Khi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm chiếu rọi vào cô nhi viện Đồng Thoại thì bọn nhỏ đã thức dậy từ lâu. Chúng không có quần áo đẹp đẽ, không có phòng công chúa, không có bữa sáng phong phú, bọn chúng nhanh chóng tự mình dọn dẹp rồi vội vã chạy ra sân xếp hàng. Mười mấy đứa bé đứng thành ba hàng, từ thấp tới cao, có vẻ vô cùng có kỷ luật. Nếu quan sát cẩn thận có thể thấy được đứa lớn nhất trong số chúng khoảng 10 tuổi, đứa nhỏ nhất tầm ba, bốn tuổi. Mặt mũi chúng đều rất sạch sẽ, nhưng không có cái vẻ hồn nhiên của tuổi thơ. Trong ánh mắt chúng tràn ngập sự mệt mỏi, có đứa trẻ còn đang hơi buồn ngủ nữa. Đét! Tiếng roi da thanh thúy quật xuống sân nhắc nhở, đứa trẻ đang mệt mỏi nhanh chóng mở to đôi mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen cầm cái roi da đứng phía trước bọn chúng. Người đàn ông chừng ba mươi tuổi, gương mặt bỉ ổi, cằm hắn có một nốt ruồi đen thật to, đôi mắt cong như một con sói đang thấy thức ăn, toát lên màu máu, có vẻ cực kỳ…
Chương 5
Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu VợTác giả: Thanh Phong Tân NguyệtTruyện Ngôn TìnhKhi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm chiếu rọi vào cô nhi viện Đồng Thoại thì bọn nhỏ đã thức dậy từ lâu. Chúng không có quần áo đẹp đẽ, không có phòng công chúa, không có bữa sáng phong phú, bọn chúng nhanh chóng tự mình dọn dẹp rồi vội vã chạy ra sân xếp hàng. Mười mấy đứa bé đứng thành ba hàng, từ thấp tới cao, có vẻ vô cùng có kỷ luật. Nếu quan sát cẩn thận có thể thấy được đứa lớn nhất trong số chúng khoảng 10 tuổi, đứa nhỏ nhất tầm ba, bốn tuổi. Mặt mũi chúng đều rất sạch sẽ, nhưng không có cái vẻ hồn nhiên của tuổi thơ. Trong ánh mắt chúng tràn ngập sự mệt mỏi, có đứa trẻ còn đang hơi buồn ngủ nữa. Đét! Tiếng roi da thanh thúy quật xuống sân nhắc nhở, đứa trẻ đang mệt mỏi nhanh chóng mở to đôi mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen cầm cái roi da đứng phía trước bọn chúng. Người đàn ông chừng ba mươi tuổi, gương mặt bỉ ổi, cằm hắn có một nốt ruồi đen thật to, đôi mắt cong như một con sói đang thấy thức ăn, toát lên màu máu, có vẻ cực kỳ… Sau khi Toàn Ti Dạ đi rồi, An Mặc Hàn lập tức thu lại nụ cười, đôi mắt hoa đào của anh luôn gây cho người ta một loại ảo giác, thêm vào đó, ngoại hình tuấn mỹ và thân phận phú quý của anh khiến anh trở thành người tình hoàn mỹ trong mắt tất cả phụ nữ. Nhưng bao nhiêu năm qua, tuy có biết bao nhiêu tin đồn về anh, đám người mẫu, diễn viên, ca sĩ, thiên kim của các tập đoàn, hay các cô nữ sinh luôn luôn nghĩ cách tiếp cận anh.Mặc dù anh và bọn họ có tin đồn, nhưng chỉ có anh và những người thân cận anh biết rằng, mấy người kia chưa từng có ai có thể đến gần anh trong vòng 1m.Anh luôn dùng dáng vẻ tươi cười tà mị với mọi người, đôi mắt hoa đào dễ dàng làm cho các cô gái nhầm tưởng rằng anh đã nặng tình với họ.Nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, họ chưa từng chạm vào được một đầu ngón tay anh, tuy vậy họ cũng rất thỏa mãn, họ đều can tâm tình nguyện vì người đàn ông này mà buông tha tất cả.Cũng có người nói, thật ra An Mặc Hàn không thích phụ nữ. Những người gần gũi anh đều biết anh có hai ông bạn thân, mỗi tuần bọn họ sẽ tụ tập một lần ở “Một nắng hai sương”, tình cảm của bọn họ rất tốt. Có người bảo, thật ra một trong hai người đó là người An Mặc Hàn thích.Khi Anna đang buôn chuyện này trong phòng làm việc với người khác thì bị cả ba anh nghe được, họ lập tức phun hết cà phê trong miệng ra. Và đầu sỏ gây chuyện Anna chỉ còn nước tự mình đi lau bàn.Cũng có người nói, thật ra từ lâu An Mặc Hàn đã có người thương, nhưng anh không có được người đó cho nên vẫn chỉ đặt cô trong lòng suốt bấy nhiêu năm.Các thể loại kịch bản được loan truyền, còn đương sự thì chưa bao giờ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng, ngược lại khi những tin đồn này truyền tới tai An Mặc Hàn, anh chỉ cười lạnh một cái.Cũng thế, trên một con đường phố ở nước M, một cô gái đọc được tin tức trong tờ báo đang cầm về vai nam chính, cô cũng chỉ cũng chỉ cười lạnh một cái như An Mặc Hàn.Chỉ thấy cô gái ấy đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tì vết hơi ửng hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che mất hơn nửa mái tóc dài và gương mặt cô, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cô rất xinh đẹp, xinh đẹp kinh người. Chiếc kính râm màu đen che lấp, người ta chỉ thấy được đường cong hoàn mỹ nơi khóe miệng cô, thể hiện một sự tự tin vô địch thiên hạ, bộ đồ đen rộng rãi làm cô có vẻ vừa thuần khiết vừa thần bí. Làm cho người ta cảm thấy, trừ ngầu chính là ngầu, không tìm được từ khác để miêu tả.Bây giờ là đầu tháng 10, đã lạnh hơn, quần áo cô mặc vào thời tiết này là rất bình thường, nhưng khí chất của cô luôn không tầm thường, luôn vô duyên vô cớ hấp dẫn ánh mắt người đi đường.Tay cô cầm tờ báo giải trí được gấp ngay ngắn, nhìn kỹ còn có thể thấy được bên trên mặt báo là tấm ảnh của một người đàn ông quyễn rũ vô song đang ăn tối với một cô gái đẹp.Cô gái trong ảnh rất đẹp, đó là loại vẻ đẹp quyến rũ, gương mặt tươi cười của cô ta có vẻ tuyệt mỹ động lòng người.Thoạt nhìn, hai người đó cực kỳ xứng đôi, đôi mắt đào hoa của người đàn ông đang là nhìn cô gái một cách thâm tình.Vốn dĩ tờ báo đang cầm vững vàng trong tay, bất chợt lại rơi xuống, cô gái không thèm để ý nó, một cô bé nhặt lên, đuổi theo cô.“Chị ơi, báo của chị!”Cô gái là người trung quốc, cô dùng tiếng Trung nói với cô bé “Cho em đấy, em bé, mau đi tìm mẹ đi!”Giọng điệu của cô gái rất lạnh lùng, trong trẻo làm bé gái cảm thấy như đang ở trong tiết trời tháng 12 rét lạnh.Nhưng cô bé rất lễ phép, cô bé nói cảm ơn với cô gái rồi xoay người đi tìm mẹ.Chút nhạc đệm nhỏ này không chút ảnh hưởng tới cô gái, cô tiếp tục cuộc hành trình.
Sau khi Toàn Ti Dạ đi rồi, An Mặc Hàn lập tức thu lại nụ cười, đôi mắt hoa
đào của anh luôn gây cho người ta một loại ảo giác, thêm vào đó, ngoại
hình tuấn mỹ và thân phận phú quý của anh khiến anh trở thành người tình hoàn mỹ trong mắt tất cả phụ nữ. Nhưng bao nhiêu năm qua, tuy có biết
bao nhiêu tin đồn về anh, đám người mẫu, diễn viên, ca sĩ, thiên kim của các tập đoàn, hay các cô nữ sinh luôn luôn nghĩ cách tiếp cận anh.
Mặc dù anh và bọn họ có tin đồn, nhưng chỉ có anh và những người thân cận
anh biết rằng, mấy người kia chưa từng có ai có thể đến gần anh trong
vòng 1m.
Anh luôn dùng dáng vẻ tươi cười tà mị với mọi người,
đôi mắt hoa đào dễ dàng làm cho các cô gái nhầm tưởng rằng anh đã nặng
tình với họ.
Nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, họ chưa từng
chạm vào được một đầu ngón tay anh, tuy vậy họ cũng rất thỏa mãn, họ đều can tâm tình nguyện vì người đàn ông này mà buông tha tất cả.
Cũng có người nói, thật ra An Mặc Hàn không thích phụ nữ. Những người gần
gũi anh đều biết anh có hai ông bạn thân, mỗi tuần bọn họ sẽ tụ tập một
lần ở “Một nắng hai sương”, tình cảm của bọn họ rất tốt. Có người bảo,
thật ra một trong hai người đó là người An Mặc Hàn thích.
Khi
Anna đang buôn chuyện này trong phòng làm việc với người khác thì bị cả
ba anh nghe được, họ lập tức phun hết cà phê trong miệng ra. Và đầu sỏ
gây chuyện Anna chỉ còn nước tự mình đi lau bàn.
Cũng có người
nói, thật ra từ lâu An Mặc Hàn đã có người thương, nhưng anh không có
được người đó cho nên vẫn chỉ đặt cô trong lòng suốt bấy nhiêu năm.
Các thể loại kịch bản được loan truyền, còn đương sự thì chưa bao giờ cho
mọi người một câu trả lời rõ ràng, ngược lại khi những tin đồn này
truyền tới tai An Mặc Hàn, anh chỉ cười lạnh một cái.
Cũng thế,
trên một con đường phố ở nước M, một cô gái đọc được tin tức trong tờ
báo đang cầm về vai nam chính, cô cũng chỉ cũng chỉ cười lạnh một cái
như An Mặc Hàn.
Chỉ thấy cô gái ấy đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn
không tì vết hơi ửng hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt
át, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che mất hơn nửa mái tóc dài và gương
mặt cô, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cô rất xinh đẹp, xinh đẹp kinh
người. Chiếc kính râm màu đen che lấp, người ta chỉ thấy được đường cong hoàn mỹ nơi khóe miệng cô, thể hiện một sự tự tin vô địch thiên hạ, bộ
đồ đen rộng rãi làm cô có vẻ vừa thuần khiết vừa thần bí. Làm cho người
ta cảm thấy, trừ ngầu chính là ngầu, không tìm được từ khác để miêu tả.
Bây giờ là đầu tháng 10, đã lạnh hơn, quần áo cô mặc vào thời tiết này là
rất bình thường, nhưng khí chất của cô luôn không tầm thường, luôn vô
duyên vô cớ hấp dẫn ánh mắt người đi đường.
Tay cô cầm tờ báo
giải trí được gấp ngay ngắn, nhìn kỹ còn có thể thấy được bên trên mặt
báo là tấm ảnh của một người đàn ông quyễn rũ vô song đang ăn tối với
một cô gái đẹp.
Cô gái trong ảnh rất đẹp, đó là loại vẻ đẹp quyến rũ, gương mặt tươi cười của cô ta có vẻ tuyệt mỹ động lòng người.
Thoạt nhìn, hai người đó cực kỳ xứng đôi, đôi mắt đào hoa của người đàn ông đang là nhìn cô gái một cách thâm tình.
Vốn dĩ tờ báo đang cầm vững vàng trong tay, bất chợt lại rơi xuống, cô gái
không thèm để ý nó, một cô bé nhặt lên, đuổi theo cô.
“Chị ơi, báo của chị!”
Cô gái là người trung quốc, cô dùng tiếng Trung nói với cô bé “Cho em đấy, em bé, mau đi tìm mẹ đi!”
Giọng điệu của cô gái rất lạnh lùng, trong trẻo làm bé gái cảm thấy như đang ở trong tiết trời tháng 12 rét lạnh.
Nhưng cô bé rất lễ phép, cô bé nói cảm ơn với cô gái rồi xoay người đi tìm mẹ.
Chút nhạc đệm nhỏ này không chút ảnh hưởng tới cô gái, cô tiếp tục cuộc hành trình.
Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu VợTác giả: Thanh Phong Tân NguyệtTruyện Ngôn TìnhKhi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm chiếu rọi vào cô nhi viện Đồng Thoại thì bọn nhỏ đã thức dậy từ lâu. Chúng không có quần áo đẹp đẽ, không có phòng công chúa, không có bữa sáng phong phú, bọn chúng nhanh chóng tự mình dọn dẹp rồi vội vã chạy ra sân xếp hàng. Mười mấy đứa bé đứng thành ba hàng, từ thấp tới cao, có vẻ vô cùng có kỷ luật. Nếu quan sát cẩn thận có thể thấy được đứa lớn nhất trong số chúng khoảng 10 tuổi, đứa nhỏ nhất tầm ba, bốn tuổi. Mặt mũi chúng đều rất sạch sẽ, nhưng không có cái vẻ hồn nhiên của tuổi thơ. Trong ánh mắt chúng tràn ngập sự mệt mỏi, có đứa trẻ còn đang hơi buồn ngủ nữa. Đét! Tiếng roi da thanh thúy quật xuống sân nhắc nhở, đứa trẻ đang mệt mỏi nhanh chóng mở to đôi mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen cầm cái roi da đứng phía trước bọn chúng. Người đàn ông chừng ba mươi tuổi, gương mặt bỉ ổi, cằm hắn có một nốt ruồi đen thật to, đôi mắt cong như một con sói đang thấy thức ăn, toát lên màu máu, có vẻ cực kỳ… Sau khi Toàn Ti Dạ đi rồi, An Mặc Hàn lập tức thu lại nụ cười, đôi mắt hoa đào của anh luôn gây cho người ta một loại ảo giác, thêm vào đó, ngoại hình tuấn mỹ và thân phận phú quý của anh khiến anh trở thành người tình hoàn mỹ trong mắt tất cả phụ nữ. Nhưng bao nhiêu năm qua, tuy có biết bao nhiêu tin đồn về anh, đám người mẫu, diễn viên, ca sĩ, thiên kim của các tập đoàn, hay các cô nữ sinh luôn luôn nghĩ cách tiếp cận anh.Mặc dù anh và bọn họ có tin đồn, nhưng chỉ có anh và những người thân cận anh biết rằng, mấy người kia chưa từng có ai có thể đến gần anh trong vòng 1m.Anh luôn dùng dáng vẻ tươi cười tà mị với mọi người, đôi mắt hoa đào dễ dàng làm cho các cô gái nhầm tưởng rằng anh đã nặng tình với họ.Nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, họ chưa từng chạm vào được một đầu ngón tay anh, tuy vậy họ cũng rất thỏa mãn, họ đều can tâm tình nguyện vì người đàn ông này mà buông tha tất cả.Cũng có người nói, thật ra An Mặc Hàn không thích phụ nữ. Những người gần gũi anh đều biết anh có hai ông bạn thân, mỗi tuần bọn họ sẽ tụ tập một lần ở “Một nắng hai sương”, tình cảm của bọn họ rất tốt. Có người bảo, thật ra một trong hai người đó là người An Mặc Hàn thích.Khi Anna đang buôn chuyện này trong phòng làm việc với người khác thì bị cả ba anh nghe được, họ lập tức phun hết cà phê trong miệng ra. Và đầu sỏ gây chuyện Anna chỉ còn nước tự mình đi lau bàn.Cũng có người nói, thật ra từ lâu An Mặc Hàn đã có người thương, nhưng anh không có được người đó cho nên vẫn chỉ đặt cô trong lòng suốt bấy nhiêu năm.Các thể loại kịch bản được loan truyền, còn đương sự thì chưa bao giờ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng, ngược lại khi những tin đồn này truyền tới tai An Mặc Hàn, anh chỉ cười lạnh một cái.Cũng thế, trên một con đường phố ở nước M, một cô gái đọc được tin tức trong tờ báo đang cầm về vai nam chính, cô cũng chỉ cũng chỉ cười lạnh một cái như An Mặc Hàn.Chỉ thấy cô gái ấy đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tì vết hơi ửng hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che mất hơn nửa mái tóc dài và gương mặt cô, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cô rất xinh đẹp, xinh đẹp kinh người. Chiếc kính râm màu đen che lấp, người ta chỉ thấy được đường cong hoàn mỹ nơi khóe miệng cô, thể hiện một sự tự tin vô địch thiên hạ, bộ đồ đen rộng rãi làm cô có vẻ vừa thuần khiết vừa thần bí. Làm cho người ta cảm thấy, trừ ngầu chính là ngầu, không tìm được từ khác để miêu tả.Bây giờ là đầu tháng 10, đã lạnh hơn, quần áo cô mặc vào thời tiết này là rất bình thường, nhưng khí chất của cô luôn không tầm thường, luôn vô duyên vô cớ hấp dẫn ánh mắt người đi đường.Tay cô cầm tờ báo giải trí được gấp ngay ngắn, nhìn kỹ còn có thể thấy được bên trên mặt báo là tấm ảnh của một người đàn ông quyễn rũ vô song đang ăn tối với một cô gái đẹp.Cô gái trong ảnh rất đẹp, đó là loại vẻ đẹp quyến rũ, gương mặt tươi cười của cô ta có vẻ tuyệt mỹ động lòng người.Thoạt nhìn, hai người đó cực kỳ xứng đôi, đôi mắt đào hoa của người đàn ông đang là nhìn cô gái một cách thâm tình.Vốn dĩ tờ báo đang cầm vững vàng trong tay, bất chợt lại rơi xuống, cô gái không thèm để ý nó, một cô bé nhặt lên, đuổi theo cô.“Chị ơi, báo của chị!”Cô gái là người trung quốc, cô dùng tiếng Trung nói với cô bé “Cho em đấy, em bé, mau đi tìm mẹ đi!”Giọng điệu của cô gái rất lạnh lùng, trong trẻo làm bé gái cảm thấy như đang ở trong tiết trời tháng 12 rét lạnh.Nhưng cô bé rất lễ phép, cô bé nói cảm ơn với cô gái rồi xoay người đi tìm mẹ.Chút nhạc đệm nhỏ này không chút ảnh hưởng tới cô gái, cô tiếp tục cuộc hành trình.