Dịch: Lãng Nhân Môn *** Tôi tên Triệu Kiện, là một tiếp viên nam, nói trắng ra chính là một gã trai bao để cho đám lắm tiền đùa bỡn. Tôi tin rằng, sau lưng mỗi gã trai bao đều có một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt không muốn cho ai biết. Để tôi kể cho mọi người nghe về chuyện của bản thân mình nhé. Tôi vốn là sinh viên năm ba trong một ngôi trường đại học trọng điểm. Dựa vào danh tiếng của trường mình theo học và những kĩ năng chuyên nghiệp của bản thân, tôi tin rằng sau khi tốt nghiệp thì mình sẽ kiếm được một công việc cực kì ngon nghẻ. Thế nhưng trời chẳng chiều người. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày! Tin tức này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang bên tai tôi. Nhà tôi là gia đình đơn thân, chỉ có một mình mẹ tôi nuôi tôi từ nhỏ tới lớn. Tôi cảm thấy căn bệnh của mẹ liên quan mật thiết đến mình. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh cho bà ấy. Thế nhưng chỉ tính riêng phí dụng chữa trị thời kì đầu đã lên tới mấy vạn…

Chương 15: Con giáp thứ mười ba

Call BoyTác giả: Tứ Nguyệt HắcTruyện Đô ThịDịch: Lãng Nhân Môn *** Tôi tên Triệu Kiện, là một tiếp viên nam, nói trắng ra chính là một gã trai bao để cho đám lắm tiền đùa bỡn. Tôi tin rằng, sau lưng mỗi gã trai bao đều có một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt không muốn cho ai biết. Để tôi kể cho mọi người nghe về chuyện của bản thân mình nhé. Tôi vốn là sinh viên năm ba trong một ngôi trường đại học trọng điểm. Dựa vào danh tiếng của trường mình theo học và những kĩ năng chuyên nghiệp của bản thân, tôi tin rằng sau khi tốt nghiệp thì mình sẽ kiếm được một công việc cực kì ngon nghẻ. Thế nhưng trời chẳng chiều người. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày! Tin tức này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang bên tai tôi. Nhà tôi là gia đình đơn thân, chỉ có một mình mẹ tôi nuôi tôi từ nhỏ tới lớn. Tôi cảm thấy căn bệnh của mẹ liên quan mật thiết đến mình. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh cho bà ấy. Thế nhưng chỉ tính riêng phí dụng chữa trị thời kì đầu đã lên tới mấy vạn… Dịch: Lãng Nhân MônTôi ngắm đến ngây đần.Không ngờ khi Chu Mạn Như cười lại xinh đẹp đến thế. Vẻ đẹp ấy hòa quyện với không khí lạnh nhạt quanh cô, như thể cả thếgian này không có gì có thể lọt vào mắt xanh của cô vậy.Nếu không nghe chị Du và Hoắc Chính nói thì tôi không thể nào tưởng tượng nổi một người phụ nữ đẹp như thế lại là đồ cướpchồng người khác.Tôi chọn một vị trí ngồi sau lưng Chu Mạn Như vì không muốn cô phát hiện ra mình, mặt khác, tôi cũng muốn xem chiêu khác màchị Du nói trong điện thoại rốt cuộc là gì.Từng giây từng phút qua đi, café trong cốc tôi đã cạn, cả Chu Mạn Như cũng sắp sửa đứng dậy rời đi, thế mà tôi vẫn không thấychị Du đâu cả. Tôi thầm sốt ruột, không nhịn được mà gọi cho chị Du.- Người ta sắp đi đến nơi rồi, bao giờ chị mới tới?- Chị có bảo là chị sẽ tới đâu?- Chị lừa em à?Tôi tiếc tiền tách café kia đứt ruột. Thực tế thì tôi thấy café trong quán với café ngoài vệ đường chỉ khác nhau mỗi giá tiền màthôi.- Chị lừa cưng bao giờ?Chị Du cười khẽ:- Chị còn đang chờ cưng dụ dỗ con đ**m kia cơ mà.- Thế sao chị…Đang nói thì tôi khựng lại, bởi vì tôi nhận ra có vẻ “chiêu khác” của chị Du đã tới rồi.- Tiếp theo trông vào cưng đấy.Tút tút tút…Một người phụ nữ trung niên béo phệ hùng hổ xông vào chỗ Chu Mạn Như, chẳng nói chẳng rằng vung tay tát cho cô một phát.Theo động tác mạnh bạo đó, từng thớ mỡ của bà ta run lên.Sau một tiếng “Chát” giòn giã, không chỉ Chu Mạn Như ngây ra như phỗng mà tôi cũng đần mặt không hiểu gì.Đây chính là “chiêu khác” của chị Du à? Tìm người tới đánh cho Chu Mạn Như một trận hả? Kết quả chứng minh tôi còn non vàxanh lắm. Nếu chị Du không chỉ muốn Chu Mạn Như chịu đau mà còn muốn cô phải thân bại danh liệt nữa kia.- Con đ* này, mày dám dụ dỗ chồng bà, xem hôm nay bà có đánh chết mẹ mày không!Người đàn bà béo lại quăng thêm một phát tát nữa.Chu Mạn Như bị tát hai cái, cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì xảy ra. Cô sầm mặt, cau mày nói:- Bà nói bậy bạ gì thế? Ai dụ dỗ chồng bà?Chu Mạn Như bị đánh đến thế mà còn giữ được lý trí làm cho tôi cũng phải khâm phục. Thảo nào mà chị Du coi cô như tử địch. Côvừa xinh đẹp vừa thông minh, chỉ sợ là không người đàn ông nào không yêu thích.- Mày dám ăn vụng đàn ông mà không dám nhận à? Bà đánh chết mẹ con đ**m nhà mày!Bà béo kia vừa đánh vừa chửi, bao nhiêu ngôn từ th* t*c phun ra như mưa. So với bà thì Chu Mạn Như đúng là một đóa hoatrắng mảnh mai nhỏ bé!Chưa nói đến việc dáng người đối phương to lừng lững gấp đôi cô, chỉ riêng khoản chửi tục nói bậy cô đã không bằng người ta rồi.Sự phản kháng yếu ớt của cô lại trở thành chột dạ trong mắt người khác.- Đúng là biết người biết mặt chẳng biết lòng, nhìn thì trong sáng đoan trang là thế mà lại đi dụ dỗ chồng người ta, đúng là chảra cái thá gì.Một bác gái gần đó chỉ trỏ phê bình.- Ối giồi ôi nhìn vừa đẹp vừa có học thức, nghe đâu còn là giảng viên trường đại học ở đối diện nữa đấy, không ngờ lại đi làm cáiviệc bẩn thỉu này.Cô phục vụ quán café chen lời. Nghe thì có vẻ cô ta đang bênh vực người phụ nữ trung niên béo mập, nhưng vẻ đắc ý và ghen tịrõ mồn một lại bán đứng nội tâm cô ta.Bây giờ thì tôi đã hiểu câu “trông vào cưng đấy” của chị Du có hàm ý gì rồi. Chắc là muốn tôi ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhânchứ gì? Tôi cứ nghĩ cảnh tượng này chỉ xuất hiện trên Tivi thôi cơ, không ngờ lại được diễn ngay ngoài hiện thực!Tôi nuốt ngụm nước miếng, nhìn bắp tay to bằng miệng bát của quân địch rồi hít sâu một hơi và bước ra ngoài:- Dừng tay!- Mày là thằng chó nào? Cút ngay cho khuất mắt bà!

Dịch: Lãng Nhân Môn

Tôi ngắm đến ngây đần.

Không ngờ khi Chu Mạn Như cười lại xinh đẹp đến thế. Vẻ đẹp ấy hòa quyện với không khí lạnh nhạt quanh cô, như thể cả thế

gian này không có gì có thể lọt vào mắt xanh của cô vậy.

Nếu không nghe chị Du và Hoắc Chính nói thì tôi không thể nào tưởng tượng nổi một người phụ nữ đẹp như thế lại là đồ cướp

chồng người khác.

Tôi chọn một vị trí ngồi sau lưng Chu Mạn Như vì không muốn cô phát hiện ra mình, mặt khác, tôi cũng muốn xem chiêu khác mà

chị Du nói trong điện thoại rốt cuộc là gì.

Từng giây từng phút qua đi, café trong cốc tôi đã cạn, cả Chu Mạn Như cũng sắp sửa đứng dậy rời đi, thế mà tôi vẫn không thấy

chị Du đâu cả. Tôi thầm sốt ruột, không nhịn được mà gọi cho chị Du.

- Người ta sắp đi đến nơi rồi, bao giờ chị mới tới?

- Chị có bảo là chị sẽ tới đâu?

- Chị lừa em à?

Tôi tiếc tiền tách café kia đứt ruột. Thực tế thì tôi thấy café trong quán với café ngoài vệ đường chỉ khác nhau mỗi giá tiền mà

thôi.

- Chị lừa cưng bao giờ?

Chị Du cười khẽ:

- Chị còn đang chờ cưng dụ dỗ con đ**m kia cơ mà.

- Thế sao chị…

Đang nói thì tôi khựng lại, bởi vì tôi nhận ra có vẻ “chiêu khác” của chị Du đã tới rồi.

- Tiếp theo trông vào cưng đấy.

Tút tút tút…

Một người phụ nữ trung niên béo phệ hùng hổ xông vào chỗ Chu Mạn Như, chẳng nói chẳng rằng vung tay tát cho cô một phát.

Theo động tác mạnh bạo đó, từng thớ mỡ của bà ta run lên.

Sau một tiếng “Chát” giòn giã, không chỉ Chu Mạn Như ngây ra như phỗng mà tôi cũng đần mặt không hiểu gì.

Đây chính là “chiêu khác” của chị Du à? Tìm người tới đánh cho Chu Mạn Như một trận hả? Kết quả chứng minh tôi còn non và

xanh lắm. Nếu chị Du không chỉ muốn Chu Mạn Như chịu đau mà còn muốn cô phải thân bại danh liệt nữa kia.

- Con đ* này, mày dám dụ dỗ chồng bà, xem hôm nay bà có đánh chết mẹ mày không!

Người đàn bà béo lại quăng thêm một phát tát nữa.

Chu Mạn Như bị tát hai cái, cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì xảy ra. Cô sầm mặt, cau mày nói:

- Bà nói bậy bạ gì thế? Ai dụ dỗ chồng bà?

Chu Mạn Như bị đánh đến thế mà còn giữ được lý trí làm cho tôi cũng phải khâm phục. Thảo nào mà chị Du coi cô như tử địch. Cô

vừa xinh đẹp vừa thông minh, chỉ sợ là không người đàn ông nào không yêu thích.

- Mày dám ăn vụng đàn ông mà không dám nhận à? Bà đánh chết mẹ con đ**m nhà mày!

Bà béo kia vừa đánh vừa chửi, bao nhiêu ngôn từ th* t*c phun ra như mưa. So với bà thì Chu Mạn Như đúng là một đóa hoa

trắng mảnh mai nhỏ bé!

Chưa nói đến việc dáng người đối phương to lừng lững gấp đôi cô, chỉ riêng khoản chửi tục nói bậy cô đã không bằng người ta rồi.

Sự phản kháng yếu ớt của cô lại trở thành chột dạ trong mắt người khác.

- Đúng là biết người biết mặt chẳng biết lòng, nhìn thì trong sáng đoan trang là thế mà lại đi dụ dỗ chồng người ta, đúng là chả

ra cái thá gì.

Một bác gái gần đó chỉ trỏ phê bình.

- Ối giồi ôi nhìn vừa đẹp vừa có học thức, nghe đâu còn là giảng viên trường đại học ở đối diện nữa đấy, không ngờ lại đi làm cái

việc bẩn thỉu này.

Cô phục vụ quán café chen lời. Nghe thì có vẻ cô ta đang bênh vực người phụ nữ trung niên béo mập, nhưng vẻ đắc ý và ghen tị

rõ mồn một lại bán đứng nội tâm cô ta.

Bây giờ thì tôi đã hiểu câu “trông vào cưng đấy” của chị Du có hàm ý gì rồi. Chắc là muốn tôi ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân

chứ gì? Tôi cứ nghĩ cảnh tượng này chỉ xuất hiện trên Tivi thôi cơ, không ngờ lại được diễn ngay ngoài hiện thực!

Tôi nuốt ngụm nước miếng, nhìn bắp tay to bằng miệng bát của quân địch rồi hít sâu một hơi và bước ra ngoài:

- Dừng tay!

- Mày là thằng chó nào? Cút ngay cho khuất mắt bà!

Call BoyTác giả: Tứ Nguyệt HắcTruyện Đô ThịDịch: Lãng Nhân Môn *** Tôi tên Triệu Kiện, là một tiếp viên nam, nói trắng ra chính là một gã trai bao để cho đám lắm tiền đùa bỡn. Tôi tin rằng, sau lưng mỗi gã trai bao đều có một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt không muốn cho ai biết. Để tôi kể cho mọi người nghe về chuyện của bản thân mình nhé. Tôi vốn là sinh viên năm ba trong một ngôi trường đại học trọng điểm. Dựa vào danh tiếng của trường mình theo học và những kĩ năng chuyên nghiệp của bản thân, tôi tin rằng sau khi tốt nghiệp thì mình sẽ kiếm được một công việc cực kì ngon nghẻ. Thế nhưng trời chẳng chiều người. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày! Tin tức này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang bên tai tôi. Nhà tôi là gia đình đơn thân, chỉ có một mình mẹ tôi nuôi tôi từ nhỏ tới lớn. Tôi cảm thấy căn bệnh của mẹ liên quan mật thiết đến mình. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh cho bà ấy. Thế nhưng chỉ tính riêng phí dụng chữa trị thời kì đầu đã lên tới mấy vạn… Dịch: Lãng Nhân MônTôi ngắm đến ngây đần.Không ngờ khi Chu Mạn Như cười lại xinh đẹp đến thế. Vẻ đẹp ấy hòa quyện với không khí lạnh nhạt quanh cô, như thể cả thếgian này không có gì có thể lọt vào mắt xanh của cô vậy.Nếu không nghe chị Du và Hoắc Chính nói thì tôi không thể nào tưởng tượng nổi một người phụ nữ đẹp như thế lại là đồ cướpchồng người khác.Tôi chọn một vị trí ngồi sau lưng Chu Mạn Như vì không muốn cô phát hiện ra mình, mặt khác, tôi cũng muốn xem chiêu khác màchị Du nói trong điện thoại rốt cuộc là gì.Từng giây từng phút qua đi, café trong cốc tôi đã cạn, cả Chu Mạn Như cũng sắp sửa đứng dậy rời đi, thế mà tôi vẫn không thấychị Du đâu cả. Tôi thầm sốt ruột, không nhịn được mà gọi cho chị Du.- Người ta sắp đi đến nơi rồi, bao giờ chị mới tới?- Chị có bảo là chị sẽ tới đâu?- Chị lừa em à?Tôi tiếc tiền tách café kia đứt ruột. Thực tế thì tôi thấy café trong quán với café ngoài vệ đường chỉ khác nhau mỗi giá tiền màthôi.- Chị lừa cưng bao giờ?Chị Du cười khẽ:- Chị còn đang chờ cưng dụ dỗ con đ**m kia cơ mà.- Thế sao chị…Đang nói thì tôi khựng lại, bởi vì tôi nhận ra có vẻ “chiêu khác” của chị Du đã tới rồi.- Tiếp theo trông vào cưng đấy.Tút tút tút…Một người phụ nữ trung niên béo phệ hùng hổ xông vào chỗ Chu Mạn Như, chẳng nói chẳng rằng vung tay tát cho cô một phát.Theo động tác mạnh bạo đó, từng thớ mỡ của bà ta run lên.Sau một tiếng “Chát” giòn giã, không chỉ Chu Mạn Như ngây ra như phỗng mà tôi cũng đần mặt không hiểu gì.Đây chính là “chiêu khác” của chị Du à? Tìm người tới đánh cho Chu Mạn Như một trận hả? Kết quả chứng minh tôi còn non vàxanh lắm. Nếu chị Du không chỉ muốn Chu Mạn Như chịu đau mà còn muốn cô phải thân bại danh liệt nữa kia.- Con đ* này, mày dám dụ dỗ chồng bà, xem hôm nay bà có đánh chết mẹ mày không!Người đàn bà béo lại quăng thêm một phát tát nữa.Chu Mạn Như bị tát hai cái, cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì xảy ra. Cô sầm mặt, cau mày nói:- Bà nói bậy bạ gì thế? Ai dụ dỗ chồng bà?Chu Mạn Như bị đánh đến thế mà còn giữ được lý trí làm cho tôi cũng phải khâm phục. Thảo nào mà chị Du coi cô như tử địch. Côvừa xinh đẹp vừa thông minh, chỉ sợ là không người đàn ông nào không yêu thích.- Mày dám ăn vụng đàn ông mà không dám nhận à? Bà đánh chết mẹ con đ**m nhà mày!Bà béo kia vừa đánh vừa chửi, bao nhiêu ngôn từ th* t*c phun ra như mưa. So với bà thì Chu Mạn Như đúng là một đóa hoatrắng mảnh mai nhỏ bé!Chưa nói đến việc dáng người đối phương to lừng lững gấp đôi cô, chỉ riêng khoản chửi tục nói bậy cô đã không bằng người ta rồi.Sự phản kháng yếu ớt của cô lại trở thành chột dạ trong mắt người khác.- Đúng là biết người biết mặt chẳng biết lòng, nhìn thì trong sáng đoan trang là thế mà lại đi dụ dỗ chồng người ta, đúng là chảra cái thá gì.Một bác gái gần đó chỉ trỏ phê bình.- Ối giồi ôi nhìn vừa đẹp vừa có học thức, nghe đâu còn là giảng viên trường đại học ở đối diện nữa đấy, không ngờ lại đi làm cáiviệc bẩn thỉu này.Cô phục vụ quán café chen lời. Nghe thì có vẻ cô ta đang bênh vực người phụ nữ trung niên béo mập, nhưng vẻ đắc ý và ghen tịrõ mồn một lại bán đứng nội tâm cô ta.Bây giờ thì tôi đã hiểu câu “trông vào cưng đấy” của chị Du có hàm ý gì rồi. Chắc là muốn tôi ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhânchứ gì? Tôi cứ nghĩ cảnh tượng này chỉ xuất hiện trên Tivi thôi cơ, không ngờ lại được diễn ngay ngoài hiện thực!Tôi nuốt ngụm nước miếng, nhìn bắp tay to bằng miệng bát của quân địch rồi hít sâu một hơi và bước ra ngoài:- Dừng tay!- Mày là thằng chó nào? Cút ngay cho khuất mắt bà!

Chương 15: Con giáp thứ mười ba