Tác giả:

Một buổi chìu chủ nhật âm u. Những giọt mưa phùn, chênh vênh không chạm đất như mang vào lòng người một nổi niềm nặng tựa bàn thạch. Tại nghĩa trang thành phố, nơi có ngôi mộ nhỏ với bức di ảnh của một cô gái vừa tròn đôi mươi, cô mang trên môi một nụ cười ấm áp, như rót mật vào lòng người khác. Trước mộ cô là một chàng trai. Dáng người thẳng tắp, nhưng bóng lưng lại tịch mịch cô đơn, anh đứng im không động đậy. Mặc cho nhữg hạt mưa đáp lại trên mái tóc, bờ vai rộng của anh. So với tội lỗi mà anh gây ra cho cô,chịu đựng như thế này có là gì. Một lúc sau trời đã ngớt hạt,một cậu bé khoảg 4 hay 5 tuổi, chạy ra ôm chân chàng trai. Cất giọng non nớt: "Ba ơi!Hàn nhi muốn gặp mẹ." Anh khẽ ôm con vào lòng trầm giọng nói: "Hàn nhi!Chào mẹ đi." Ánh mắt anh dán vào tấm ảnh mang đầy sự thống khổ bi thương,nặng nề cất giọng: " Vợ!Anh dẫn con trai của chúng ta đến gặp em đây" Cậu bé nghe ba nói vậy liền nhìn vào ngôi mộ. Nhìn thấy nụ cười ấm áp trong tấm hình,lòng cậu cũng ấm theo. Tiếng nói thánh…

Chương 3

Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc HắcTác giả: Bách Niên VyMột buổi chìu chủ nhật âm u. Những giọt mưa phùn, chênh vênh không chạm đất như mang vào lòng người một nổi niềm nặng tựa bàn thạch. Tại nghĩa trang thành phố, nơi có ngôi mộ nhỏ với bức di ảnh của một cô gái vừa tròn đôi mươi, cô mang trên môi một nụ cười ấm áp, như rót mật vào lòng người khác. Trước mộ cô là một chàng trai. Dáng người thẳng tắp, nhưng bóng lưng lại tịch mịch cô đơn, anh đứng im không động đậy. Mặc cho nhữg hạt mưa đáp lại trên mái tóc, bờ vai rộng của anh. So với tội lỗi mà anh gây ra cho cô,chịu đựng như thế này có là gì. Một lúc sau trời đã ngớt hạt,một cậu bé khoảg 4 hay 5 tuổi, chạy ra ôm chân chàng trai. Cất giọng non nớt: "Ba ơi!Hàn nhi muốn gặp mẹ." Anh khẽ ôm con vào lòng trầm giọng nói: "Hàn nhi!Chào mẹ đi." Ánh mắt anh dán vào tấm ảnh mang đầy sự thống khổ bi thương,nặng nề cất giọng: " Vợ!Anh dẫn con trai của chúng ta đến gặp em đây" Cậu bé nghe ba nói vậy liền nhìn vào ngôi mộ. Nhìn thấy nụ cười ấm áp trong tấm hình,lòng cậu cũng ấm theo. Tiếng nói thánh… Vừa bước đến công ty,Lục Tử Dạ nhìn thấy Tiêu Lãnh Phong ngồi ung dung trong văn phòng của mình,nói:"Tiêu tổng không lo cho tiệc ở nhà.Lại chạy đến đây làm khách thế này?"Lãnh Phong quay lại,thì thấy Lục Tử Dạ liền toe toét:"Rảnh rỗi đến thăm cậu.Cậu không tiếp tôi sao?"Lục Tử Dạ ngồi xuống ghế,lắc đầu:"Rất hân hạnh đón Tiêu tổng đến với Lục thị."Lãnh Phong nhìn thần thái của Lục Tử Dạ liền lắc đầu:"Đi bước nữa không anh bạn.Tôi thấy Hàn nhi cũng cần người chăm sóc rồi đó."Nghe vậy mắt Lục Tử Dạ xẹt qua tia ảm đạm,nhẹ lắc đầu:"Tôi muốn ở vậy nuôi Hàn nhi.Tôi muốn dành quãng đời còn lại, để đền tội với cô ấy."Mặt Lãnh Phong nở nụ cười quỷ dị, cậu ta gật gù:"Được rồi.Cuối tuần nhớ đến tiệc đầy tháng của con trai tôi đấy."Lục Tử Dạ gật đầu không đáp.Lãnh Phong bước ra,gửi đoạn hội thoại lúc nãy cho Mộ Vân:"Nghe đi Mộ tiểu thư" kèm theo icon cười.Bên kia Mộ Vân nhận được tin nhắn của Lãnh Phong,cô nghe xong đoạn hội thoại trong lòng dâng lên chua chát:"Tử Dạ,anh không có lỗi.Em sẽ bắt họ trả giá."Nhìn lịch,Mộ Vân gọi điện cho Thượng Hy:"Thượng Hy,cuối tuần cùng em đến đám cưới của Lãnh Phong được chứ?"Bên đầu dây bên kia,Thượng Hy bật cười:"Ha ha,ai đã khiến Mộ tiểu thư thay đổi ý kiến thế này?"Mộ Vân mỉm cười:"Cái này anh phải hỏi Tiêu tổng rồi."Thượng Hy bật cười:"Anh cũng muốn đến đấy!"Mộ Vân bâng quơ hỏi:"Vì Mạnh Lạc?"Thượng Hy không trả lời chỉ ung dung nói:"Thông minh quá không tốt đâu tiểu Vân."Mộ Vân đáp:"Chúng ta đến đấy vì cùng lý do thôi."Bên kia lại một tràng cười của Thượng Hy.Sau khi gọi điện cho Thượng Hy,điện thoại của Mộ Vân lại vang lên.Nhìn màn hình là tên "Lam Thi".Mộ Vân cười lạnh nghĩ:"Không đợi được mà phải cầu tôi sao?"Rồi Mộ Vân nhận điện thoại:"Alo"Bên này Lam Thi nói luôn:"Trương Huyền giúp tôi!"Mộ Vân hỏi:"Giúp cô?Chuyện gì?"Lam Thi gấp gáp:"Tôi bị Tử Dạ đuổi khỏi Lục gia mất rồi."Mộ Vân cười lạnh nghĩ:"Tất nhiên rồi.Cô nghĩ cô có tư cách gì mà vào Lục gia."Nhưng ngoài mặt vẫn nói:"Gặp nhau rồi kể tôi nghe."Lam Thi liền đồng ý nói:"Được nửa tiếng nữa ở chỗ cũ nhé."Mộ Vân đồng ý.~còn tiếp~

Vừa bước đến công ty,Lục Tử Dạ nhìn thấy Tiêu Lãnh Phong ngồi ung dung trong văn phòng của mình,nói:

"Tiêu tổng không lo cho tiệc ở nhà.Lại chạy đến đây làm khách thế này?"

Lãnh Phong quay lại,thì thấy Lục Tử Dạ liền toe toét:

"Rảnh rỗi đến thăm cậu.Cậu không tiếp tôi sao?"

Lục Tử Dạ ngồi xuống ghế,lắc đầu:

"Rất hân hạnh đón Tiêu tổng đến với Lục thị."

Lãnh Phong nhìn thần thái của Lục Tử Dạ liền lắc đầu:

"Đi bước nữa không anh bạn.Tôi thấy Hàn nhi cũng cần người chăm sóc rồi đó."

Nghe vậy mắt Lục Tử Dạ xẹt qua tia ảm đạm,nhẹ lắc đầu:

"Tôi muốn ở vậy nuôi Hàn nhi.Tôi muốn dành quãng đời còn lại, để đền tội với cô ấy."

Mặt Lãnh Phong nở nụ cười quỷ dị, cậu ta gật gù:

"Được rồi.Cuối tuần nhớ đến tiệc đầy tháng của con trai tôi đấy."

Lục Tử Dạ gật đầu không đáp.Lãnh Phong bước ra,gửi đoạn hội thoại lúc nãy cho Mộ Vân:

"Nghe đi Mộ tiểu thư" kèm theo icon cười.

Bên kia Mộ Vân nhận được tin nhắn của Lãnh Phong,cô nghe xong đoạn hội thoại trong lòng dâng lên chua chát:

"Tử Dạ,anh không có lỗi.Em sẽ bắt họ trả giá."

Nhìn lịch,Mộ Vân gọi điện cho Thượng Hy:

"Thượng Hy,cuối tuần cùng em đến đám cưới của Lãnh Phong được chứ?"

Bên đầu dây bên kia,Thượng Hy bật cười:

"Ha ha,ai đã khiến Mộ tiểu thư thay đổi ý kiến thế này?"

Mộ Vân mỉm cười:

"Cái này anh phải hỏi Tiêu tổng rồi."

Thượng Hy bật cười:

"Anh cũng muốn đến đấy!"

Mộ Vân bâng quơ hỏi:

"Vì Mạnh Lạc?"

Thượng Hy không trả lời chỉ ung dung nói:

"Thông minh quá không tốt đâu tiểu Vân."

Mộ Vân đáp:

"Chúng ta đến đấy vì cùng lý do thôi."

Bên kia lại một tràng cười của Thượng Hy.Sau khi gọi điện cho Thượng Hy,điện thoại của Mộ Vân lại vang lên.Nhìn màn hình là tên "Lam Thi".Mộ Vân cười lạnh nghĩ:

"Không đợi được mà phải cầu tôi sao?"

Rồi Mộ Vân nhận điện thoại:

"Alo"

Bên này Lam Thi nói luôn:

"Trương Huyền giúp tôi!"

Mộ Vân hỏi:

"Giúp cô?Chuyện gì?"

Lam Thi gấp gáp:

"Tôi bị Tử Dạ đuổi khỏi Lục gia mất rồi."

Mộ Vân cười lạnh nghĩ:

"Tất nhiên rồi.Cô nghĩ cô có tư cách gì mà vào Lục gia."

Nhưng ngoài mặt vẫn nói:

"Gặp nhau rồi kể tôi nghe."

Lam Thi liền đồng ý nói:

"Được nửa tiếng nữa ở chỗ cũ nhé."

Mộ Vân đồng ý.

~còn tiếp~

Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc HắcTác giả: Bách Niên VyMột buổi chìu chủ nhật âm u. Những giọt mưa phùn, chênh vênh không chạm đất như mang vào lòng người một nổi niềm nặng tựa bàn thạch. Tại nghĩa trang thành phố, nơi có ngôi mộ nhỏ với bức di ảnh của một cô gái vừa tròn đôi mươi, cô mang trên môi một nụ cười ấm áp, như rót mật vào lòng người khác. Trước mộ cô là một chàng trai. Dáng người thẳng tắp, nhưng bóng lưng lại tịch mịch cô đơn, anh đứng im không động đậy. Mặc cho nhữg hạt mưa đáp lại trên mái tóc, bờ vai rộng của anh. So với tội lỗi mà anh gây ra cho cô,chịu đựng như thế này có là gì. Một lúc sau trời đã ngớt hạt,một cậu bé khoảg 4 hay 5 tuổi, chạy ra ôm chân chàng trai. Cất giọng non nớt: "Ba ơi!Hàn nhi muốn gặp mẹ." Anh khẽ ôm con vào lòng trầm giọng nói: "Hàn nhi!Chào mẹ đi." Ánh mắt anh dán vào tấm ảnh mang đầy sự thống khổ bi thương,nặng nề cất giọng: " Vợ!Anh dẫn con trai của chúng ta đến gặp em đây" Cậu bé nghe ba nói vậy liền nhìn vào ngôi mộ. Nhìn thấy nụ cười ấm áp trong tấm hình,lòng cậu cũng ấm theo. Tiếng nói thánh… Vừa bước đến công ty,Lục Tử Dạ nhìn thấy Tiêu Lãnh Phong ngồi ung dung trong văn phòng của mình,nói:"Tiêu tổng không lo cho tiệc ở nhà.Lại chạy đến đây làm khách thế này?"Lãnh Phong quay lại,thì thấy Lục Tử Dạ liền toe toét:"Rảnh rỗi đến thăm cậu.Cậu không tiếp tôi sao?"Lục Tử Dạ ngồi xuống ghế,lắc đầu:"Rất hân hạnh đón Tiêu tổng đến với Lục thị."Lãnh Phong nhìn thần thái của Lục Tử Dạ liền lắc đầu:"Đi bước nữa không anh bạn.Tôi thấy Hàn nhi cũng cần người chăm sóc rồi đó."Nghe vậy mắt Lục Tử Dạ xẹt qua tia ảm đạm,nhẹ lắc đầu:"Tôi muốn ở vậy nuôi Hàn nhi.Tôi muốn dành quãng đời còn lại, để đền tội với cô ấy."Mặt Lãnh Phong nở nụ cười quỷ dị, cậu ta gật gù:"Được rồi.Cuối tuần nhớ đến tiệc đầy tháng của con trai tôi đấy."Lục Tử Dạ gật đầu không đáp.Lãnh Phong bước ra,gửi đoạn hội thoại lúc nãy cho Mộ Vân:"Nghe đi Mộ tiểu thư" kèm theo icon cười.Bên kia Mộ Vân nhận được tin nhắn của Lãnh Phong,cô nghe xong đoạn hội thoại trong lòng dâng lên chua chát:"Tử Dạ,anh không có lỗi.Em sẽ bắt họ trả giá."Nhìn lịch,Mộ Vân gọi điện cho Thượng Hy:"Thượng Hy,cuối tuần cùng em đến đám cưới của Lãnh Phong được chứ?"Bên đầu dây bên kia,Thượng Hy bật cười:"Ha ha,ai đã khiến Mộ tiểu thư thay đổi ý kiến thế này?"Mộ Vân mỉm cười:"Cái này anh phải hỏi Tiêu tổng rồi."Thượng Hy bật cười:"Anh cũng muốn đến đấy!"Mộ Vân bâng quơ hỏi:"Vì Mạnh Lạc?"Thượng Hy không trả lời chỉ ung dung nói:"Thông minh quá không tốt đâu tiểu Vân."Mộ Vân đáp:"Chúng ta đến đấy vì cùng lý do thôi."Bên kia lại một tràng cười của Thượng Hy.Sau khi gọi điện cho Thượng Hy,điện thoại của Mộ Vân lại vang lên.Nhìn màn hình là tên "Lam Thi".Mộ Vân cười lạnh nghĩ:"Không đợi được mà phải cầu tôi sao?"Rồi Mộ Vân nhận điện thoại:"Alo"Bên này Lam Thi nói luôn:"Trương Huyền giúp tôi!"Mộ Vân hỏi:"Giúp cô?Chuyện gì?"Lam Thi gấp gáp:"Tôi bị Tử Dạ đuổi khỏi Lục gia mất rồi."Mộ Vân cười lạnh nghĩ:"Tất nhiên rồi.Cô nghĩ cô có tư cách gì mà vào Lục gia."Nhưng ngoài mặt vẫn nói:"Gặp nhau rồi kể tôi nghe."Lam Thi liền đồng ý nói:"Được nửa tiếng nữa ở chỗ cũ nhé."Mộ Vân đồng ý.~còn tiếp~

Chương 3