Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 613
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 613: Nhưng đắng sau cánh cửa phòng cách nhiệt có để một chiếc ghế đấu gấp, được dùng trong trường hợp khẩn cấp, là bà lấy chiếc ghế đẩu đó ra để Nhan Niệm Sơ giấm lên. Nhan Niệm Sơ đứng trên chiếc ghế đấu gấp, chiều cao tương đối vừa phải, độ cao của vai thăng bé vừa tầm với lỗ thông hơi của lồng giữ nhiệt Đúng là Nhan Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ, nhưng cậu bé cũng không phải là một kẻ ngốc. Lần thứ nhất chạm vào đứa bé như thế nào, thì lần thứ hai cũng có thể tiếp tục làm theo cách đó. Càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, nhưng những lời này tuyệt đối không thể nói ra. Một khi đã nói thì chắc chắn sẽ bị dính líu vào trong, chỉ cần bị dính líu đến thì cho dù chuyện Nhan Niệm Sơ g**t ch*t cậu chủ nhỏ là thật đi chăng nữa, cô cũng khó trốn tránh trách nhiệm Chỉ có Hà Vy ngu ngốc đó, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy mà cũng dám đứng ra làm chứng Hỏi không ra kết quả, sự tự tin của Hoàng. Ánh càng mạnh mẽ hơn. Nhan Từ Khuynh vẫn bộ dạng cũ đứng một chỗ nhìn Nhan Niệm Sơ không rời mắt, nhìn đôi mắt lấp lánh của thăng bé, trái tìm của anh càng lạnh lẽo hơn. Anh bước đến chỗ Hoàng Ánh một tay đem Nhan Niệm Sơ lôi ra ngoài Sức lực của anh quá lớn khiến Nhan Niệm Sơ khóc thét lên vì đau, nhưng Nhan Từ Khuynh đã nắm chặt quai hàm thẳng bé để nó không khóc thành tiếng: “Cha hỏi con, hôm nay con có đến nhìn hai đứa bé không?” Nhan Niệm Sơ bị nắm đến đau vô cùng, chỉ cần cúi đầu nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống “Trả lời” Nhan Từ Khuynh gắn giọng quát. Khuôn mặt Nhan Niệm Sơ lấm lem nước mắt và nước mũi, nhỏ giọng trả lời: “Có đi qua rồi…” “Vậy cha hỏi con, cái chết của em trai, có liên quan đến con hay không hả?” Sức lực của Nhan Từ Khuynh tăng thêm vài phần, khuôn mặt non nớt của đứa trẻ lập tức đỏ ửng, hẵn lên năm dấu ngón tay, như thể chỉ cần Nhan Niệm Sơ nói phải, thì cậu lấp tức sẽ bị b*p ch*t ngay tại chỗ. Nhan Niệm Sơ toàn thân run rấy, vừa khóc vừa nói: “Con không có giết g**t ch*t em trai, con không có g**t ch*t em trai, con không có….. “Được rồi, được rồi, đứa nhỏ cũng nói không có rồi, con còn muốn như thế nào nữa chứ?!” Hoàng Ánh không nỡ tiếp tục nhìn liền nói, vội vàng từ tay Nhan Từ Khuynh kéo đứa cháu trai ra, bà không nhịn được mắng thêm đứa con trai mình vài câu: “Sao con có thể xuống tay không biết nặng nhẹ như thế chứ, con trai của Họa Y chết rồi, lẽ nào bây giờ con còn muốn chính tay b*p ch*t đứa con trai ruột duy nhất của mình hay sao hả?!” Lòng bàn tay của Nhan Từ Khuynh bỗng chốc trống rỗng, anh nhìn vào khuôn mặt của Nhan Niệm Sơ một cách kiên quyết: “Mẹ, nếu thật sự là Nhan Niệm Sơ làm thì con nhất định sẽ b*p ch*t nó…. “Cứ thế nói làm Niệm Sơ làm có phải quá không có chứng cứ không?” Hoàng Ánh hít một hơi thật sâu nói: “Nếu có thế tìm thấy bằng chứng chứng minh chuyện này do Niệm Sơ động tay thì con có muốn làm gì mẹ cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì” “Con cũng hy vọng, những lời mà mẹ nói là sự thật” Nhan Từ Khuynh âm u nói. Toàn thân Nhan Niệm Sơ run lên, vùi mặt vào người Hoàng Ánh, không dám nhìn Nhan Từ Khuynh. Hoàng Ánh cũng rất đau lòng, thầm bực mình vì Nhan Từ Khuynh ra tay không biết nặng nhẹ, đối xử nặng như vậy với con trai của chính mình cũng rất hiếm có, Hai cái bóp mặt vừa rồi của anh, trên mặt đứa trẻ cũng đã biến thành vệt hồng rồi Mọi người khác đều nín thở xem tình huống này, chỉ hi vọng nhanh chóng giải quyết được chuyện này. Đội trưởng bảo vệ an ninh cũng đã chạy tới và nói một cách thận trọng với anh: “Chủ tịch Lâm, camera giám sát đã được mang ra rồi ạ’ Nhan Từ Khuynh hai mắt đã đỏ lên, bước nhanh về phía phòng giám sát Hoàng Ánh suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy không ổn, cũng mang theo Nhan Niệm Sơ đi cùng. Trên màn hình của phòng giám sát, ghi lại rõ ràng hình ảnh một đứa trẻ nhỏ đang đi về phía phòng giữ ẩm ở góc vắng vẻ. Bởi vì Nhan Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ và còn quá nhỏ, cậu bé lại đi sát vào tường nên camera chỉ quay được nửa thân người của cậu bé. Chỉ khi Nhan Niệm Sơ chạy vào phòng giữ ấm, thì toàn bộ cơ thể cậu bé mới hoàn toàn được quay lại Camera giám sát được trực tiếp đặt đối diện với phòng giữ ấm, mà phòng giữ ấm được thiết kế †oàn bộ bằng kính, nên những gì xảy ra bên trong, camera giám sát này có thể quay lại rõ ràng.
Chương 613:
Nhưng đắng sau cánh cửa phòng cách nhiệt có để một chiếc ghế đấu gấp, được dùng trong trường hợp khẩn cấp, là bà lấy chiếc ghế đẩu đó ra để Nhan Niệm Sơ giấm lên.
Nhan Niệm Sơ đứng trên chiếc ghế đấu gấp, chiều cao tương đối vừa phải, độ cao của vai thăng bé vừa tầm với lỗ thông hơi của lồng giữ nhiệt Đúng là Nhan Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ, nhưng cậu bé cũng không phải là một kẻ ngốc.
Lần thứ nhất chạm vào đứa bé như thế nào, thì lần thứ hai cũng có thể tiếp tục làm theo cách đó.
Càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, nhưng những lời này tuyệt đối không thể nói ra.
Một khi đã nói thì chắc chắn sẽ bị dính líu vào trong, chỉ cần bị dính líu đến thì cho dù chuyện Nhan Niệm Sơ g**t ch*t cậu chủ nhỏ là thật đi chăng nữa, cô cũng khó trốn tránh trách nhiệm Chỉ có Hà Vy ngu ngốc đó, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy mà cũng dám đứng ra làm chứng Hỏi không ra kết quả, sự tự tin của Hoàng.
Ánh càng mạnh mẽ hơn.
Nhan Từ Khuynh vẫn bộ dạng cũ đứng một chỗ nhìn Nhan Niệm Sơ không rời mắt, nhìn đôi mắt lấp lánh của thăng bé, trái tìm của anh càng lạnh lẽo hơn.
Anh bước đến chỗ Hoàng Ánh một tay đem Nhan Niệm Sơ lôi ra ngoài Sức lực của anh quá lớn khiến Nhan Niệm Sơ khóc thét lên vì đau, nhưng Nhan Từ Khuynh đã nắm chặt quai hàm thẳng bé để nó không khóc thành tiếng: “Cha hỏi con, hôm nay con có đến nhìn hai đứa bé không?”
Nhan Niệm Sơ bị nắm đến đau vô cùng, chỉ cần cúi đầu nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống “Trả lời” Nhan Từ Khuynh gắn giọng quát.
Khuôn mặt Nhan Niệm Sơ lấm lem nước mắt và nước mũi, nhỏ giọng trả lời: “Có đi qua rồi…”
“Vậy cha hỏi con, cái chết của em trai, có liên quan đến con hay không hả?” Sức lực của Nhan Từ Khuynh tăng thêm vài phần, khuôn mặt non nớt của đứa trẻ lập tức đỏ ửng, hẵn lên năm dấu ngón tay, như thể chỉ cần Nhan Niệm Sơ nói phải, thì cậu lấp tức sẽ bị b*p ch*t ngay tại chỗ.
Nhan Niệm Sơ toàn thân run rấy, vừa khóc vừa nói: “Con không có giết g**t ch*t em trai, con không có g**t ch*t em trai, con không có…..
“Được rồi, được rồi, đứa nhỏ cũng nói không có rồi, con còn muốn như thế nào nữa chứ?!” Hoàng Ánh không nỡ tiếp tục nhìn liền nói, vội vàng từ tay Nhan Từ Khuynh kéo đứa cháu trai ra, bà không nhịn được mắng thêm đứa con trai mình vài câu: “Sao con có thể xuống tay không biết nặng nhẹ như thế chứ, con trai của Họa Y chết rồi, lẽ nào bây giờ con còn muốn chính tay b*p ch*t đứa con trai ruột duy nhất của mình hay sao hả?!”
Lòng bàn tay của Nhan Từ Khuynh bỗng chốc trống rỗng, anh nhìn vào khuôn mặt của Nhan Niệm Sơ một cách kiên quyết: “Mẹ, nếu thật sự là Nhan Niệm Sơ làm thì con nhất định sẽ b*p ch*t nó….
“Cứ thế nói làm Niệm Sơ làm có phải quá không có chứng cứ không?” Hoàng Ánh hít một hơi thật sâu nói: “Nếu có thế tìm thấy bằng chứng chứng minh chuyện này do Niệm Sơ động tay thì con có muốn làm gì mẹ cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì”
“Con cũng hy vọng, những lời mà mẹ nói là sự thật” Nhan Từ Khuynh âm u nói.
Toàn thân Nhan Niệm Sơ run lên, vùi mặt vào người Hoàng Ánh, không dám nhìn Nhan Từ Khuynh.
Hoàng Ánh cũng rất đau lòng, thầm bực mình vì Nhan Từ Khuynh ra tay không biết nặng nhẹ, đối xử nặng như vậy với con trai của chính mình cũng rất hiếm có, Hai cái bóp mặt vừa rồi của anh, trên mặt đứa trẻ cũng đã biến thành vệt hồng rồi Mọi người khác đều nín thở xem tình huống này, chỉ hi vọng nhanh chóng giải quyết được chuyện này.
Đội trưởng bảo vệ an ninh cũng đã chạy tới và nói một cách thận trọng với anh: “Chủ tịch Lâm, camera giám sát đã được mang ra rồi ạ’ Nhan Từ Khuynh hai mắt đã đỏ lên, bước nhanh về phía phòng giám sát Hoàng Ánh suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy không ổn, cũng mang theo Nhan Niệm Sơ đi cùng.
Trên màn hình của phòng giám sát, ghi lại rõ ràng hình ảnh một đứa trẻ nhỏ đang đi về phía phòng giữ ẩm ở góc vắng vẻ.
Bởi vì Nhan Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ và còn quá nhỏ, cậu bé lại đi sát vào tường nên camera chỉ quay được nửa thân người của cậu bé.
Chỉ khi Nhan Niệm Sơ chạy vào phòng giữ ấm, thì toàn bộ cơ thể cậu bé mới hoàn toàn được quay lại Camera giám sát được trực tiếp đặt đối diện với phòng giữ ấm, mà phòng giữ ấm được thiết kế †oàn bộ bằng kính, nên những gì xảy ra bên trong, camera giám sát này có thể quay lại rõ ràng.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 613: Nhưng đắng sau cánh cửa phòng cách nhiệt có để một chiếc ghế đấu gấp, được dùng trong trường hợp khẩn cấp, là bà lấy chiếc ghế đẩu đó ra để Nhan Niệm Sơ giấm lên. Nhan Niệm Sơ đứng trên chiếc ghế đấu gấp, chiều cao tương đối vừa phải, độ cao của vai thăng bé vừa tầm với lỗ thông hơi của lồng giữ nhiệt Đúng là Nhan Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ, nhưng cậu bé cũng không phải là một kẻ ngốc. Lần thứ nhất chạm vào đứa bé như thế nào, thì lần thứ hai cũng có thể tiếp tục làm theo cách đó. Càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, nhưng những lời này tuyệt đối không thể nói ra. Một khi đã nói thì chắc chắn sẽ bị dính líu vào trong, chỉ cần bị dính líu đến thì cho dù chuyện Nhan Niệm Sơ g**t ch*t cậu chủ nhỏ là thật đi chăng nữa, cô cũng khó trốn tránh trách nhiệm Chỉ có Hà Vy ngu ngốc đó, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy mà cũng dám đứng ra làm chứng Hỏi không ra kết quả, sự tự tin của Hoàng. Ánh càng mạnh mẽ hơn. Nhan Từ Khuynh vẫn bộ dạng cũ đứng một chỗ nhìn Nhan Niệm Sơ không rời mắt, nhìn đôi mắt lấp lánh của thăng bé, trái tìm của anh càng lạnh lẽo hơn. Anh bước đến chỗ Hoàng Ánh một tay đem Nhan Niệm Sơ lôi ra ngoài Sức lực của anh quá lớn khiến Nhan Niệm Sơ khóc thét lên vì đau, nhưng Nhan Từ Khuynh đã nắm chặt quai hàm thẳng bé để nó không khóc thành tiếng: “Cha hỏi con, hôm nay con có đến nhìn hai đứa bé không?” Nhan Niệm Sơ bị nắm đến đau vô cùng, chỉ cần cúi đầu nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống “Trả lời” Nhan Từ Khuynh gắn giọng quát. Khuôn mặt Nhan Niệm Sơ lấm lem nước mắt và nước mũi, nhỏ giọng trả lời: “Có đi qua rồi…” “Vậy cha hỏi con, cái chết của em trai, có liên quan đến con hay không hả?” Sức lực của Nhan Từ Khuynh tăng thêm vài phần, khuôn mặt non nớt của đứa trẻ lập tức đỏ ửng, hẵn lên năm dấu ngón tay, như thể chỉ cần Nhan Niệm Sơ nói phải, thì cậu lấp tức sẽ bị b*p ch*t ngay tại chỗ. Nhan Niệm Sơ toàn thân run rấy, vừa khóc vừa nói: “Con không có giết g**t ch*t em trai, con không có g**t ch*t em trai, con không có….. “Được rồi, được rồi, đứa nhỏ cũng nói không có rồi, con còn muốn như thế nào nữa chứ?!” Hoàng Ánh không nỡ tiếp tục nhìn liền nói, vội vàng từ tay Nhan Từ Khuynh kéo đứa cháu trai ra, bà không nhịn được mắng thêm đứa con trai mình vài câu: “Sao con có thể xuống tay không biết nặng nhẹ như thế chứ, con trai của Họa Y chết rồi, lẽ nào bây giờ con còn muốn chính tay b*p ch*t đứa con trai ruột duy nhất của mình hay sao hả?!” Lòng bàn tay của Nhan Từ Khuynh bỗng chốc trống rỗng, anh nhìn vào khuôn mặt của Nhan Niệm Sơ một cách kiên quyết: “Mẹ, nếu thật sự là Nhan Niệm Sơ làm thì con nhất định sẽ b*p ch*t nó…. “Cứ thế nói làm Niệm Sơ làm có phải quá không có chứng cứ không?” Hoàng Ánh hít một hơi thật sâu nói: “Nếu có thế tìm thấy bằng chứng chứng minh chuyện này do Niệm Sơ động tay thì con có muốn làm gì mẹ cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì” “Con cũng hy vọng, những lời mà mẹ nói là sự thật” Nhan Từ Khuynh âm u nói. Toàn thân Nhan Niệm Sơ run lên, vùi mặt vào người Hoàng Ánh, không dám nhìn Nhan Từ Khuynh. Hoàng Ánh cũng rất đau lòng, thầm bực mình vì Nhan Từ Khuynh ra tay không biết nặng nhẹ, đối xử nặng như vậy với con trai của chính mình cũng rất hiếm có, Hai cái bóp mặt vừa rồi của anh, trên mặt đứa trẻ cũng đã biến thành vệt hồng rồi Mọi người khác đều nín thở xem tình huống này, chỉ hi vọng nhanh chóng giải quyết được chuyện này. Đội trưởng bảo vệ an ninh cũng đã chạy tới và nói một cách thận trọng với anh: “Chủ tịch Lâm, camera giám sát đã được mang ra rồi ạ’ Nhan Từ Khuynh hai mắt đã đỏ lên, bước nhanh về phía phòng giám sát Hoàng Ánh suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy không ổn, cũng mang theo Nhan Niệm Sơ đi cùng. Trên màn hình của phòng giám sát, ghi lại rõ ràng hình ảnh một đứa trẻ nhỏ đang đi về phía phòng giữ ẩm ở góc vắng vẻ. Bởi vì Nhan Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ và còn quá nhỏ, cậu bé lại đi sát vào tường nên camera chỉ quay được nửa thân người của cậu bé. Chỉ khi Nhan Niệm Sơ chạy vào phòng giữ ấm, thì toàn bộ cơ thể cậu bé mới hoàn toàn được quay lại Camera giám sát được trực tiếp đặt đối diện với phòng giữ ấm, mà phòng giữ ấm được thiết kế †oàn bộ bằng kính, nên những gì xảy ra bên trong, camera giám sát này có thể quay lại rõ ràng.