"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 932
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Để tránh sau khi anh đi rồi, ông chủ cá lại chạy tới tìm bố con Miêu Tiểu Liên gây sự. “Bộp bộp...”, lại có thêm vài viên đá bị ném vào trong, hơn nữa anh còn nhìn thấy có một bóng người. Khoé miệng Diệp Hạo cong lên, lạnh lùng cười, đứng dậy nhanh chóng bật qua tường. Vượt qua bờ tường, Diệp Hạo liền ném hòn đá trong tay vào bóng đen ở bên cạnh gốc cây. “A!” Bóng đen đó đau quá kêu lên một tiếng. “Hừ, tìm được mày rồi”. Diệp Hạo lạnh lùng cười nhảy từ trên bờ tường xuống, chạy tới chỗ vừa phát ra tiếng động, tốc độ của anh rất nhanh, dường nhưng chẳng tốn chút sức nào đã đuổi kịp. “Đứng lại cho tao!”, Diệp Hạo hô lên một tiếng, lại ném một viên đá trúng cẳng chân bóng đen đó. Soạt! Bóng đen đó rất nhanh nhẹn, giống như đã đoán được trước, né qua một bên tránh viên đá bay tới. “Không ngờ lại tìm được đối thủ xứng tầm, nhưng thế thì đã sao chứ?”, Diệp Hạo hạ thấp giọng, lúc này anh đã chạy tới gần người mặc áo đen đó, một tay đấm thẳng vào ngực người đó. “Bụp!” Người mặc đồ đen bị anh đánh mạnh vào ngực, nên liền lùi về sau vài bước, Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc. “Là phụ nữ sao?”, cú đấm vừa rồi, anh có cảm giác chạm vào thứ gì đó rất mềm mại. “Hừ!”, người mặc áo đen đó hừ một tiếng, có thể nghe ra đó giọng con gái. Người này rút cây gậy từ thắt lưng xuống, vụt vài đường, rồi đánh về phía Diệp Hạo. Diệp Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, cú đấm vừa rồi coi như anh hời, nếu như không có tảng đá đó, người mặc áo đen này sẽ không ngã sang một bên. Người mặc áo đen này có sức mạnh không hề tầm thường, anh vẫn còn bị thương, cho nên không thể sơ suất được. “Bịch bịch bịch...” Hai người cùng xông vào, Diệp Hạo liên tục hét lên, sức mạnh của người phụ nữ kia không hề yếu như tên Tượng Vương chiến đấu cùng anh hai ngày trước. Anh cảm giác người này không phải là người của ông chủ cá phái tới, đối thủ tuy ra tay rất mạnh, nhưng không quá nguy hiểm, và cũng không có ý muốn lấy mạng của anh. “Cô là ai?” Diệp Hạo hét lên!
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Để tránh sau khi anh đi rồi, ông chủ cá lại chạy tới tìm bố con Miêu Tiểu Liên gây sự. “Bộp bộp...”, lại có thêm vài viên đá bị ném vào trong, hơn nữa anh còn nhìn thấy có một bóng người. Khoé miệng Diệp Hạo cong lên, lạnh lùng cười, đứng dậy nhanh chóng bật qua tường. Vượt qua bờ tường, Diệp Hạo liền ném hòn đá trong tay vào bóng đen ở bên cạnh gốc cây. “A!” Bóng đen đó đau quá kêu lên một tiếng. “Hừ, tìm được mày rồi”. Diệp Hạo lạnh lùng cười nhảy từ trên bờ tường xuống, chạy tới chỗ vừa phát ra tiếng động, tốc độ của anh rất nhanh, dường nhưng chẳng tốn chút sức nào đã đuổi kịp. “Đứng lại cho tao!”, Diệp Hạo hô lên một tiếng, lại ném một viên đá trúng cẳng chân bóng đen đó. Soạt! Bóng đen đó rất nhanh nhẹn, giống như đã đoán được trước, né qua một bên tránh viên đá bay tới. “Không ngờ lại tìm được đối thủ xứng tầm, nhưng thế thì đã sao chứ?”, Diệp Hạo hạ thấp giọng, lúc này anh đã chạy tới gần người mặc áo đen đó, một tay đấm thẳng vào ngực người đó. “Bụp!” Người mặc đồ đen bị anh đánh mạnh vào ngực, nên liền lùi về sau vài bước, Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc. “Là phụ nữ sao?”, cú đấm vừa rồi, anh có cảm giác chạm vào thứ gì đó rất mềm mại. “Hừ!”, người mặc áo đen đó hừ một tiếng, có thể nghe ra đó giọng con gái. Người này rút cây gậy từ thắt lưng xuống, vụt vài đường, rồi đánh về phía Diệp Hạo. Diệp Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, cú đấm vừa rồi coi như anh hời, nếu như không có tảng đá đó, người mặc áo đen này sẽ không ngã sang một bên. Người mặc áo đen này có sức mạnh không hề tầm thường, anh vẫn còn bị thương, cho nên không thể sơ suất được. “Bịch bịch bịch...” Hai người cùng xông vào, Diệp Hạo liên tục hét lên, sức mạnh của người phụ nữ kia không hề yếu như tên Tượng Vương chiến đấu cùng anh hai ngày trước. Anh cảm giác người này không phải là người của ông chủ cá phái tới, đối thủ tuy ra tay rất mạnh, nhưng không quá nguy hiểm, và cũng không có ý muốn lấy mạng của anh. “Cô là ai?” Diệp Hạo hét lên!
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Để tránh sau khi anh đi rồi, ông chủ cá lại chạy tới tìm bố con Miêu Tiểu Liên gây sự. “Bộp bộp...”, lại có thêm vài viên đá bị ném vào trong, hơn nữa anh còn nhìn thấy có một bóng người. Khoé miệng Diệp Hạo cong lên, lạnh lùng cười, đứng dậy nhanh chóng bật qua tường. Vượt qua bờ tường, Diệp Hạo liền ném hòn đá trong tay vào bóng đen ở bên cạnh gốc cây. “A!” Bóng đen đó đau quá kêu lên một tiếng. “Hừ, tìm được mày rồi”. Diệp Hạo lạnh lùng cười nhảy từ trên bờ tường xuống, chạy tới chỗ vừa phát ra tiếng động, tốc độ của anh rất nhanh, dường nhưng chẳng tốn chút sức nào đã đuổi kịp. “Đứng lại cho tao!”, Diệp Hạo hô lên một tiếng, lại ném một viên đá trúng cẳng chân bóng đen đó. Soạt! Bóng đen đó rất nhanh nhẹn, giống như đã đoán được trước, né qua một bên tránh viên đá bay tới. “Không ngờ lại tìm được đối thủ xứng tầm, nhưng thế thì đã sao chứ?”, Diệp Hạo hạ thấp giọng, lúc này anh đã chạy tới gần người mặc áo đen đó, một tay đấm thẳng vào ngực người đó. “Bụp!” Người mặc đồ đen bị anh đánh mạnh vào ngực, nên liền lùi về sau vài bước, Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc. “Là phụ nữ sao?”, cú đấm vừa rồi, anh có cảm giác chạm vào thứ gì đó rất mềm mại. “Hừ!”, người mặc áo đen đó hừ một tiếng, có thể nghe ra đó giọng con gái. Người này rút cây gậy từ thắt lưng xuống, vụt vài đường, rồi đánh về phía Diệp Hạo. Diệp Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, cú đấm vừa rồi coi như anh hời, nếu như không có tảng đá đó, người mặc áo đen này sẽ không ngã sang một bên. Người mặc áo đen này có sức mạnh không hề tầm thường, anh vẫn còn bị thương, cho nên không thể sơ suất được. “Bịch bịch bịch...” Hai người cùng xông vào, Diệp Hạo liên tục hét lên, sức mạnh của người phụ nữ kia không hề yếu như tên Tượng Vương chiến đấu cùng anh hai ngày trước. Anh cảm giác người này không phải là người của ông chủ cá phái tới, đối thủ tuy ra tay rất mạnh, nhưng không quá nguy hiểm, và cũng không có ý muốn lấy mạng của anh. “Cô là ai?” Diệp Hạo hét lên!