Dịch: Lãng Nhân Môn *** Tôi tên Triệu Kiện, là một tiếp viên nam, nói trắng ra chính là một gã trai bao để cho đám lắm tiền đùa bỡn. Tôi tin rằng, sau lưng mỗi gã trai bao đều có một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt không muốn cho ai biết. Để tôi kể cho mọi người nghe về chuyện của bản thân mình nhé. Tôi vốn là sinh viên năm ba trong một ngôi trường đại học trọng điểm. Dựa vào danh tiếng của trường mình theo học và những kĩ năng chuyên nghiệp của bản thân, tôi tin rằng sau khi tốt nghiệp thì mình sẽ kiếm được một công việc cực kì ngon nghẻ. Thế nhưng trời chẳng chiều người. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày! Tin tức này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang bên tai tôi. Nhà tôi là gia đình đơn thân, chỉ có một mình mẹ tôi nuôi tôi từ nhỏ tới lớn. Tôi cảm thấy căn bệnh của mẹ liên quan mật thiết đến mình. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh cho bà ấy. Thế nhưng chỉ tính riêng phí dụng chữa trị thời kì đầu đã lên tới mấy vạn…
Chương 5: Sợ hãi
Call BoyTác giả: Tứ Nguyệt HắcTruyện Đô ThịDịch: Lãng Nhân Môn *** Tôi tên Triệu Kiện, là một tiếp viên nam, nói trắng ra chính là một gã trai bao để cho đám lắm tiền đùa bỡn. Tôi tin rằng, sau lưng mỗi gã trai bao đều có một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt không muốn cho ai biết. Để tôi kể cho mọi người nghe về chuyện của bản thân mình nhé. Tôi vốn là sinh viên năm ba trong một ngôi trường đại học trọng điểm. Dựa vào danh tiếng của trường mình theo học và những kĩ năng chuyên nghiệp của bản thân, tôi tin rằng sau khi tốt nghiệp thì mình sẽ kiếm được một công việc cực kì ngon nghẻ. Thế nhưng trời chẳng chiều người. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày! Tin tức này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang bên tai tôi. Nhà tôi là gia đình đơn thân, chỉ có một mình mẹ tôi nuôi tôi từ nhỏ tới lớn. Tôi cảm thấy căn bệnh của mẹ liên quan mật thiết đến mình. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh cho bà ấy. Thế nhưng chỉ tính riêng phí dụng chữa trị thời kì đầu đã lên tới mấy vạn… Dịch: Lãng Nhân MônGiọng nói của chị Du càng ngày càng nhỏ. Tôi không biết cái gì đã xảy ra trên người chị, huống hồ gì chị nói cũng đúng, tôi chỉ là một thằng trai bao mà thôi, có tư cách gì mà hỏi chị đây?Trước khi đi, chị Du đưa cho tôi một xấp tiền boa dày cộp, tôi đếm qua, phải đến hơn một vạn đồng!Tôi không ngờ một buổi tối mà lại kiếm được những một vạn đồng tiền, điều này nhen lên trong tôi hi vọng kiếm đủ tiền chữa trị cho mẹ!Sáng sớm hôm sau tôi lại cúp học, nhưng không phải vì quay cuồng kiếm tiền như những ngày trước, mà là cầm một vạn đồng mới kiếm được tối qua hớn hở đi vào bệnh viện.Cho dù so với hai mươi vạn thì một vạn này chỉ như muối bỏ biển mà thôi, thế nhưng tôi tin rằng chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút và da mặt dày hơn chút nữa thì sẽ kiếm đủ rất nhanh!Bỏ qua cảm xúc suy sụp lúc trước, tôi huýt sáo chạy về phòng ngủ.- Anh Kiệt, ngon nha, có gì vui thế?- Thương thôi thường thôi!Tôi đáp bừa một câu.- Hôm qua anh Kiệt nhà chúng ta nhả đạn trong chăn em nào xinh tươi rồi, hôm nay không vui mới lạ ấy nhỉ?Nghe nói thế, tôi giật thót một cái. Làm sao họ biết tối qua tôi đi làm gì? Chẳng lẽ là Lâm Hạo Đông vạch trần tôi sao?Tuy trường học quản lý học sinh rất thoáng, thế nhưng nếu họ biết sinh viên của mình dám đến Night Club làm trai bao thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Phê bình công khai chỉ là chuyện nhỏ thôi, vạn nhất bị đuổi học là tôi teo đời!Nghĩ đến hậu quả, tôi sợ toát mồ hôi hột, bèn thốt lên theo bản năng:- Nói bậy gì thế hả?- Thôi mà anh Kiệt, tôi nhìn ra rồi, chẳng qua là ch*ch cái thôi, có gì đâu mà che với giấu. Tụi này biết hết cả rồi!Biết hết cả rồi?Cơn khủng hoảng lan tràn toàn thân tôi. Nếu họ đều biết cả thì có phải tôi sắp bị đuổi học đến nơi rồi không?Tôi ngồi bệt xuống, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho việc bị gửi thông báo nghỉ học tới tay rồi.Sau đó tôi nghe thấy tên bạn cùng phòng nói tiếp:- Dấu ô mai khắp người kìa ông, tôi có muốn giả vờ không biết cũng khó! Khai thật đi, yêu em nào rồi? Sao mà giấu kĩ thế? Nếu không phải trên cổ ông có dấu ô mai thì mấy anh em cũng chẳng biết gì!Dấu ô mai?Tôi sờ sờ cổ rồi mới nhận ra:- Không phải là Lâm Hạo Đông nói với ông à?- Lâm Hạo Đông gì mà Lâm Hạo Đông? Chẳng lẽ ông chơi hai súng một bia với Lâm Hạo Đông à? Mẹ nó phê thế…Tôi không còn nghe rõ họ nói gì tiếp nữa, may mà không ai biết tôi làm trai bao ở Ngũ Quang Thập Sắc, đây đã là may mắn trong bất hạnh rồi!Sau tối hôm đó tôi lại nhận thêm mấy đơn hàng nữa, thế nhưng không còn người phụ nữ nào có thể mang lại cho tôi cảm xúc như chị Du. Hơn nữa họ cũng không hào phóng bằng chị ấy.Tôi nghĩ nếu cứ thế này thì còn lâu mình mới gom đủ hai chục vạn, mà cuộc phẫu thuật của mẹ tôi thì không thể kéo dài. Tôi phải tìm một cách khác để kiếm tiền thôi. Đúng lúc đó thì một cuộc điện thoại của Lâm Hạo Đông đã mang đến cho tôi hi vọng.Lâm Hạo Đông nói trong điện thoại với vẻ bí ẩn:- Anh em đang có một đơn hời lắm đây, cậu nhận không?- Hời rách giời không?Tôi ghẹo.Người bình thường chỉ boa một hai ngàn đồng là cùng, cả năm trời cũng khó mà tìm được một người hào phóng như chị Du vậy. Tôi không tin Lâm Hạo Đông có thể tìm được ai rộng tay hơn chị Du.- Mười vạn đồng, cậu bảo có rách giời không?
Dịch: Lãng Nhân Môn
Giọng nói của chị Du càng ngày càng nhỏ. Tôi không biết cái gì đã xảy ra trên người chị, huống hồ gì chị nói cũng đúng, tôi chỉ là một thằng trai bao mà thôi, có tư cách gì mà hỏi chị đây?
Trước khi đi, chị Du đưa cho tôi một xấp tiền boa dày cộp, tôi đếm qua, phải đến hơn một vạn đồng!
Tôi không ngờ một buổi tối mà lại kiếm được những một vạn đồng tiền, điều này nhen lên trong tôi hi vọng kiếm đủ tiền chữa trị cho mẹ!
Sáng sớm hôm sau tôi lại cúp học, nhưng không phải vì quay cuồng kiếm tiền như những ngày trước, mà là cầm một vạn đồng mới kiếm được tối qua hớn hở đi vào bệnh viện.
Cho dù so với hai mươi vạn thì một vạn này chỉ như muối bỏ biển mà thôi, thế nhưng tôi tin rằng chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút và da mặt dày hơn chút nữa thì sẽ kiếm đủ rất nhanh!
Bỏ qua cảm xúc suy sụp lúc trước, tôi huýt sáo chạy về phòng ngủ.
- Anh Kiệt, ngon nha, có gì vui thế?
- Thương thôi thường thôi!
Tôi đáp bừa một câu.
- Hôm qua anh Kiệt nhà chúng ta nhả đạn trong chăn em nào xinh tươi rồi, hôm nay không vui mới lạ ấy nhỉ?
Nghe nói thế, tôi giật thót một cái. Làm sao họ biết tối qua tôi đi làm gì? Chẳng lẽ là Lâm Hạo Đông vạch trần tôi sao?
Tuy trường học quản lý học sinh rất thoáng, thế nhưng nếu họ biết sinh viên của mình dám đến Night Club làm trai bao thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Phê bình công khai chỉ là chuyện nhỏ thôi, vạn nhất bị đuổi học là tôi teo đời!
Nghĩ đến hậu quả, tôi sợ toát mồ hôi hột, bèn thốt lên theo bản năng:
- Nói bậy gì thế hả?
- Thôi mà anh Kiệt, tôi nhìn ra rồi, chẳng qua là ch*ch cái thôi, có gì đâu mà che với giấu. Tụi này biết hết cả rồi!
Biết hết cả rồi?
Cơn khủng hoảng lan tràn toàn thân tôi. Nếu họ đều biết cả thì có phải tôi sắp bị đuổi học đến nơi rồi không?
Tôi ngồi bệt xuống, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho việc bị gửi thông báo nghỉ học tới tay rồi.
Sau đó tôi nghe thấy tên bạn cùng phòng nói tiếp:
- Dấu ô mai khắp người kìa ông, tôi có muốn giả vờ không biết cũng khó! Khai thật đi, yêu em nào rồi? Sao mà giấu kĩ thế? Nếu không phải trên cổ ông có dấu ô mai thì mấy anh em cũng chẳng biết gì!
Dấu ô mai?
Tôi sờ sờ cổ rồi mới nhận ra:
- Không phải là Lâm Hạo Đông nói với ông à?
- Lâm Hạo Đông gì mà Lâm Hạo Đông? Chẳng lẽ ông chơi hai súng một bia với Lâm Hạo Đông à? Mẹ nó phê thế…
Tôi không còn nghe rõ họ nói gì tiếp nữa, may mà không ai biết tôi làm trai bao ở Ngũ Quang Thập Sắc, đây đã là may mắn trong bất hạnh rồi!
Sau tối hôm đó tôi lại nhận thêm mấy đơn hàng nữa, thế nhưng không còn người phụ nữ nào có thể mang lại cho tôi cảm xúc như chị Du. Hơn nữa họ cũng không hào phóng bằng chị ấy.
Tôi nghĩ nếu cứ thế này thì còn lâu mình mới gom đủ hai chục vạn, mà cuộc phẫu thuật của mẹ tôi thì không thể kéo dài. Tôi phải tìm một cách khác để kiếm tiền thôi. Đúng lúc đó thì một cuộc điện thoại của Lâm Hạo Đông đã mang đến cho tôi hi vọng.
Lâm Hạo Đông nói trong điện thoại với vẻ bí ẩn:
- Anh em đang có một đơn hời lắm đây, cậu nhận không?
- Hời rách giời không?
Tôi ghẹo.
Người bình thường chỉ boa một hai ngàn đồng là cùng, cả năm trời cũng khó mà tìm được một người hào phóng như chị Du vậy. Tôi không tin Lâm Hạo Đông có thể tìm được ai rộng tay hơn chị Du.
- Mười vạn đồng, cậu bảo có rách giời không?
Call BoyTác giả: Tứ Nguyệt HắcTruyện Đô ThịDịch: Lãng Nhân Môn *** Tôi tên Triệu Kiện, là một tiếp viên nam, nói trắng ra chính là một gã trai bao để cho đám lắm tiền đùa bỡn. Tôi tin rằng, sau lưng mỗi gã trai bao đều có một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt không muốn cho ai biết. Để tôi kể cho mọi người nghe về chuyện của bản thân mình nhé. Tôi vốn là sinh viên năm ba trong một ngôi trường đại học trọng điểm. Dựa vào danh tiếng của trường mình theo học và những kĩ năng chuyên nghiệp của bản thân, tôi tin rằng sau khi tốt nghiệp thì mình sẽ kiếm được một công việc cực kì ngon nghẻ. Thế nhưng trời chẳng chiều người. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày! Tin tức này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang bên tai tôi. Nhà tôi là gia đình đơn thân, chỉ có một mình mẹ tôi nuôi tôi từ nhỏ tới lớn. Tôi cảm thấy căn bệnh của mẹ liên quan mật thiết đến mình. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh cho bà ấy. Thế nhưng chỉ tính riêng phí dụng chữa trị thời kì đầu đã lên tới mấy vạn… Dịch: Lãng Nhân MônGiọng nói của chị Du càng ngày càng nhỏ. Tôi không biết cái gì đã xảy ra trên người chị, huống hồ gì chị nói cũng đúng, tôi chỉ là một thằng trai bao mà thôi, có tư cách gì mà hỏi chị đây?Trước khi đi, chị Du đưa cho tôi một xấp tiền boa dày cộp, tôi đếm qua, phải đến hơn một vạn đồng!Tôi không ngờ một buổi tối mà lại kiếm được những một vạn đồng tiền, điều này nhen lên trong tôi hi vọng kiếm đủ tiền chữa trị cho mẹ!Sáng sớm hôm sau tôi lại cúp học, nhưng không phải vì quay cuồng kiếm tiền như những ngày trước, mà là cầm một vạn đồng mới kiếm được tối qua hớn hở đi vào bệnh viện.Cho dù so với hai mươi vạn thì một vạn này chỉ như muối bỏ biển mà thôi, thế nhưng tôi tin rằng chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút và da mặt dày hơn chút nữa thì sẽ kiếm đủ rất nhanh!Bỏ qua cảm xúc suy sụp lúc trước, tôi huýt sáo chạy về phòng ngủ.- Anh Kiệt, ngon nha, có gì vui thế?- Thương thôi thường thôi!Tôi đáp bừa một câu.- Hôm qua anh Kiệt nhà chúng ta nhả đạn trong chăn em nào xinh tươi rồi, hôm nay không vui mới lạ ấy nhỉ?Nghe nói thế, tôi giật thót một cái. Làm sao họ biết tối qua tôi đi làm gì? Chẳng lẽ là Lâm Hạo Đông vạch trần tôi sao?Tuy trường học quản lý học sinh rất thoáng, thế nhưng nếu họ biết sinh viên của mình dám đến Night Club làm trai bao thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Phê bình công khai chỉ là chuyện nhỏ thôi, vạn nhất bị đuổi học là tôi teo đời!Nghĩ đến hậu quả, tôi sợ toát mồ hôi hột, bèn thốt lên theo bản năng:- Nói bậy gì thế hả?- Thôi mà anh Kiệt, tôi nhìn ra rồi, chẳng qua là ch*ch cái thôi, có gì đâu mà che với giấu. Tụi này biết hết cả rồi!Biết hết cả rồi?Cơn khủng hoảng lan tràn toàn thân tôi. Nếu họ đều biết cả thì có phải tôi sắp bị đuổi học đến nơi rồi không?Tôi ngồi bệt xuống, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho việc bị gửi thông báo nghỉ học tới tay rồi.Sau đó tôi nghe thấy tên bạn cùng phòng nói tiếp:- Dấu ô mai khắp người kìa ông, tôi có muốn giả vờ không biết cũng khó! Khai thật đi, yêu em nào rồi? Sao mà giấu kĩ thế? Nếu không phải trên cổ ông có dấu ô mai thì mấy anh em cũng chẳng biết gì!Dấu ô mai?Tôi sờ sờ cổ rồi mới nhận ra:- Không phải là Lâm Hạo Đông nói với ông à?- Lâm Hạo Đông gì mà Lâm Hạo Đông? Chẳng lẽ ông chơi hai súng một bia với Lâm Hạo Đông à? Mẹ nó phê thế…Tôi không còn nghe rõ họ nói gì tiếp nữa, may mà không ai biết tôi làm trai bao ở Ngũ Quang Thập Sắc, đây đã là may mắn trong bất hạnh rồi!Sau tối hôm đó tôi lại nhận thêm mấy đơn hàng nữa, thế nhưng không còn người phụ nữ nào có thể mang lại cho tôi cảm xúc như chị Du. Hơn nữa họ cũng không hào phóng bằng chị ấy.Tôi nghĩ nếu cứ thế này thì còn lâu mình mới gom đủ hai chục vạn, mà cuộc phẫu thuật của mẹ tôi thì không thể kéo dài. Tôi phải tìm một cách khác để kiếm tiền thôi. Đúng lúc đó thì một cuộc điện thoại của Lâm Hạo Đông đã mang đến cho tôi hi vọng.Lâm Hạo Đông nói trong điện thoại với vẻ bí ẩn:- Anh em đang có một đơn hời lắm đây, cậu nhận không?- Hời rách giời không?Tôi ghẹo.Người bình thường chỉ boa một hai ngàn đồng là cùng, cả năm trời cũng khó mà tìm được một người hào phóng như chị Du vậy. Tôi không tin Lâm Hạo Đông có thể tìm được ai rộng tay hơn chị Du.- Mười vạn đồng, cậu bảo có rách giời không?