Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 564
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 564: “Không thể” Bàn tay ngọc thon dài đang v**t v* bụng hơi ngừng lại một chút: “Vậy thì anh hoàn toàn không cần hỏi em, đến giờ đi dự tiệc thì trực tiếp áp giải em đi qua đó là được rỉ Áp giải, đó là cách đối xử với tù nhân. Có thể thấy rất rõ ý trào phúng, châm biến trong lời nói của Dương Họa Y đối với anh Nhan Từ Khuynh buồn bực. Mang cô đi tham dự bữa tiệc rượu tối mai, là để đập tan tin đồn nhảm nhí của những người đáng ghét đó. Hơn nữa, bữa tiệc rượu ngày mai là do James, người thương lượng hợp tác của nước Mỹ đến Việt Nam lần đầu tiên tổ chức, anh nhất định phải tham dự, người bạn nữ đi cùng với anh cũng chỉ có thể là vợ của anh. Anh ghét nhất chính là bộ dạng này của cô: “Họa Y, em không phải là người hùng hố dọa người như vậy” Cô ngược lại bật cười: “Lúc trước người từng hứa hẹn với em, đồng ý với em, sẽ không ép buộc em, sẽ không lừa gạt em, chẳng lẽ không phải là anh sao?” Anh thì phủ nhận hiện tại của cô còn cô lại trực tiếp phủ nhận quá khứ của anh. Nhan Từ Khuynh bị cô chặn họng như vậy cũng không nói được gì nữa. Là lỗi của anh, là do anh không xử lý tốt tất cả mọi thứ. Nhưng hiện tại anh cũng đã dẫn cô về Phong Linh Đàm, mọi chuyện về Nhan Niệm Sơ thì họ không tiếp tục lo nữa, nhưng không biết tới cùng cô còn bưồn bực cái gì nữa? Lạnh nhạt so với bình thường càng tổn thương tình cảm hơn. Nhan Từ Khuynh dù có tường phòng vệ thật dày ở trái tim lâu dân cũng sẽ bị mài mòn mà đau. Trương Ái Linh từng nói qua, lúc con người đang đến gần hạnh phúc sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng ở bên trong cái hạnh phúc đó mà lo được lo mất. Nhan Từ Khuynh dùng những lời này để tự an ủi chính mình, có lẽ, hiện tại do cô đang trong quá trình tiến đến hạnh phúc cho nên cô mới có thể lo được lo mất như vậy. Nhưng sự thật người lo được lo mất không còn là Dương Họa Y nữa mà lại chính là anh. Nhan Từ Khuynh đẩy ra tất cả những gì đã sắp xếp ngày hôm sau để ở nhà một ngày chăm sóc Dương Họa Y, chiều ngày hôm sau thì trực tiếp dẫn cô đi ra ngoài. Đi tới chỗ Hà Vi Nhiên để cô trang điểm Hà Ví Nhiên gọi điện thoại cho em trai mình tới, mặt mũi của cô ấy hoàn toàn là sầu muộn. Cô ấy chỉ thuận miệng đem chuyện Dương Minh Nguyệt nói ra với người trong nhà thôi, vậy mà ai ngờ đâu người trong nhà lại muốn cậu ấy dẫn Dương Minh Nguyệt về. Cũng chính vì việc này mà Hà Dĩ Phong vẫn còn “mang thù” với cô ấy tới tận bây giờ. Vừa cúp điện thoại, cô ấy đã nhìn thấy Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y tới. Dương Họa Y gọi c Vi Nhiên” Hà Ví Nhiên vội vàng đón tiếp: “Đã lâu không gặp, bụng của Họa Y chúng ta lớn tới vậy rồi à’ Trên mặt của cô mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng: “Là em mang song thai cho nên bụng mới lớn như vậy” Hà Vi Nhiên cảm thán: “Cha mẹ đều đẹp như vậy, bảo bối sinh ta nhất định cũng sẽ là hoàng tử nhỏ đẹp trai” “Còn có công chúa nhỏ nữa, là thai song thai trai gái” Nhan Từ Khuynh nói: “Cho cô ấy hai bộ quần áo form dáng có thể mặc bây giờ đi”
Chương 564:
“Không thể”
Bàn tay ngọc thon dài đang v**t v* bụng hơi ngừng lại một chút: “Vậy thì anh hoàn toàn không cần hỏi em, đến giờ đi dự tiệc thì trực tiếp áp giải em đi qua đó là được rỉ Áp giải, đó là cách đối xử với tù nhân.
Có thể thấy rất rõ ý trào phúng, châm biến trong lời nói của Dương Họa Y đối với anh Nhan Từ Khuynh buồn bực.
Mang cô đi tham dự bữa tiệc rượu tối mai, là để đập tan tin đồn nhảm nhí của những người đáng ghét đó.
Hơn nữa, bữa tiệc rượu ngày mai là do James, người thương lượng hợp tác của nước Mỹ đến Việt Nam lần đầu tiên tổ chức, anh nhất định phải tham dự, người bạn nữ đi cùng với anh cũng chỉ có thể là vợ của anh.
Anh ghét nhất chính là bộ dạng này của cô: “Họa Y, em không phải là người hùng hố dọa người như vậy”
Cô ngược lại bật cười: “Lúc trước người từng hứa hẹn với em, đồng ý với em, sẽ không ép buộc em, sẽ không lừa gạt em, chẳng lẽ không phải là anh sao?”
Anh thì phủ nhận hiện tại của cô còn cô lại trực tiếp phủ nhận quá khứ của anh.
Nhan Từ Khuynh bị cô chặn họng như vậy cũng không nói được gì nữa.
Là lỗi của anh, là do anh không xử lý tốt tất cả mọi thứ.
Nhưng hiện tại anh cũng đã dẫn cô về Phong Linh Đàm, mọi chuyện về Nhan Niệm Sơ thì họ không tiếp tục lo nữa, nhưng không biết tới cùng cô còn bưồn bực cái gì nữa?
Lạnh nhạt so với bình thường càng tổn thương tình cảm hơn.
Nhan Từ Khuynh dù có tường phòng vệ thật dày ở trái tim lâu dân cũng sẽ bị mài mòn mà đau.
Trương Ái Linh từng nói qua, lúc con người đang đến gần hạnh phúc sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng ở bên trong cái hạnh phúc đó mà lo được lo mất.
Nhan Từ Khuynh dùng những lời này để tự an ủi chính mình, có lẽ, hiện tại do cô đang trong quá trình tiến đến hạnh phúc cho nên cô mới có thể lo được lo mất như vậy.
Nhưng sự thật người lo được lo mất không còn là Dương Họa Y nữa mà lại chính là anh.
Nhan Từ Khuynh đẩy ra tất cả những gì đã sắp xếp ngày hôm sau để ở nhà một ngày chăm sóc Dương Họa Y, chiều ngày hôm sau thì trực tiếp dẫn cô đi ra ngoài.
Đi tới chỗ Hà Vi Nhiên để cô trang điểm Hà Ví Nhiên gọi điện thoại cho em trai mình tới, mặt mũi của cô ấy hoàn toàn là sầu muộn.
Cô ấy chỉ thuận miệng đem chuyện Dương Minh Nguyệt nói ra với người trong nhà thôi, vậy mà ai ngờ đâu người trong nhà lại muốn cậu ấy dẫn Dương Minh Nguyệt về.
Cũng chính vì việc này mà Hà Dĩ Phong vẫn còn “mang thù” với cô ấy tới tận bây giờ.
Vừa cúp điện thoại, cô ấy đã nhìn thấy Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y tới.
Dương Họa Y gọi c Vi Nhiên”
Hà Ví Nhiên vội vàng đón tiếp: “Đã lâu không gặp, bụng của Họa Y chúng ta lớn tới vậy rồi à’ Trên mặt của cô mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng: “Là em mang song thai cho nên bụng mới lớn như vậy”
Hà Vi Nhiên cảm thán: “Cha mẹ đều đẹp như vậy, bảo bối sinh ta nhất định cũng sẽ là hoàng tử nhỏ đẹp trai”
“Còn có công chúa nhỏ nữa, là thai song thai trai gái” Nhan Từ Khuynh nói: “Cho cô ấy hai bộ quần áo form dáng có thể mặc bây giờ đi”
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 564: “Không thể” Bàn tay ngọc thon dài đang v**t v* bụng hơi ngừng lại một chút: “Vậy thì anh hoàn toàn không cần hỏi em, đến giờ đi dự tiệc thì trực tiếp áp giải em đi qua đó là được rỉ Áp giải, đó là cách đối xử với tù nhân. Có thể thấy rất rõ ý trào phúng, châm biến trong lời nói của Dương Họa Y đối với anh Nhan Từ Khuynh buồn bực. Mang cô đi tham dự bữa tiệc rượu tối mai, là để đập tan tin đồn nhảm nhí của những người đáng ghét đó. Hơn nữa, bữa tiệc rượu ngày mai là do James, người thương lượng hợp tác của nước Mỹ đến Việt Nam lần đầu tiên tổ chức, anh nhất định phải tham dự, người bạn nữ đi cùng với anh cũng chỉ có thể là vợ của anh. Anh ghét nhất chính là bộ dạng này của cô: “Họa Y, em không phải là người hùng hố dọa người như vậy” Cô ngược lại bật cười: “Lúc trước người từng hứa hẹn với em, đồng ý với em, sẽ không ép buộc em, sẽ không lừa gạt em, chẳng lẽ không phải là anh sao?” Anh thì phủ nhận hiện tại của cô còn cô lại trực tiếp phủ nhận quá khứ của anh. Nhan Từ Khuynh bị cô chặn họng như vậy cũng không nói được gì nữa. Là lỗi của anh, là do anh không xử lý tốt tất cả mọi thứ. Nhưng hiện tại anh cũng đã dẫn cô về Phong Linh Đàm, mọi chuyện về Nhan Niệm Sơ thì họ không tiếp tục lo nữa, nhưng không biết tới cùng cô còn bưồn bực cái gì nữa? Lạnh nhạt so với bình thường càng tổn thương tình cảm hơn. Nhan Từ Khuynh dù có tường phòng vệ thật dày ở trái tim lâu dân cũng sẽ bị mài mòn mà đau. Trương Ái Linh từng nói qua, lúc con người đang đến gần hạnh phúc sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng ở bên trong cái hạnh phúc đó mà lo được lo mất. Nhan Từ Khuynh dùng những lời này để tự an ủi chính mình, có lẽ, hiện tại do cô đang trong quá trình tiến đến hạnh phúc cho nên cô mới có thể lo được lo mất như vậy. Nhưng sự thật người lo được lo mất không còn là Dương Họa Y nữa mà lại chính là anh. Nhan Từ Khuynh đẩy ra tất cả những gì đã sắp xếp ngày hôm sau để ở nhà một ngày chăm sóc Dương Họa Y, chiều ngày hôm sau thì trực tiếp dẫn cô đi ra ngoài. Đi tới chỗ Hà Vi Nhiên để cô trang điểm Hà Ví Nhiên gọi điện thoại cho em trai mình tới, mặt mũi của cô ấy hoàn toàn là sầu muộn. Cô ấy chỉ thuận miệng đem chuyện Dương Minh Nguyệt nói ra với người trong nhà thôi, vậy mà ai ngờ đâu người trong nhà lại muốn cậu ấy dẫn Dương Minh Nguyệt về. Cũng chính vì việc này mà Hà Dĩ Phong vẫn còn “mang thù” với cô ấy tới tận bây giờ. Vừa cúp điện thoại, cô ấy đã nhìn thấy Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y tới. Dương Họa Y gọi c Vi Nhiên” Hà Ví Nhiên vội vàng đón tiếp: “Đã lâu không gặp, bụng của Họa Y chúng ta lớn tới vậy rồi à’ Trên mặt của cô mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng: “Là em mang song thai cho nên bụng mới lớn như vậy” Hà Vi Nhiên cảm thán: “Cha mẹ đều đẹp như vậy, bảo bối sinh ta nhất định cũng sẽ là hoàng tử nhỏ đẹp trai” “Còn có công chúa nhỏ nữa, là thai song thai trai gái” Nhan Từ Khuynh nói: “Cho cô ấy hai bộ quần áo form dáng có thể mặc bây giờ đi”