逼逼机 – tạm dịch là Bức bức ky: một app điện thoại của Trung, đại loại là sẽ kêu to để giúp người dùng tìm ra điện thoại mình nằm đâu, kể cả khi đang bật chế độ im lặng. Ở đây chắc ý bạn Tạ muốn bảo bạn Siêu to mồm =)) Năm 2014, mùa hè. Cổ áo bộ đồ tập luyện của Tạ Trúc Tinh run lên, vải vóc ướt đẫm hầu như dính hết vào người, luyện nhảy hai giờ, tiếng nhạc át cả tiếng điện thoại di động, bây giờ tắt nhạc rồi mới nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của bạn gái, bảo cậu về nhà sớm chút có việc. Cậu đi tắm rửa thay đồ, lúc rời khỏi phòng tập nhảy thì gặp đồng nghiệp cũng đến tập, nói với cậu, “Sao cậu còn ở đây? Tổng giám đốc tìm cậu đó, đến phòng làm việc của ổng đi.” Tạ Trúc Tinh lắc lắc mái đầu còn sũng nước hỏi, “Có chuyện gì vậy?” Đồng nghiệp đáp, “Không biết, có điều hôm nay đã kêu nhiều người rồi.” Lúc đầu Tạ Trúc Tinh định về, giờ cũng đành đi lên lầu, gõ cửa phòng Tổng giám đốc. Trong phòng trừ Tổng giám đốc ra thì còn hai người lạ, một người đeo kính văn văn nhã nhã, đã…
Chương 69: Nhẫn kim cương
Peter Pan Và CinderellaTác giả: Từ Từ Đồ ChiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị 逼逼机 – tạm dịch là Bức bức ky: một app điện thoại của Trung, đại loại là sẽ kêu to để giúp người dùng tìm ra điện thoại mình nằm đâu, kể cả khi đang bật chế độ im lặng. Ở đây chắc ý bạn Tạ muốn bảo bạn Siêu to mồm =)) Năm 2014, mùa hè. Cổ áo bộ đồ tập luyện của Tạ Trúc Tinh run lên, vải vóc ướt đẫm hầu như dính hết vào người, luyện nhảy hai giờ, tiếng nhạc át cả tiếng điện thoại di động, bây giờ tắt nhạc rồi mới nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của bạn gái, bảo cậu về nhà sớm chút có việc. Cậu đi tắm rửa thay đồ, lúc rời khỏi phòng tập nhảy thì gặp đồng nghiệp cũng đến tập, nói với cậu, “Sao cậu còn ở đây? Tổng giám đốc tìm cậu đó, đến phòng làm việc của ổng đi.” Tạ Trúc Tinh lắc lắc mái đầu còn sũng nước hỏi, “Có chuyện gì vậy?” Đồng nghiệp đáp, “Không biết, có điều hôm nay đã kêu nhiều người rồi.” Lúc đầu Tạ Trúc Tinh định về, giờ cũng đành đi lên lầu, gõ cửa phòng Tổng giám đốc. Trong phòng trừ Tổng giám đốc ra thì còn hai người lạ, một người đeo kính văn văn nhã nhã, đã… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy người IceDream bắt đầu có công việc khác nhau, mỗi mình Vương Siêu là có vẻ đặc biệt rảnh rỗi, nhất là ngày nào Tạ Trúc Tinh cũng phải đi học, chơi một mình càng không có gì vui.Từ sau lần trước bị giáo viên đuổi khỏi lớp, hắn không tiện đi theo Tạ Trúc Tinh nghe giảng nữa, vừa hay Tạ Trúc Tinh vẫn chưa mua xe, hắn liền đưa đón cậu mỗi ngày. Chở Tạ Trúc Tinh đến lớp, hắn thì ngồi trong xe chơi game, chơi hơn hai tiếng chờ Tiểu Tạ hết giờ học, hai người cùng về nhà.Đưa đón hơn một tuần lễ.Hôm nay hắn chơi game đến quá giờ mà Tạ Trúc Tinh vẫn chưa xuống, gọi điện thoại cũng không ai bắt, liền lên lầu tìm thử.Các bạn học của Tạ Trúc Tinh đều chưa đi, líu ra líu ríu tán gẫu trong phòng học, Vương Siêu thò đầu vào tìm bên trong thì không thấy Tiểu Tạ đâu.Đều là nghệ sĩ trẻ đang hot, làm quen với nhau chẳng có chỗ nào xấu, lần trước Vương Siêu đến dự thính cũng coi như từng gặp, lập tức có người bắt chuyện với hắn, “Leo, lại tới đón Tomas hả?”Hắn đáp lời, “Ừm, cậu ấy đâu?”Đối phương nói, “Giáo viên gọi cậu ấy ra ngoài rồi, chắc là ở phòng 201, cậu qua đó thử xem?”Vương Siêu không muốn gặp giáo viên, hỏi tiếp, “Cậu ấy ngồi chỗ nào vậy?”Người kia chỉ cho hắn, chỗ bên trái ngay cạnh cửa sổ. Túi xách Tạ Trúc Tinh dùng để đựng tài liệu học vẫn nằm đó, sách với sổ ghi chép cũng còn chưa cất vào.Hắn đi qua đó thu dọn sổ sách trên bàn nhét đại vào túi, sau đó tiện tay lục đồ trong túi xem, ngoại trừ sách vở, tai nghe, giấy ăn, kẹo cao su, bên trong ngăn kín còn có vài tờ hoá đơn cũ. Vương Siêu rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền lấy ra xem thử là gì.Đều là hoá đơn từ mùa hè thậm chí mùa xuân năm ngoái, mì thịt bò 26 tệ, đồ dùng siêu thị 41 tệ, giấy vệ sinh giảm giá 9,9 tệ.Vương Siêu vừa lật xem vừa không nhịn được cười. Hắn nhớ hồi năm ngoái lúc mới quen biết nhau, Tạ Trúc Tinh đeo một chiếc dance bag* màu đen sắp rách, chen chúc trong tàu điện ngầm, áo thun đen giặt đến bạc màu mà vẫn còn mặc, thật sự là trừ đẹp trai ra thì chẳng được cái gì.Túi dáng này đâyLật tới tờ cuối cùng, hắn hết cười nổi.78 888 tệ, một chiếc nhẫn kim cương. ( khoảng 260 triệu)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người IceDream bắt đầu có công việc khác nhau, mỗi mình Vương Siêu là có vẻ đặc biệt rảnh rỗi, nhất là ngày nào Tạ Trúc Tinh cũng phải đi học, chơi một mình càng không có gì vui.
Từ sau lần trước bị giáo viên đuổi khỏi lớp, hắn không tiện đi theo Tạ Trúc Tinh nghe giảng nữa, vừa hay Tạ Trúc Tinh vẫn chưa mua xe, hắn liền đưa đón cậu mỗi ngày. Chở Tạ Trúc Tinh đến lớp, hắn thì ngồi trong xe chơi game, chơi hơn hai tiếng chờ Tiểu Tạ hết giờ học, hai người cùng về nhà.
Đưa đón hơn một tuần lễ.
Hôm nay hắn chơi game đến quá giờ mà Tạ Trúc Tinh vẫn chưa xuống, gọi điện thoại cũng không ai bắt, liền lên lầu tìm thử.
Các bạn học của Tạ Trúc Tinh đều chưa đi, líu ra líu ríu tán gẫu trong phòng học, Vương Siêu thò đầu vào tìm bên trong thì không thấy Tiểu Tạ đâu.
Đều là nghệ sĩ trẻ đang hot, làm quen với nhau chẳng có chỗ nào xấu, lần trước Vương Siêu đến dự thính cũng coi như từng gặp, lập tức có người bắt chuyện với hắn, “Leo, lại tới đón Tomas hả?”
Hắn đáp lời, “Ừm, cậu ấy đâu?”
Đối phương nói, “Giáo viên gọi cậu ấy ra ngoài rồi, chắc là ở phòng 201, cậu qua đó thử xem?”
Vương Siêu không muốn gặp giáo viên, hỏi tiếp, “Cậu ấy ngồi chỗ nào vậy?”
Người kia chỉ cho hắn, chỗ bên trái ngay cạnh cửa sổ. Túi xách Tạ Trúc Tinh dùng để đựng tài liệu học vẫn nằm đó, sách với sổ ghi chép cũng còn chưa cất vào.
Hắn đi qua đó thu dọn sổ sách trên bàn nhét đại vào túi, sau đó tiện tay lục đồ trong túi xem, ngoại trừ sách vở, tai nghe, giấy ăn, kẹo cao su, bên trong ngăn kín còn có vài tờ hoá đơn cũ. Vương Siêu rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền lấy ra xem thử là gì.
Đều là hoá đơn từ mùa hè thậm chí mùa xuân năm ngoái, mì thịt bò 26 tệ, đồ dùng siêu thị 41 tệ, giấy vệ sinh giảm giá 9,9 tệ.
Vương Siêu vừa lật xem vừa không nhịn được cười. Hắn nhớ hồi năm ngoái lúc mới quen biết nhau, Tạ Trúc Tinh đeo một chiếc dance bag* màu đen sắp rách, chen chúc trong tàu điện ngầm, áo thun đen giặt đến bạc màu mà vẫn còn mặc, thật sự là trừ đẹp trai ra thì chẳng được cái gì.
Túi dáng này đây
Lật tới tờ cuối cùng, hắn hết cười nổi.
78 888 tệ, một chiếc nhẫn kim cương.
( khoảng 260 triệu)
Peter Pan Và CinderellaTác giả: Từ Từ Đồ ChiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị 逼逼机 – tạm dịch là Bức bức ky: một app điện thoại của Trung, đại loại là sẽ kêu to để giúp người dùng tìm ra điện thoại mình nằm đâu, kể cả khi đang bật chế độ im lặng. Ở đây chắc ý bạn Tạ muốn bảo bạn Siêu to mồm =)) Năm 2014, mùa hè. Cổ áo bộ đồ tập luyện của Tạ Trúc Tinh run lên, vải vóc ướt đẫm hầu như dính hết vào người, luyện nhảy hai giờ, tiếng nhạc át cả tiếng điện thoại di động, bây giờ tắt nhạc rồi mới nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của bạn gái, bảo cậu về nhà sớm chút có việc. Cậu đi tắm rửa thay đồ, lúc rời khỏi phòng tập nhảy thì gặp đồng nghiệp cũng đến tập, nói với cậu, “Sao cậu còn ở đây? Tổng giám đốc tìm cậu đó, đến phòng làm việc của ổng đi.” Tạ Trúc Tinh lắc lắc mái đầu còn sũng nước hỏi, “Có chuyện gì vậy?” Đồng nghiệp đáp, “Không biết, có điều hôm nay đã kêu nhiều người rồi.” Lúc đầu Tạ Trúc Tinh định về, giờ cũng đành đi lên lầu, gõ cửa phòng Tổng giám đốc. Trong phòng trừ Tổng giám đốc ra thì còn hai người lạ, một người đeo kính văn văn nhã nhã, đã… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy người IceDream bắt đầu có công việc khác nhau, mỗi mình Vương Siêu là có vẻ đặc biệt rảnh rỗi, nhất là ngày nào Tạ Trúc Tinh cũng phải đi học, chơi một mình càng không có gì vui.Từ sau lần trước bị giáo viên đuổi khỏi lớp, hắn không tiện đi theo Tạ Trúc Tinh nghe giảng nữa, vừa hay Tạ Trúc Tinh vẫn chưa mua xe, hắn liền đưa đón cậu mỗi ngày. Chở Tạ Trúc Tinh đến lớp, hắn thì ngồi trong xe chơi game, chơi hơn hai tiếng chờ Tiểu Tạ hết giờ học, hai người cùng về nhà.Đưa đón hơn một tuần lễ.Hôm nay hắn chơi game đến quá giờ mà Tạ Trúc Tinh vẫn chưa xuống, gọi điện thoại cũng không ai bắt, liền lên lầu tìm thử.Các bạn học của Tạ Trúc Tinh đều chưa đi, líu ra líu ríu tán gẫu trong phòng học, Vương Siêu thò đầu vào tìm bên trong thì không thấy Tiểu Tạ đâu.Đều là nghệ sĩ trẻ đang hot, làm quen với nhau chẳng có chỗ nào xấu, lần trước Vương Siêu đến dự thính cũng coi như từng gặp, lập tức có người bắt chuyện với hắn, “Leo, lại tới đón Tomas hả?”Hắn đáp lời, “Ừm, cậu ấy đâu?”Đối phương nói, “Giáo viên gọi cậu ấy ra ngoài rồi, chắc là ở phòng 201, cậu qua đó thử xem?”Vương Siêu không muốn gặp giáo viên, hỏi tiếp, “Cậu ấy ngồi chỗ nào vậy?”Người kia chỉ cho hắn, chỗ bên trái ngay cạnh cửa sổ. Túi xách Tạ Trúc Tinh dùng để đựng tài liệu học vẫn nằm đó, sách với sổ ghi chép cũng còn chưa cất vào.Hắn đi qua đó thu dọn sổ sách trên bàn nhét đại vào túi, sau đó tiện tay lục đồ trong túi xem, ngoại trừ sách vở, tai nghe, giấy ăn, kẹo cao su, bên trong ngăn kín còn có vài tờ hoá đơn cũ. Vương Siêu rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền lấy ra xem thử là gì.Đều là hoá đơn từ mùa hè thậm chí mùa xuân năm ngoái, mì thịt bò 26 tệ, đồ dùng siêu thị 41 tệ, giấy vệ sinh giảm giá 9,9 tệ.Vương Siêu vừa lật xem vừa không nhịn được cười. Hắn nhớ hồi năm ngoái lúc mới quen biết nhau, Tạ Trúc Tinh đeo một chiếc dance bag* màu đen sắp rách, chen chúc trong tàu điện ngầm, áo thun đen giặt đến bạc màu mà vẫn còn mặc, thật sự là trừ đẹp trai ra thì chẳng được cái gì.Túi dáng này đâyLật tới tờ cuối cùng, hắn hết cười nổi.78 888 tệ, một chiếc nhẫn kim cương. ( khoảng 260 triệu)