thể tha thứ sao?"
Tương Quý Thần một tay lôi cô ta từ dưới đất dậy, ngón tay thon dài có lực bóp cổ cô ta.
"Cô đừng sỉ nhục tình yêu, tình yêu của cô, nhuộm máu Thiên Tinh, cô đạp Thiên Tinh tiến lên từng bước một, cô còn có tính người sao?"
Động tác của Tương Quý Thần khiến cho Mộ Kiều Kiều hoảng sợ vạn phần, cô ta nắm thật chặt tay Tương Quý Thần, dieendaanleequuydoon – V.O, cố gắng vặn mở tay anh ra, vậy mà, sức Tương Quý Thần lại càng lúc càng lớn, Mộ Kiều Kiều trợn to hai mắt, gương mặt nghẹn thành màu tím, thở cũng thở không thông.
Cô ta sắp chết sao? Đầu óc Mộ Kiều Kiều cũng có chút mê man, cô ta liều mạng giãy giụa, lại vẫn bó tay.
Lúc Mộ Kiều Kiều cho là Tương Quý Thần muốn b*p ch*t cô ta, đột nhiên Tương Quý Thần lại buông cô ta ra, Mộ Kiều Kiều ngã ngồi dưới đất, lấy tay che cổ, ho khan dồn dập.
Vừa rồi, tử vong cách cô ta gần như thế! Cảm giác sống sót sau tai nạn này khiến ánh mắt Mộ Kiều Kiều nhìn về phía Tương Quý Thần cũng có vài phần hoảng sợ.
"Quyển nhật ký gốc của tôi đâu?"
Đột nhiên Tương Quý Thần mở miệng, Mộ Kiều Kiều hoang mang lắc đầu liên tục: "Quyển nhật ký gốc gì?"
Tương Quý Thần cười lạnh, lấy quyển nhật ký lúc trước Mộ Kiều Kiều đưa cho anh, ném trước mặt Mộ Kiều Kiều, trong nháy mắt tờ giấy rơi đầy đất.
"Mộ Kiều Kiều, cô thật đúng là có bản lĩnh, đ** mẹ cô tìm người bắt chước nét chữ của tôi, sửa lại nội dung, ngay cả tôi cũng tin, nếu tôi không nhớ ra tất cả, cả đời này tôi sẽ phải sống trong những lời nói dối cô dệt nên, đúng không? Cô muốn tôi làm thằng ngu cả đời, bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay? Có phải cô rất đắc ý không?"
Mộ Kiều Kiều nước mắt giàn giụa: "Thật xin lỗi, Quý Thần, em, em thật không cố ý, em chỉ muốn gần anh thêm một chút, anh không biết em yêu anh nhiều thế nào. . ."
"Cút!"
Tương Quý Thần đạp một phát, Mộ Kiều Kiều bay ra ngoài, Mộ Kiều Kiều ngã mạnh xuống đất, xem ra từ giả bộ suy yếu đã biến thành suy yếu thật.
"Mộ Kiều Kiều, cô thật khiến tôi ghê tởm!"
Ánh mắt Tương Quý Thần khinh bỉ lại chán ghét, giống như nhìn một đống đồ bỏ đi, sau đó, không để ý Mộ Kiều Kiều cầu xin, nghênh ngang rời đi!
Sau khi vào biệt thự, Tương Quý Thần còn mệt mỏi hơn đánh trận, anh chán nản ngồi dựa lên ghế sa lon, trong lòng không khỏi vô cùng trống rỗng, cho dù bây giờ anh đuổi Mộ Kiều Kiều đi thì có thể thế nào? Thiên Tinh của anh cũng không về được nữa!
Giá Như...Tác giả: Thất Sắc CẩmTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: V.O Bệnh viện. "Mộ tiểu thư, đã chẩn đoán chính xác, ung thư não. Nhưng cô đừng lo, nếu bây giờ tiếp nhận trị liệu, có hai thành cơ hội chữa khỏi." Bác sĩ đưa giấy báo cáo cho Mộ Thiên Tinh, không đành lòng nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trông tiều tụy của Mộ Thiên Tinh càng tái nhợt, tay vươn ra cầm giấy báo cáo không ngừng run rẩy: "Nếu như không trị liệu, còn có thể sống được bao lâu?" Mặc dù đã tính toán kết quả xấu nhất, nhưng lúc nghe thấy hai chữ "Ung thư", trái tim căng như cây cung của cô vẫn "Thình thịch" một tiếng, gãy. "Khoảng hai năm." Bác sĩ cho biết chi tiết. Nghe vậy, chợt Mộ Thiên Tinh cười: "Vậy là đủ rồi! Vậy là đủ rồi...cám ơn bác sĩ!" Đi ra bệnh viện, Mộ Thiên Tinh hít sâu, lấy điện thoại ra gọi số đã lâu không gặp. Không ngờ, bên kia rất nhanh đã thông. Giọng đàn ông trầm thấp mà không kiên nhẫn truyền đến: "Chuyện gì?" Mộ Thiên Tinh thở ra một hơi: "Tưởng Quý Thần, không phải là anh muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý, tối nay anh về ký tên đi! À đúng rồi, tôi sợ qua… Edit: V.OTương Quý Thần cười lạnh."Vậy sao? Vậy chờ cô hoàn thành hứa hẹn của mình rồi hãy nói!"Thái độ Tương Quý Thần lạnh lùng, Mộ Kiều Kiều mím môi, bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục quỳ, điều cô ta nên cảm thấy may mắn chính là bây giờ không phải là mùa đông, nếu không đôi chân lại thật sự không thể chịu nổi.Mộ Kiều Kiều thật vất vả chịu đựng đến ngày thứ ba, ngay lúc Tương Quý Thần xuất hiện, cô ta ngã xuống ngay trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp suy yếu, tay cô ta lại kéo gấu quần Tương Quý Thần thật chặt."Quý Thần, em đã làm được, em hứa với anh quỳ ba ngày, bây giờ đã đến ba ngày, anh tha thứ cho em rồi chứ?"Tương Quý Thần từ trên cao nhìn xuống Mộ Kiều Kiều, đáy mắt không có nửa phần xúc động, đôi mắt như ngọc đen lúc này tràn đầy lạnh lùng."Tha thứ cho cô? Cô đang cầu xin ai tha thứ? Mộ Kiều Kiều, tôi kêu cô quỳ ở chỗ này, là muốn để cô xin lỗi Thiên Tinh, về phần tôi, đời này kiếp này cũng sẽ không tha thứ cho cô! Cô làm sai, thiên lý khó tha!"Mộ Kiều Kiều lắc đầu liên tục: "Không phải như thế, Quý Thần, em yêu anh! Tất cả những gì em làm cũng là vì anh! Em yêu anh như vậy, vì anh, em có thể làm bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ điểm này là sai, anh không thể tha thứ sao?"Tương Quý Thần một tay lôi cô ta từ dưới đất dậy, ngón tay thon dài có lực bóp cổ cô ta."Cô đừng sỉ nhục tình yêu, tình yêu của cô, nhuộm máu Thiên Tinh, cô đạp Thiên Tinh tiến lên từng bước một, cô còn có tính người sao?"Động tác của Tương Quý Thần khiến cho Mộ Kiều Kiều hoảng sợ vạn phần, cô ta nắm thật chặt tay Tương Quý Thần, dieendaanleequuydoon – V.O, cố gắng vặn mở tay anh ra, vậy mà, sức Tương Quý Thần lại càng lúc càng lớn, Mộ Kiều Kiều trợn to hai mắt, gương mặt nghẹn thành màu tím, thở cũng thở không thông.Cô ta sắp chết sao? Đầu óc Mộ Kiều Kiều cũng có chút mê man, cô ta liều mạng giãy giụa, lại vẫn bó tay.Lúc Mộ Kiều Kiều cho là Tương Quý Thần muốn b*p ch*t cô ta, đột nhiên Tương Quý Thần lại buông cô ta ra, Mộ Kiều Kiều ngã ngồi dưới đất, lấy tay che cổ, ho khan dồn dập.Vừa rồi, tử vong cách cô ta gần như thế! Cảm giác sống sót sau tai nạn này khiến ánh mắt Mộ Kiều Kiều nhìn về phía Tương Quý Thần cũng có vài phần hoảng sợ."Quyển nhật ký gốc của tôi đâu?"Đột nhiên Tương Quý Thần mở miệng, Mộ Kiều Kiều hoang mang lắc đầu liên tục: "Quyển nhật ký gốc gì?"Tương Quý Thần cười lạnh, lấy quyển nhật ký lúc trước Mộ Kiều Kiều đưa cho anh, ném trước mặt Mộ Kiều Kiều, trong nháy mắt tờ giấy rơi đầy đất."Mộ Kiều Kiều, cô thật đúng là có bản lĩnh, đ** mẹ cô tìm người bắt chước nét chữ của tôi, sửa lại nội dung, ngay cả tôi cũng tin, nếu tôi không nhớ ra tất cả, cả đời này tôi sẽ phải sống trong những lời nói dối cô dệt nên, đúng không? Cô muốn tôi làm thằng ngu cả đời, bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay? Có phải cô rất đắc ý không?"Mộ Kiều Kiều nước mắt giàn giụa: "Thật xin lỗi, Quý Thần, em, em thật không cố ý, em chỉ muốn gần anh thêm một chút, anh không biết em yêu anh nhiều thế nào. . .""Cút!"Tương Quý Thần đạp một phát, Mộ Kiều Kiều bay ra ngoài, Mộ Kiều Kiều ngã mạnh xuống đất, xem ra từ giả bộ suy yếu đã biến thành suy yếu thật."Mộ Kiều Kiều, cô thật khiến tôi ghê tởm!"Ánh mắt Tương Quý Thần khinh bỉ lại chán ghét, giống như nhìn một đống đồ bỏ đi, sau đó, không để ý Mộ Kiều Kiều cầu xin, nghênh ngang rời đi!Sau khi vào biệt thự, Tương Quý Thần còn mệt mỏi hơn đánh trận, anh chán nản ngồi dựa lên ghế sa lon, trong lòng không khỏi vô cùng trống rỗng, cho dù bây giờ anh đuổi Mộ Kiều Kiều đi thì có thể thế nào? Thiên Tinh của anh cũng không về được nữa!