Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 883

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bà ta mặc dù biết người đàn ông này là người vô trách nhiệm nhưng lại biết rất nhiều điều mà bà ta chưa từng nghe qua.  Diệp Phù Sinh cười nhẹ: “Yên tâm đi, Diệp Phàm không sao, kiếp nạn của thằng bé không phải ở đây”.  “Vậy ở đâu?”, Chu Tình trực tiếp đứng dậy, cơ thể hoàn hảo của bà ta lộ ra ngoài không khí, mặc dù đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng cơ thể không hề kém một cô gái 20 tuổi chút nào.  “Yêu tinh”, Diệp Phù Sinh khẽ thì thào, trong mắt nổi lên một ngọn lửa.  “Bốp”.  Chu Tình đẩy bàn tay đang tác oai tác quái đó ra rồi mặt lạnh nói: "Nói cho tôi biết ông có ý gì?"  Diệp Phù Sinh lắc hai tay rồi cười khổ: “Tôi cũng không biết, bà có tin không?”  “Tôi tin, nhưng nếu như ông để Tiểu Phàm gặp phải nguy hiểm như thế này một lần nào nữa thì đời này cũng đừng mong gặp được tôi”, Chu Tình lạnh lùng nói xong rồi ôm chăn xuống giường.  “Bà... sao lại đi?”  “Ngủ sofa”.  Diệp Phù Sinh ngẩn ra rồi khóc không ra nước mắt.  “Tên khốn, ông đây vì cậu mà phải chịu biết bao ấm ức, bà nó...”  “Hắt xì”.  Tại nhà của Miêu Tiểu Liên, Diệp Hạo, người vừa bước ra khỏi thùng thuốc thứ ba trong sân, hắt hơi liên tục.  “Lẽ nào đang có người đẹp nào nhớ mình sao?”, Diệp Hạo lẩm bẩm, lợi dụng ánh trăng, cẩn thận chiêm ngưỡng cơ thể mình.  “Dáng người này, vết sẹo này, nếu mình là phụ nữ chắc chắn cũng tự yêu mình”, chỗ này chỉ có mình anh, hiếm khi được tự sướng một chút.  Sau khi thực hiện xong một vài động tác thể hình, Diệp Hạo hài lòng lấy quần áo của mình lên mặc vào.  Điều anh không biết là trên một cái cây lớn bên ngoài sân, một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ đang nhìn anh một cách cẩn thận.  Khuôn mặt của cô gái đó đỏ bừng, nhìn trộm cơ thể của một người đàn ông mang lại cho cô ta một cảm giác rất đặc biệt.  Đặc biệt là, người đàn ông này sắp bị cô ta giế t chết!  “Không ngờ là anh lại là một Phá Quân như thế, như thế này mà còn đòi uy hiếp tôi, ông cụ Thái có phải đánh giá anh ta quá cao rồi không...”, cô gái đang tự nói trong lòng đó chính là Linh Hồ Uyển Nhi đến từ Thần Nông Giá.  Cô ta định thả người xuống, lúc này Diệp Hạo đã mặc lại quần áo rồi đi về phía cổng.  Linh Hồ Uyển Nhi vừa định hành động thì lập tức dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Lẽ nào anh ta phát hiện ra mình sao?"  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bà ta mặc dù biết người đàn ông này là người vô trách nhiệm nhưng lại biết rất nhiều điều mà bà ta chưa từng nghe qua.  Diệp Phù Sinh cười nhẹ: “Yên tâm đi, Diệp Phàm không sao, kiếp nạn của thằng bé không phải ở đây”.  “Vậy ở đâu?”, Chu Tình trực tiếp đứng dậy, cơ thể hoàn hảo của bà ta lộ ra ngoài không khí, mặc dù đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng cơ thể không hề kém một cô gái 20 tuổi chút nào.  “Yêu tinh”, Diệp Phù Sinh khẽ thì thào, trong mắt nổi lên một ngọn lửa.  “Bốp”.  Chu Tình đẩy bàn tay đang tác oai tác quái đó ra rồi mặt lạnh nói: "Nói cho tôi biết ông có ý gì?"  Diệp Phù Sinh lắc hai tay rồi cười khổ: “Tôi cũng không biết, bà có tin không?”  “Tôi tin, nhưng nếu như ông để Tiểu Phàm gặp phải nguy hiểm như thế này một lần nào nữa thì đời này cũng đừng mong gặp được tôi”, Chu Tình lạnh lùng nói xong rồi ôm chăn xuống giường.  “Bà... sao lại đi?”  “Ngủ sofa”.  Diệp Phù Sinh ngẩn ra rồi khóc không ra nước mắt.  “Tên khốn, ông đây vì cậu mà phải chịu biết bao ấm ức, bà nó...”  “Hắt xì”.  Tại nhà của Miêu Tiểu Liên, Diệp Hạo, người vừa bước ra khỏi thùng thuốc thứ ba trong sân, hắt hơi liên tục.  “Lẽ nào đang có người đẹp nào nhớ mình sao?”, Diệp Hạo lẩm bẩm, lợi dụng ánh trăng, cẩn thận chiêm ngưỡng cơ thể mình.  “Dáng người này, vết sẹo này, nếu mình là phụ nữ chắc chắn cũng tự yêu mình”, chỗ này chỉ có mình anh, hiếm khi được tự sướng một chút.  Sau khi thực hiện xong một vài động tác thể hình, Diệp Hạo hài lòng lấy quần áo của mình lên mặc vào.  Điều anh không biết là trên một cái cây lớn bên ngoài sân, một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ đang nhìn anh một cách cẩn thận.  Khuôn mặt của cô gái đó đỏ bừng, nhìn trộm cơ thể của một người đàn ông mang lại cho cô ta một cảm giác rất đặc biệt.  Đặc biệt là, người đàn ông này sắp bị cô ta giế t chết!  “Không ngờ là anh lại là một Phá Quân như thế, như thế này mà còn đòi uy hiếp tôi, ông cụ Thái có phải đánh giá anh ta quá cao rồi không...”, cô gái đang tự nói trong lòng đó chính là Linh Hồ Uyển Nhi đến từ Thần Nông Giá.  Cô ta định thả người xuống, lúc này Diệp Hạo đã mặc lại quần áo rồi đi về phía cổng.  Linh Hồ Uyển Nhi vừa định hành động thì lập tức dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Lẽ nào anh ta phát hiện ra mình sao?"  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bà ta mặc dù biết người đàn ông này là người vô trách nhiệm nhưng lại biết rất nhiều điều mà bà ta chưa từng nghe qua.  Diệp Phù Sinh cười nhẹ: “Yên tâm đi, Diệp Phàm không sao, kiếp nạn của thằng bé không phải ở đây”.  “Vậy ở đâu?”, Chu Tình trực tiếp đứng dậy, cơ thể hoàn hảo của bà ta lộ ra ngoài không khí, mặc dù đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng cơ thể không hề kém một cô gái 20 tuổi chút nào.  “Yêu tinh”, Diệp Phù Sinh khẽ thì thào, trong mắt nổi lên một ngọn lửa.  “Bốp”.  Chu Tình đẩy bàn tay đang tác oai tác quái đó ra rồi mặt lạnh nói: "Nói cho tôi biết ông có ý gì?"  Diệp Phù Sinh lắc hai tay rồi cười khổ: “Tôi cũng không biết, bà có tin không?”  “Tôi tin, nhưng nếu như ông để Tiểu Phàm gặp phải nguy hiểm như thế này một lần nào nữa thì đời này cũng đừng mong gặp được tôi”, Chu Tình lạnh lùng nói xong rồi ôm chăn xuống giường.  “Bà... sao lại đi?”  “Ngủ sofa”.  Diệp Phù Sinh ngẩn ra rồi khóc không ra nước mắt.  “Tên khốn, ông đây vì cậu mà phải chịu biết bao ấm ức, bà nó...”  “Hắt xì”.  Tại nhà của Miêu Tiểu Liên, Diệp Hạo, người vừa bước ra khỏi thùng thuốc thứ ba trong sân, hắt hơi liên tục.  “Lẽ nào đang có người đẹp nào nhớ mình sao?”, Diệp Hạo lẩm bẩm, lợi dụng ánh trăng, cẩn thận chiêm ngưỡng cơ thể mình.  “Dáng người này, vết sẹo này, nếu mình là phụ nữ chắc chắn cũng tự yêu mình”, chỗ này chỉ có mình anh, hiếm khi được tự sướng một chút.  Sau khi thực hiện xong một vài động tác thể hình, Diệp Hạo hài lòng lấy quần áo của mình lên mặc vào.  Điều anh không biết là trên một cái cây lớn bên ngoài sân, một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ đang nhìn anh một cách cẩn thận.  Khuôn mặt của cô gái đó đỏ bừng, nhìn trộm cơ thể của một người đàn ông mang lại cho cô ta một cảm giác rất đặc biệt.  Đặc biệt là, người đàn ông này sắp bị cô ta giế t chết!  “Không ngờ là anh lại là một Phá Quân như thế, như thế này mà còn đòi uy hiếp tôi, ông cụ Thái có phải đánh giá anh ta quá cao rồi không...”, cô gái đang tự nói trong lòng đó chính là Linh Hồ Uyển Nhi đến từ Thần Nông Giá.  Cô ta định thả người xuống, lúc này Diệp Hạo đã mặc lại quần áo rồi đi về phía cổng.  Linh Hồ Uyển Nhi vừa định hành động thì lập tức dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Lẽ nào anh ta phát hiện ra mình sao?"  

Chương 883