Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 588
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 588: Anh biết răng mẹ mình là một người có lòng tốt và anh cũng biết rằng mẹ anh là vì nghĩ đến nhà họ Lâm. Huyết thống nhà họ Nhan nên mẹ anh cũng không nhắn tâm bỏ rơi, bà ấy cố gắng hết sức muốn đạt được sự cân bằng mà vốn dĩ không thể có. Nhưng, anh thực sự không muốn để mẹ mình xen vào cuộc hôn nhân của mình nữa. Tình hình bây giờ đã không tốt, nếu như mẹ anh lại dính vào thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, “Chúng ta đã giao hẹn cả rồi, mẹ luôn luôn nhớ rõ. Vì vậy không có chuyện gì mẹ cũng sẽ không qua đây, cũng không dám qua” Hoàng Ánh nhìn bụng của Dương Họa Y, cuối cùng mới nhìn thắng vào mắt của Nhan Từ Khuynh: “Hôm nay mẹ dẫn Niệm Sơ qua đây đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với con” Cô gái Dương Họa Y này, bây giờ ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi Trong lòng Hoàng Ánh cảm thấy khó chịu, cô gái này thực sự càng ngày càng không ra gì. Cô ta cũng sắp làm mẹ thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho cháu đích tôn của mình? Còn không phải là hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của Nhan Từ Khuynh sao? Thực sự không có ý thức tự giác làm vợ làm mẹ, Hoàng Ánh cảm thấy không hài lòng Nhan Từ Khuynh đối tay và giữ Dương Họa Y ở bên trái, dùng cơ thể của mình để ngăn cách cô khỏi Hoàng Ánh và Nhan Niệm Sơ, mở cửa ra và bước vào cùng nhau. Bụng Dương Họa Y bây giờ rất to, hoàn toàn không thể làm các động tác lớn như xoay người và cúi đầu. Cãi nhau thì cãi nhau, Nhan Từ Khuynh vẫn mở tủ giày và cầm một đôi dép để ở dưới chân cô: “Nhấc chân, thay giày” Dương Họa Y trầm giọng nói: “Tôi tự mình làm là được rồi” Đôi giày bệt mà cô đang đi vẫn chưa buộc dây, nên không cần cúi người cũng có thể tháo ra. Nhan Từ Khuynh lại tự ý cầm lấy mắt cá chân của cô, giở lên, động tác nhẹ nhàng tháo giày ra và đi dép lê cho cô. Còn có một bên vắn chưa thay, Nhan Từ Khuynh nhướng mắt nhìn cô: “Giữ tủ giày đứng vững, anh nâng chân kia lên” Giọng nói của anh rõ ràng vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, không hề mang theo một chút dịu dàng. Dương Họa Y biết tính khí của anh, cho dù bản thân cô không phối hợp, anh cũng sẽ ép buộc. nhấc chân cô lên Cô biết điều vịn vào tủ giày, giơ chân phải lên. Anh thuận lợi cởi giày cô ra, đổi sang dép đi trong nhà, chỉnh lại tất bông một chút sau đó mới lấy dép ra đưa cho Hoàng Ánh. Hoàng Ánh càng nhìn càng không hài lòng, gần như kinh hồn bạt vía. Con trai của bà ấy từ nhỏ đã kiêu ngạo, sao lại có lúc hầu hạ người khác như thế này chứ? Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nó đã chấp nhận Dương Họa Y rồi Nhưng Nhan Từ Khuynh càng như vậy bà ấy càng không yên tâm để Dương Họa Y ở bên cạnh anh. Thứ gọi là tình yêu có thể nuôi dưỡng con người cũng là thứ khiến con người tổn thương nhất. Hoàng Ánh tự thay giày, nhưng lúc này lại phát hiện ra trong nhà không có dép cho trẻ con, ba người lớn đều đã thay xong giày, Nhan Niệm Sơ lúng túng đứng ở cửa, đôi giày da nhỏ trên chân sáng bóng. Hoàng Ánh nhìn thấy, nói: “Không có dép thì thôi, Niệm Sơ đừng cởi giày nửa, cẩn thận kẻo bị lạnh” Nhan Từ Khuynh không nói gì, nhíu chặt mày, ngược lại Dương Họa Y lại ưm một tiếng. Hoàng Ánh mỉm cười, cảm thấy Dương Họa Y cuối cùng cũng đã biết điều mà làm được một chuyện tốt. Bà ấy kéo tay của Nhan Niệm Sơ, lấy phong thái của người bề trên ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào trong.
Chương 588:
Anh biết răng mẹ mình là một người có lòng tốt và anh cũng biết rằng mẹ anh là vì nghĩ đến nhà họ Lâm. Huyết thống nhà họ Nhan nên mẹ anh cũng không nhắn tâm bỏ rơi, bà ấy cố gắng hết sức muốn đạt được sự cân bằng mà vốn dĩ không thể có.
Nhưng, anh thực sự không muốn để mẹ mình xen vào cuộc hôn nhân của mình nữa.
Tình hình bây giờ đã không tốt, nếu như mẹ anh lại dính vào thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, “Chúng ta đã giao hẹn cả rồi, mẹ luôn luôn nhớ rõ. Vì vậy không có chuyện gì mẹ cũng sẽ không qua đây, cũng không dám qua”
Hoàng Ánh nhìn bụng của Dương Họa Y, cuối cùng mới nhìn thắng vào mắt của Nhan Từ Khuynh: “Hôm nay mẹ dẫn Niệm Sơ qua đây đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với con”
Cô gái Dương Họa Y này, bây giờ ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi Trong lòng Hoàng Ánh cảm thấy khó chịu, cô gái này thực sự càng ngày càng không ra gì.
Cô ta cũng sắp làm mẹ thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho cháu đích tôn của mình?
Còn không phải là hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của Nhan Từ Khuynh sao?
Thực sự không có ý thức tự giác làm vợ làm mẹ, Hoàng Ánh cảm thấy không hài lòng Nhan Từ Khuynh đối tay và giữ Dương Họa Y ở bên trái, dùng cơ thể của mình để ngăn cách cô khỏi Hoàng Ánh và Nhan Niệm Sơ, mở cửa ra và bước vào cùng nhau.
Bụng Dương Họa Y bây giờ rất to, hoàn toàn không thể làm các động tác lớn như xoay người và cúi đầu.
Cãi nhau thì cãi nhau, Nhan Từ Khuynh vẫn mở tủ giày và cầm một đôi dép để ở dưới chân cô: “Nhấc chân, thay giày”
Dương Họa Y trầm giọng nói: “Tôi tự mình làm là được rồi” Đôi giày bệt mà cô đang đi vẫn chưa buộc dây, nên không cần cúi người cũng có thể tháo ra.
Nhan Từ Khuynh lại tự ý cầm lấy mắt cá chân của cô, giở lên, động tác nhẹ nhàng tháo giày ra và đi dép lê cho cô.
Còn có một bên vắn chưa thay, Nhan Từ Khuynh nhướng mắt nhìn cô: “Giữ tủ giày đứng vững, anh nâng chân kia lên”
Giọng nói của anh rõ ràng vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, không hề mang theo một chút dịu dàng.
Dương Họa Y biết tính khí của anh, cho dù bản thân cô không phối hợp, anh cũng sẽ ép buộc.
nhấc chân cô lên Cô biết điều vịn vào tủ giày, giơ chân phải lên.
Anh thuận lợi cởi giày cô ra, đổi sang dép đi trong nhà, chỉnh lại tất bông một chút sau đó mới lấy dép ra đưa cho Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh càng nhìn càng không hài lòng, gần như kinh hồn bạt vía.
Con trai của bà ấy từ nhỏ đã kiêu ngạo, sao lại có lúc hầu hạ người khác như thế này chứ?
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nó đã chấp nhận Dương Họa Y rồi Nhưng Nhan Từ Khuynh càng như vậy bà ấy càng không yên tâm để Dương Họa Y ở bên cạnh anh.
Thứ gọi là tình yêu có thể nuôi dưỡng con người cũng là thứ khiến con người tổn thương nhất.
Hoàng Ánh tự thay giày, nhưng lúc này lại phát hiện ra trong nhà không có dép cho trẻ con, ba người lớn đều đã thay xong giày, Nhan Niệm Sơ lúng túng đứng ở cửa, đôi giày da nhỏ trên chân sáng bóng.
Hoàng Ánh nhìn thấy, nói: “Không có dép thì thôi, Niệm Sơ đừng cởi giày nửa, cẩn thận kẻo bị lạnh”
Nhan Từ Khuynh không nói gì, nhíu chặt mày, ngược lại Dương Họa Y lại ưm một tiếng.
Hoàng Ánh mỉm cười, cảm thấy Dương Họa Y cuối cùng cũng đã biết điều mà làm được một chuyện tốt. Bà ấy kéo tay của Nhan Niệm Sơ, lấy phong thái của người bề trên ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào trong.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 588: Anh biết răng mẹ mình là một người có lòng tốt và anh cũng biết rằng mẹ anh là vì nghĩ đến nhà họ Lâm. Huyết thống nhà họ Nhan nên mẹ anh cũng không nhắn tâm bỏ rơi, bà ấy cố gắng hết sức muốn đạt được sự cân bằng mà vốn dĩ không thể có. Nhưng, anh thực sự không muốn để mẹ mình xen vào cuộc hôn nhân của mình nữa. Tình hình bây giờ đã không tốt, nếu như mẹ anh lại dính vào thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, “Chúng ta đã giao hẹn cả rồi, mẹ luôn luôn nhớ rõ. Vì vậy không có chuyện gì mẹ cũng sẽ không qua đây, cũng không dám qua” Hoàng Ánh nhìn bụng của Dương Họa Y, cuối cùng mới nhìn thắng vào mắt của Nhan Từ Khuynh: “Hôm nay mẹ dẫn Niệm Sơ qua đây đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với con” Cô gái Dương Họa Y này, bây giờ ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi Trong lòng Hoàng Ánh cảm thấy khó chịu, cô gái này thực sự càng ngày càng không ra gì. Cô ta cũng sắp làm mẹ thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho cháu đích tôn của mình? Còn không phải là hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của Nhan Từ Khuynh sao? Thực sự không có ý thức tự giác làm vợ làm mẹ, Hoàng Ánh cảm thấy không hài lòng Nhan Từ Khuynh đối tay và giữ Dương Họa Y ở bên trái, dùng cơ thể của mình để ngăn cách cô khỏi Hoàng Ánh và Nhan Niệm Sơ, mở cửa ra và bước vào cùng nhau. Bụng Dương Họa Y bây giờ rất to, hoàn toàn không thể làm các động tác lớn như xoay người và cúi đầu. Cãi nhau thì cãi nhau, Nhan Từ Khuynh vẫn mở tủ giày và cầm một đôi dép để ở dưới chân cô: “Nhấc chân, thay giày” Dương Họa Y trầm giọng nói: “Tôi tự mình làm là được rồi” Đôi giày bệt mà cô đang đi vẫn chưa buộc dây, nên không cần cúi người cũng có thể tháo ra. Nhan Từ Khuynh lại tự ý cầm lấy mắt cá chân của cô, giở lên, động tác nhẹ nhàng tháo giày ra và đi dép lê cho cô. Còn có một bên vắn chưa thay, Nhan Từ Khuynh nhướng mắt nhìn cô: “Giữ tủ giày đứng vững, anh nâng chân kia lên” Giọng nói của anh rõ ràng vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, không hề mang theo một chút dịu dàng. Dương Họa Y biết tính khí của anh, cho dù bản thân cô không phối hợp, anh cũng sẽ ép buộc. nhấc chân cô lên Cô biết điều vịn vào tủ giày, giơ chân phải lên. Anh thuận lợi cởi giày cô ra, đổi sang dép đi trong nhà, chỉnh lại tất bông một chút sau đó mới lấy dép ra đưa cho Hoàng Ánh. Hoàng Ánh càng nhìn càng không hài lòng, gần như kinh hồn bạt vía. Con trai của bà ấy từ nhỏ đã kiêu ngạo, sao lại có lúc hầu hạ người khác như thế này chứ? Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nó đã chấp nhận Dương Họa Y rồi Nhưng Nhan Từ Khuynh càng như vậy bà ấy càng không yên tâm để Dương Họa Y ở bên cạnh anh. Thứ gọi là tình yêu có thể nuôi dưỡng con người cũng là thứ khiến con người tổn thương nhất. Hoàng Ánh tự thay giày, nhưng lúc này lại phát hiện ra trong nhà không có dép cho trẻ con, ba người lớn đều đã thay xong giày, Nhan Niệm Sơ lúng túng đứng ở cửa, đôi giày da nhỏ trên chân sáng bóng. Hoàng Ánh nhìn thấy, nói: “Không có dép thì thôi, Niệm Sơ đừng cởi giày nửa, cẩn thận kẻo bị lạnh” Nhan Từ Khuynh không nói gì, nhíu chặt mày, ngược lại Dương Họa Y lại ưm một tiếng. Hoàng Ánh mỉm cười, cảm thấy Dương Họa Y cuối cùng cũng đã biết điều mà làm được một chuyện tốt. Bà ấy kéo tay của Nhan Niệm Sơ, lấy phong thái của người bề trên ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào trong.