Tác giả:

20 năm trước.... Phía Tây Hắc Hổ động có một cái biệt viện tên Tử Đằng Hiên, Hắc Tâm Hổ ông ta đã cấm bất kỳ ai bén mạng vào đây khi chưa được sự cho phép của ông ta, hà cớ lại có chuyện như vậy, bởi bên trong đấy chính là muội muội ông ta Hắc Phù Cơ, ông ta cô lập vị phu nhân đó cùng với một tiểu hài tử suốt gần một năm. Tây viện, ngày đầu tiết Thanh Minh một trận mưa lớn, sấm rền vang đầy trên bầu trời chuyển sắc tím đẹp đến rợn người, trong cơn mưa đó ta nghe thấy tiếng hài tử khóc rất lớn, mẫu thân hài tử đó cổ dính đầy máu, y phục bạch y nay vướng một màu đỏ huyết, nàng ta tay cầm một dây cột tóc đỏ giang đôi tay gần như chạm đến chiếc nôi nhỏ... mưa to gió lớn, khắp sân vườn Tử Đằng Hiên , Tử hoa uất ức chạm mặt đó bỏ đi phồn hoa. --------------------------------------------------------------------------------------------- _ Chúc mừng, chúc mừng Đạt Đạt!! Tiếng nam thanh thoát, cao ngợi cất lớn đầy sự niềm nở, hôm nay chắc hẳn là ngày đặc biệt gì mà Thanh Quang kiếm chủ lại mở…

Chương 38: ảo mộng!

Thất Hiệp Truyện Phong Hoa KiếmTác giả: Sara-LayrenTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược20 năm trước.... Phía Tây Hắc Hổ động có một cái biệt viện tên Tử Đằng Hiên, Hắc Tâm Hổ ông ta đã cấm bất kỳ ai bén mạng vào đây khi chưa được sự cho phép của ông ta, hà cớ lại có chuyện như vậy, bởi bên trong đấy chính là muội muội ông ta Hắc Phù Cơ, ông ta cô lập vị phu nhân đó cùng với một tiểu hài tử suốt gần một năm. Tây viện, ngày đầu tiết Thanh Minh một trận mưa lớn, sấm rền vang đầy trên bầu trời chuyển sắc tím đẹp đến rợn người, trong cơn mưa đó ta nghe thấy tiếng hài tử khóc rất lớn, mẫu thân hài tử đó cổ dính đầy máu, y phục bạch y nay vướng một màu đỏ huyết, nàng ta tay cầm một dây cột tóc đỏ giang đôi tay gần như chạm đến chiếc nôi nhỏ... mưa to gió lớn, khắp sân vườn Tử Đằng Hiên , Tử hoa uất ức chạm mặt đó bỏ đi phồn hoa. --------------------------------------------------------------------------------------------- _ Chúc mừng, chúc mừng Đạt Đạt!! Tiếng nam thanh thoát, cao ngợi cất lớn đầy sự niềm nở, hôm nay chắc hẳn là ngày đặc biệt gì mà Thanh Quang kiếm chủ lại mở… 4 mắt nhìn nhau trong hoảng hốt...Mã Tam Nương..chuyện này rốt cuộc là sao đây....ả không nói không rằng chỉ im lặng ngồi xuống gõ gõ ngón tay lên chiếc bàn ám hiệu tử y cùng ngồi xuống đấu cờ với mình...tử y chỉ cảm thấy ả ta rất lạ, rất khác thường..đặc biệt là đôi mắt trong rất vô hồn không cảm xúc..—————————-Mười dặm đào hoa...phồnthịnhsinh tâm chấp niệm tam thế...tình kiếp.Gió nổi lên làm hoa đào bay tán loạn trong không gian..rừng đào mười dặm,từng cánh hoa rơi,mãn mãn phồn hoa rơi xuống mặt đấttạo nơi một khung cảnh trù phú, tuyệt đẹp..Thập Lý hoa lâm là nơi năm xưa Chiết Nhan thượng thần tạo nên.. nơi kết lên một mối duyên tình 3 đời, 3 kiếp nổi danh tứ hải bát hoang năm xưa..mối tình yêu hận quan gia của nữ đế Thanh Khâu và thái tử Tiên tộc..Thiếu niên hộ pháp lạc vào trốn tiên cảnh..bị một tiếng đàn tỳ bà dẫn dụ..khúc phổ vô cùng quen thuộc..chàng theo tiếng đàn đi đến, có một nữ nhân  mặc hồng y, mái tóc xanh như làn nước ngồi ôm đàn tỳ bà chú tâm mà gãy..kỳ lạ cô nương đó sao lại quen đến như vậy..Y nghẹn ngào thốt lên-" Tiểu Lộc!"-Nàng ta buôn đàn, đôi mắt rưng rưng đi đến ôm thật chặt y.-" Khiêu Khiêu..là chàng sao?"-Hơi ấm....Giọng nói..đều là Tiểu Lộc..nàng cải tử hoàn sinh rồi sao? Nhưng mà tại sao nàng lại ở trong trận pháp. Khiêu Khiêu vô hồn suy nghĩ..hoảng hốt đẩy nàng ta ngã xuống, đưa kiếm chỉa thẳng.  -" Ngươi không phải Tiểu Lộc! Rốt cuộc ngươi là ai?"-Nữ nhân đó nhìn chàng nghiêng đầu cười..một nụ cười khiến y lạnh thấu tâm can..-" Chàng nói gì vậy? Ta là Tiểu Lộc mà!"- Đưa ánh mắt đáng thương nhìn y-" Khiêu Khiêu đừng đi đâu nữa ở lại đây với ta đi.!"- Nắm lấy tay y. Không biết từ khi nào thiếu niên hộ pháp chỉ biết đứng im bất động, ngây người chẳng biết làm gì. Một cơn gió nhẹ lướt qua đào hoa bay trong gió khung cảnh hảo đẹp!————————————————————————————————————Hương gió đưa đến một mùi rượu nồng nặc khắp nơi, Đại Bôn lạc vào một căn phòng tràn ngập rượu ngon, còn có xí ngầutrên bàn, vui vẻ thưởng rượu chơi xí ngầu một mình, đột nhiên lại có chút gì đó nhớ cố nhân, bỗng từ sau lưng cảm giác như có người đập vai, quay lại không thấy ai, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy gì cả..gãi gãi đầu ngớ ngẩn uống tiếp một ngụm rượu..trước mặt lúc này xuất hiện bóng người quen thuộc, không tin y dụi dụi mắt..- "Lão Ngưu! Ngươi..ngươi còn sống sao?"--" Đại Bôn huynh đệ nhớ ta chứ?"-Khoắc tay lên vai y rồi vỗ ngực, nước mắt Đại Bôn  rơi vì vui mừng.Hai người cùng trò chuyện, đấu tửu, chơi xí ngầu rất vui vẻ giống như trước đây, trong một chốc lại quên nhiệm vụ cần làm...—————Một căn phòng tối, một chiếc ghế gỗ và một tên nam nhân ngồi  nhẹ nhàng hất 3 quân cờ trên bàn xuống mãn nguyện cười khẽ, bất chợt nhận ra điều gì đấy một quân cờ trắng nữa lại hiện lên..lại có kẻ bước vào, con đường tử xem ra ai cũng muốn đi thử rồi!Cười hiểm phất nhẹ tay áo..Lam Thố đường luân hồi chờ cô.....Một nụ cười lớn vang dội trong căn phòng..Thần y Đậu Đậu cùng Đạt Đạt vô tình gặp nhau tại một đường hầm nhỏ..không tìm thấy 3 người còn lại, cả hai cũng đành phải đi tiếp đoạn đường..đến  một gian phòng nhỏ, chuột nhắc bọn chúng xuất hiện khắp nơi chạy tán loạn..đồ đạc rớt xuống rối tung cả lên....bóng một nam nhân bước ra trên tay cầm con dao kề vào cổ một nữ nhân...Đan Đan......Trúc Lâm cư sĩ nhìn thấy thêtửliền hoảng hốt..vì sao nàng ta lại ở đây được..-" Trư Tam Giới thả phu nhân ta ra!"-Giận dữ tột cùng chỉ tiếc không thể xong đến cho hắn biết thế nào là lễ độ. Trư Tam Giới nham hiểm sớm đã cùng lập mưucâuthời gian không tấn công chỉ dùng lời nói và Đan phu nhân giữ chân cả hai lại. Đậu Đậu quan sát tinh tường chợt để ý thấy có điều gì không đúng, ở quanh đây có một lượng lớn mê hương khiến tạo ra ảo mộng khá nặng..-" Đạt Đạt huynh khoan nóng giận! Đây chỉ là ảo giác!"- Trư Tam Giới tự cảm thấy không lành, bất ngờ ra tay trước, Đan phu nhân cũng biến mất..giao đấu một trận với nhị vị thất hiệp nhưng hắn không hề nao núng, thân thủ và cõ công vô cùng cao. Nhận ra thời gian không nhiều để đo co với hắn. Trúc Lâm cư sĩ tạo cơ hội cho Đậu Đậu đi tiếp bản thân mình thì ở lại giữ chân Trư Tam Giới.Đậu Đậu đi đến một căn phòng, nam nhân đang ngồi kia nhìn thấy liền cười còn y hốt hoảng rút kiếm ......tung chiêu Thiên Ma Đoạn Vũ.Mờ mờ ảo ảo bóng của tên thanh y nhân còn không thấy, hắn cứ thoát ẩn thoát hiển trong gió khiến Đậu Đậu bị rối trí phải tìm cách phát hiện ra hắn..Kia rồi.....Nhìn thấy liền lao kiếm đến đâm vào vai phải của hắn..máu chảy ra không dừng điều này thật vô lý../Bộp bộp/Tiếng vỗ tay dành cho thần y,thanh y nam nhân xuất hiện từ phía sau Đậu Đậu thì thầm..-" Khá lắm! Đáng tiếc đó chỉ là ảo ảnh!"-toát mồ hôi lạnh./Bịch/Một cú đá từ phía sau lưng khiến Đậu Đậu không kịp phản ứng,văngđến vách tường thổ huyết. Đặt tay lên lòng ngực đột nhiên cảm thấy đau nhói..liếc mắt nhìn sang bình lộ hương bên kia, liền nhận biết đó chính là máu chốt của trận pháp chỉ cần đập vỡ thì sẽ thành công....Phóng một kim châm đến chỗ lộhương..thì bị tên thanh y bắt được, hắn dẫm lên tay cầm Vũ Hoa kiếm của y khiến y đau đớn, lấy thanh kiếm lên định một nhát gϊếŧ chết thần y trẻ...............Keng.....

4 mắt nhìn nhau trong hoảng hốt...Mã Tam Nương..chuyện này rốt cuộc là sao đây....ả không nói không rằng chỉ im lặng ngồi xuống gõ gõ ngón tay lên chiếc bàn ám hiệu tử y cùng ngồi xuống đấu cờ với mình...

tử y chỉ cảm thấy ả ta rất lạ, rất khác thường..đặc biệt là đôi mắt trong rất vô hồn không cảm xúc..

—————————-

Mười dặm đào hoa...phồn

thịnh

sinh tâm chấp niệm tam thế...tình kiếp.Gió nổi lên làm hoa đào bay tán loạn trong không gian..rừng đào mười dặm,từng cánh hoa rơi,

mãn mãn phồn hoa rơi xuống mặt đất

tạo nơi một khung cảnh trù phú, tuyệt đẹp..Thập Lý hoa lâm là nơi năm xưa Chiết Nhan thượng thần tạo nên.. nơi kết lên một mối duyên tình 3 đời, 3 kiếp nổi danh tứ hải bát hoang năm xưa..mối tình yêu hận quan gia của nữ đế Thanh Khâu và thái tử Tiên tộc..

Thiếu niên hộ pháp lạc vào trốn tiên cảnh..bị một tiếng đàn tỳ bà dẫn dụ..khúc phổ vô cùng quen thuộc..chàng theo tiếng đàn đi đến, có một nữ nhân  mặc hồng y, mái tóc xanh như làn nước ngồi ôm đàn tỳ bà chú tâm mà gãy..kỳ lạ cô nương đó sao lại quen đến như vậy..

Y nghẹn ngào thốt lên-" Tiểu Lộc!"-

Nàng ta buôn đàn, đôi mắt rưng rưng đi đến ôm thật chặt y.

-" Khiêu Khiêu..là chàng sao?"-

Hơi ấm....

Giọng nói..đều là Tiểu Lộc..nàng cải tử hoàn sinh rồi sao? Nhưng mà tại sao nàng lại ở trong trận pháp. Khiêu Khiêu vô hồn suy nghĩ..hoảng hốt đẩy nàng ta ngã xuống, đưa kiếm chỉa thẳng.

  -" Ngươi không phải Tiểu Lộc! Rốt cuộc ngươi là ai?"-

Nữ nhân đó nhìn chàng nghiêng đầu cười..một nụ cười khiến y lạnh thấu tâm can..

-" Chàng nói gì vậy? Ta là Tiểu Lộc mà!"- Đưa ánh mắt đáng thương nhìn y-" Khiêu Khiêu đừng đi đâu nữa ở lại đây với ta đi.!"- Nắm lấy tay y. Không biết từ khi nào thiếu niên hộ pháp chỉ biết đứng im bất động, ngây người chẳng biết làm gì. Một cơn gió nhẹ lướt qua đào hoa bay trong gió khung cảnh hảo đẹp!

————————————————————————————————————

Hương gió đưa đến một mùi rượu nồng nặc khắp nơi, Đại Bôn lạc vào một căn phòng tràn ngập rượu ngon, còn có 

xí ngầu

trên bàn, vui vẻ thưởng rượu chơi xí ngầu một mình, đột nhiên lại có chút gì đó nhớ cố nhân, bỗng từ sau lưng cảm giác như có người đập vai, quay lại không thấy ai, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy gì cả..gãi gãi đầu ngớ ngẩn uống tiếp một ngụm rượu..trước mặt lúc này xuất hiện bóng người quen thuộc, không tin y dụi dụi mắt..

- "Lão Ngưu! Ngươi..ngươi còn sống sao?"-

-" Đại Bôn huynh đệ nhớ ta chứ?"-

Khoắc tay lên vai y rồi vỗ ngực, nước mắt Đại Bôn  rơi vì vui mừng.

Hai người cùng trò chuyện, đấu tửu, chơi xí ngầu rất vui vẻ giống như trước đây, trong một chốc lại quên nhiệm vụ cần làm...

—————

Một căn phòng tối, một chiếc ghế gỗ và một tên nam nhân ngồi  nhẹ nhàng hất 3 quân cờ trên bàn xuống mãn nguyện cười khẽ, bất chợt nhận ra điều gì đấy một quân cờ trắng nữa lại hiện lên..lại có kẻ bước vào, con đường tử xem ra ai cũng muốn đi thử rồi!

Cười hiểm phất nhẹ tay áo..

Lam Thố đường luân hồi chờ cô.....

Một nụ cười lớn vang dội trong căn phòng..

Thần y Đậu Đậu cùng Đạt Đạt vô tình gặp nhau tại một đường hầm nhỏ..không tìm thấy 3 người còn lại, cả hai cũng đành phải đi tiếp đoạn đường..đến  một gian phòng nhỏ, chuột nhắc bọn chúng xuất hiện khắp nơi chạy tán loạn..đồ đạc rớt xuống rối tung cả lên....bóng một nam nhân bước ra trên tay cầm con dao kề vào cổ một nữ nhân...

Đan Đan......

Trúc Lâm cư sĩ nhìn thấy thê

tử

liền hoảng hốt..vì sao nàng ta lại ở đây được..

-" Trư Tam Giới thả phu nhân ta ra!"-

Giận dữ tột cùng chỉ tiếc không thể xong đến cho hắn biết thế nào là lễ độ. Trư Tam Giới nham hiểm sớm đã cùng lập mưu

câu

thời gian không tấn công chỉ dùng lời nói và Đan phu nhân giữ chân cả hai lại. Đậu Đậu quan sát tinh tường chợt để ý thấy có điều gì không đúng, ở quanh đây có một lượng lớn mê hương khiến tạo ra ảo mộng khá nặng..

-" Đạt Đạt huynh khoan nóng giận! Đây chỉ là ảo giác!"- Trư Tam Giới tự cảm thấy không lành, bất ngờ ra tay trước, Đan phu nhân cũng biến mất..giao đấu một trận với nhị vị thất hiệp nhưng hắn không hề nao núng, thân thủ và cõ công vô cùng cao. Nhận ra thời gian không nhiều để đo co với hắn. Trúc Lâm cư sĩ tạo cơ hội cho Đậu Đậu đi tiếp bản thân mình thì ở lại giữ chân Trư Tam Giới.

Đậu Đậu đi đến một căn phòng, nam nhân đang ngồi kia nhìn thấy liền cười còn y hốt hoảng rút kiếm ......tung chiêu Thiên Ma Đoạn Vũ.Mờ mờ ảo ảo bóng của tên thanh y nhân còn không thấy

, hắn cứ thoát ẩn thoát hiển trong gió khiến Đậu Đậu bị rối trí phải tìm cách phát hiện ra hắn..

Kia rồi.....

Nhìn thấy liền lao kiếm đến đâm vào vai phải của hắn..máu chảy ra không dừng điều này thật vô lý..

/Bộp bộp/

Tiếng vỗ tay dành cho thần y

,

thanh y nam nhân xuất hiện từ phía sau Đậu Đậu thì thầm..

-" Khá lắm! Đáng tiếc đó chỉ là ảo ảnh!"-

toát mồ hôi lạnh.

/Bịch/

Một cú đá từ phía sau lưng khiến Đậu Đậu không kịp phản ứng,

văng

đến vách tường thổ huyết. Đặt tay lên lòng ngực đột nhiên cảm thấy đau nhói..liếc mắt nhìn sang bình lộ hương bên kia, liền nhận biết đó chính là máu chốt của trận pháp chỉ cần đập vỡ thì sẽ thành công....

Phóng một kim châm đến chỗ lộ

hương

..thì bị tên thanh y bắt được, hắn dẫm lên tay cầm Vũ Hoa kiếm của y khiến y đau đớn, lấy thanh kiếm lên định một nhát gϊếŧ chết thần y trẻ.........

...

..

.

Keng.....

Thất Hiệp Truyện Phong Hoa KiếmTác giả: Sara-LayrenTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược20 năm trước.... Phía Tây Hắc Hổ động có một cái biệt viện tên Tử Đằng Hiên, Hắc Tâm Hổ ông ta đã cấm bất kỳ ai bén mạng vào đây khi chưa được sự cho phép của ông ta, hà cớ lại có chuyện như vậy, bởi bên trong đấy chính là muội muội ông ta Hắc Phù Cơ, ông ta cô lập vị phu nhân đó cùng với một tiểu hài tử suốt gần một năm. Tây viện, ngày đầu tiết Thanh Minh một trận mưa lớn, sấm rền vang đầy trên bầu trời chuyển sắc tím đẹp đến rợn người, trong cơn mưa đó ta nghe thấy tiếng hài tử khóc rất lớn, mẫu thân hài tử đó cổ dính đầy máu, y phục bạch y nay vướng một màu đỏ huyết, nàng ta tay cầm một dây cột tóc đỏ giang đôi tay gần như chạm đến chiếc nôi nhỏ... mưa to gió lớn, khắp sân vườn Tử Đằng Hiên , Tử hoa uất ức chạm mặt đó bỏ đi phồn hoa. --------------------------------------------------------------------------------------------- _ Chúc mừng, chúc mừng Đạt Đạt!! Tiếng nam thanh thoát, cao ngợi cất lớn đầy sự niềm nở, hôm nay chắc hẳn là ngày đặc biệt gì mà Thanh Quang kiếm chủ lại mở… 4 mắt nhìn nhau trong hoảng hốt...Mã Tam Nương..chuyện này rốt cuộc là sao đây....ả không nói không rằng chỉ im lặng ngồi xuống gõ gõ ngón tay lên chiếc bàn ám hiệu tử y cùng ngồi xuống đấu cờ với mình...tử y chỉ cảm thấy ả ta rất lạ, rất khác thường..đặc biệt là đôi mắt trong rất vô hồn không cảm xúc..—————————-Mười dặm đào hoa...phồnthịnhsinh tâm chấp niệm tam thế...tình kiếp.Gió nổi lên làm hoa đào bay tán loạn trong không gian..rừng đào mười dặm,từng cánh hoa rơi,mãn mãn phồn hoa rơi xuống mặt đấttạo nơi một khung cảnh trù phú, tuyệt đẹp..Thập Lý hoa lâm là nơi năm xưa Chiết Nhan thượng thần tạo nên.. nơi kết lên một mối duyên tình 3 đời, 3 kiếp nổi danh tứ hải bát hoang năm xưa..mối tình yêu hận quan gia của nữ đế Thanh Khâu và thái tử Tiên tộc..Thiếu niên hộ pháp lạc vào trốn tiên cảnh..bị một tiếng đàn tỳ bà dẫn dụ..khúc phổ vô cùng quen thuộc..chàng theo tiếng đàn đi đến, có một nữ nhân  mặc hồng y, mái tóc xanh như làn nước ngồi ôm đàn tỳ bà chú tâm mà gãy..kỳ lạ cô nương đó sao lại quen đến như vậy..Y nghẹn ngào thốt lên-" Tiểu Lộc!"-Nàng ta buôn đàn, đôi mắt rưng rưng đi đến ôm thật chặt y.-" Khiêu Khiêu..là chàng sao?"-Hơi ấm....Giọng nói..đều là Tiểu Lộc..nàng cải tử hoàn sinh rồi sao? Nhưng mà tại sao nàng lại ở trong trận pháp. Khiêu Khiêu vô hồn suy nghĩ..hoảng hốt đẩy nàng ta ngã xuống, đưa kiếm chỉa thẳng.  -" Ngươi không phải Tiểu Lộc! Rốt cuộc ngươi là ai?"-Nữ nhân đó nhìn chàng nghiêng đầu cười..một nụ cười khiến y lạnh thấu tâm can..-" Chàng nói gì vậy? Ta là Tiểu Lộc mà!"- Đưa ánh mắt đáng thương nhìn y-" Khiêu Khiêu đừng đi đâu nữa ở lại đây với ta đi.!"- Nắm lấy tay y. Không biết từ khi nào thiếu niên hộ pháp chỉ biết đứng im bất động, ngây người chẳng biết làm gì. Một cơn gió nhẹ lướt qua đào hoa bay trong gió khung cảnh hảo đẹp!————————————————————————————————————Hương gió đưa đến một mùi rượu nồng nặc khắp nơi, Đại Bôn lạc vào một căn phòng tràn ngập rượu ngon, còn có xí ngầutrên bàn, vui vẻ thưởng rượu chơi xí ngầu một mình, đột nhiên lại có chút gì đó nhớ cố nhân, bỗng từ sau lưng cảm giác như có người đập vai, quay lại không thấy ai, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy gì cả..gãi gãi đầu ngớ ngẩn uống tiếp một ngụm rượu..trước mặt lúc này xuất hiện bóng người quen thuộc, không tin y dụi dụi mắt..- "Lão Ngưu! Ngươi..ngươi còn sống sao?"--" Đại Bôn huynh đệ nhớ ta chứ?"-Khoắc tay lên vai y rồi vỗ ngực, nước mắt Đại Bôn  rơi vì vui mừng.Hai người cùng trò chuyện, đấu tửu, chơi xí ngầu rất vui vẻ giống như trước đây, trong một chốc lại quên nhiệm vụ cần làm...—————Một căn phòng tối, một chiếc ghế gỗ và một tên nam nhân ngồi  nhẹ nhàng hất 3 quân cờ trên bàn xuống mãn nguyện cười khẽ, bất chợt nhận ra điều gì đấy một quân cờ trắng nữa lại hiện lên..lại có kẻ bước vào, con đường tử xem ra ai cũng muốn đi thử rồi!Cười hiểm phất nhẹ tay áo..Lam Thố đường luân hồi chờ cô.....Một nụ cười lớn vang dội trong căn phòng..Thần y Đậu Đậu cùng Đạt Đạt vô tình gặp nhau tại một đường hầm nhỏ..không tìm thấy 3 người còn lại, cả hai cũng đành phải đi tiếp đoạn đường..đến  một gian phòng nhỏ, chuột nhắc bọn chúng xuất hiện khắp nơi chạy tán loạn..đồ đạc rớt xuống rối tung cả lên....bóng một nam nhân bước ra trên tay cầm con dao kề vào cổ một nữ nhân...Đan Đan......Trúc Lâm cư sĩ nhìn thấy thêtửliền hoảng hốt..vì sao nàng ta lại ở đây được..-" Trư Tam Giới thả phu nhân ta ra!"-Giận dữ tột cùng chỉ tiếc không thể xong đến cho hắn biết thế nào là lễ độ. Trư Tam Giới nham hiểm sớm đã cùng lập mưucâuthời gian không tấn công chỉ dùng lời nói và Đan phu nhân giữ chân cả hai lại. Đậu Đậu quan sát tinh tường chợt để ý thấy có điều gì không đúng, ở quanh đây có một lượng lớn mê hương khiến tạo ra ảo mộng khá nặng..-" Đạt Đạt huynh khoan nóng giận! Đây chỉ là ảo giác!"- Trư Tam Giới tự cảm thấy không lành, bất ngờ ra tay trước, Đan phu nhân cũng biến mất..giao đấu một trận với nhị vị thất hiệp nhưng hắn không hề nao núng, thân thủ và cõ công vô cùng cao. Nhận ra thời gian không nhiều để đo co với hắn. Trúc Lâm cư sĩ tạo cơ hội cho Đậu Đậu đi tiếp bản thân mình thì ở lại giữ chân Trư Tam Giới.Đậu Đậu đi đến một căn phòng, nam nhân đang ngồi kia nhìn thấy liền cười còn y hốt hoảng rút kiếm ......tung chiêu Thiên Ma Đoạn Vũ.Mờ mờ ảo ảo bóng của tên thanh y nhân còn không thấy, hắn cứ thoát ẩn thoát hiển trong gió khiến Đậu Đậu bị rối trí phải tìm cách phát hiện ra hắn..Kia rồi.....Nhìn thấy liền lao kiếm đến đâm vào vai phải của hắn..máu chảy ra không dừng điều này thật vô lý../Bộp bộp/Tiếng vỗ tay dành cho thần y,thanh y nam nhân xuất hiện từ phía sau Đậu Đậu thì thầm..-" Khá lắm! Đáng tiếc đó chỉ là ảo ảnh!"-toát mồ hôi lạnh./Bịch/Một cú đá từ phía sau lưng khiến Đậu Đậu không kịp phản ứng,văngđến vách tường thổ huyết. Đặt tay lên lòng ngực đột nhiên cảm thấy đau nhói..liếc mắt nhìn sang bình lộ hương bên kia, liền nhận biết đó chính là máu chốt của trận pháp chỉ cần đập vỡ thì sẽ thành công....Phóng một kim châm đến chỗ lộhương..thì bị tên thanh y bắt được, hắn dẫm lên tay cầm Vũ Hoa kiếm của y khiến y đau đớn, lấy thanh kiếm lên định một nhát gϊếŧ chết thần y trẻ...............Keng.....

Chương 38: ảo mộng!