"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 954
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh Hồ Uyển Nhi thấy vậy hô lên một tiếng: “Làm sao vẫn còn sống được chứ?” Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc, thứ quấn lấy lưng anh chính là một sợi dây xích sắt, nhanh chóng lôi tuột anh về phía sau. Linh Hồ Uyển Nhi sau khi hét lên liền chạy đuổi theo, nhưng đã quá muộn, cuối cùng cô đứng lại bên tảng đá, không dám tiến thêm một bước! “Diệp Hạo xin lỗi...” Linh Hồ Uyển Nhi đứng bên tảng đá hét lớn, tiếng hét này của cô ta không hề có chút sát ý nào, mà chỉ là lời xin lỗi đầy lo âu. Diệp Hạo ngơ ngác, hành động này của Linh Hồ Uyển Nhi có gì đó không đúng, vừa rồi còn hận không thể giết chết được anh, nhưng mắt trước mắt sau lại nói xin lỗi anh là sao? Giống như bản thân anh lần này chết chắc rồi, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến nhưng thứ đó, dây xích này kéo anh đi với vận tốc cực nhanh. Anh nhanh chóng lấy con dao trong tay cắt dây xích này, hai kim loại va vào nhau toé lửa, nhưng con dao của anh lại không thể cắt đứt được dây xích. Cuối cùng Diệp Hạo cũng rơi vào trạng thái hoang mang, con người ta luôn cảm thấy sợ hãi trước những điều không biết, cộng thêm tiếng xin lỗi ban nãy của Linh Hồ Uyển Nhi, và cả tiếng hét kinh hoàng trước đó, không lẽ anh sắp gặp phải chuyện ma quái nào sao? “Rầm!” Một âm thanh cực lớn vang lên, Diệp Hạo cảm giác bản thân giống như rơi xuống vách núi, anh liền ngất đi ngay sau khi ngã xuống mặt đất. Trong nhà Linh Hồ, Linh Hồ Uyển Nhi lúc này chạy vội tới phòng của lão tổ. “Ông cụ Thái, không xong rồi, lão quái vật đó còn sống...”, Linh Hồ Uyển Nhi nhìn thấy lão tổ Linh Hồ liền vội nói. “Không phải gấp thế, lão quái vật nào?”, lão tổ Linh Hồ nhấm một ngụm trà rồi nói. “Chính là lão quái vật ở sau núi cấm, ông ta vừa xuất hiện, rồi dùng dây xích bắt Diệp Hạo đi rồi.” “Cái gì?” Lão tổ Linh Hồ cao giọng nói: “Kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông nghe”. Linh Hồ Uyển Nhi kể lại tất cả mọi chuyện, trừ chuyện Diệp Hạo cắn trộm môi cô ta đến bật máu. Nghe xong, sắc mặt lão tổ Linh Hồ trở nên nghiêm trọng: “Đã ba mươi năm rồi, không ngờ vẫn còn sống...” “Vậy phải làm thế nào ạ? Có phải Diệp Hạo sẽ không thể trở về được nữa ạ?” Linh Hồ Uyển Nhi lo lắng nói.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Linh Hồ Uyển Nhi thấy vậy hô lên một tiếng: “Làm sao vẫn còn sống được chứ?”
Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc, thứ quấn lấy lưng anh chính là một sợi dây xích sắt, nhanh chóng lôi tuột anh về phía sau.
Linh Hồ Uyển Nhi sau khi hét lên liền chạy đuổi theo, nhưng đã quá muộn, cuối cùng cô đứng lại bên tảng đá, không dám tiến thêm một bước!
“Diệp Hạo xin lỗi...”
Linh Hồ Uyển Nhi đứng bên tảng đá hét lớn, tiếng hét này của cô ta không hề có chút sát ý nào, mà chỉ là lời xin lỗi đầy lo âu.
Diệp Hạo ngơ ngác, hành động này của Linh Hồ Uyển Nhi có gì đó không đúng, vừa rồi còn hận không thể giết chết được anh, nhưng mắt trước mắt sau lại nói xin lỗi anh là sao?
Giống như bản thân anh lần này chết chắc rồi, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến nhưng thứ đó, dây xích này kéo anh đi với vận tốc cực nhanh.
Anh nhanh chóng lấy con dao trong tay cắt dây xích này, hai kim loại va vào nhau toé lửa, nhưng con dao của anh lại không thể cắt đứt được dây xích.
Cuối cùng Diệp Hạo cũng rơi vào trạng thái hoang mang, con người ta luôn cảm thấy sợ hãi trước những điều không biết, cộng thêm tiếng xin lỗi ban nãy của Linh Hồ Uyển Nhi, và cả tiếng hét kinh hoàng trước đó, không lẽ anh sắp gặp phải chuyện ma quái nào sao?
“Rầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, Diệp Hạo cảm giác bản thân giống như rơi xuống vách núi, anh liền ngất đi ngay sau khi ngã xuống mặt đất.
Trong nhà Linh Hồ, Linh Hồ Uyển Nhi lúc này chạy vội tới phòng của lão tổ.
“Ông cụ Thái, không xong rồi, lão quái vật đó còn sống...”, Linh Hồ Uyển Nhi nhìn thấy lão tổ Linh Hồ liền vội nói.
“Không phải gấp thế, lão quái vật nào?”, lão tổ Linh Hồ nhấm một ngụm trà rồi nói.
“Chính là lão quái vật ở sau núi cấm, ông ta vừa xuất hiện, rồi dùng dây xích bắt Diệp Hạo đi rồi.”
“Cái gì?”
Lão tổ Linh Hồ cao giọng nói: “Kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông nghe”.
Linh Hồ Uyển Nhi kể lại tất cả mọi chuyện, trừ chuyện Diệp Hạo cắn trộm môi cô ta đến bật máu.
Nghe xong, sắc mặt lão tổ Linh Hồ trở nên nghiêm trọng: “Đã ba mươi năm rồi, không ngờ vẫn còn sống...”
“Vậy phải làm thế nào ạ? Có phải Diệp Hạo sẽ không thể trở về được nữa ạ?” Linh Hồ Uyển Nhi lo lắng nói.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh Hồ Uyển Nhi thấy vậy hô lên một tiếng: “Làm sao vẫn còn sống được chứ?” Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc, thứ quấn lấy lưng anh chính là một sợi dây xích sắt, nhanh chóng lôi tuột anh về phía sau. Linh Hồ Uyển Nhi sau khi hét lên liền chạy đuổi theo, nhưng đã quá muộn, cuối cùng cô đứng lại bên tảng đá, không dám tiến thêm một bước! “Diệp Hạo xin lỗi...” Linh Hồ Uyển Nhi đứng bên tảng đá hét lớn, tiếng hét này của cô ta không hề có chút sát ý nào, mà chỉ là lời xin lỗi đầy lo âu. Diệp Hạo ngơ ngác, hành động này của Linh Hồ Uyển Nhi có gì đó không đúng, vừa rồi còn hận không thể giết chết được anh, nhưng mắt trước mắt sau lại nói xin lỗi anh là sao? Giống như bản thân anh lần này chết chắc rồi, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến nhưng thứ đó, dây xích này kéo anh đi với vận tốc cực nhanh. Anh nhanh chóng lấy con dao trong tay cắt dây xích này, hai kim loại va vào nhau toé lửa, nhưng con dao của anh lại không thể cắt đứt được dây xích. Cuối cùng Diệp Hạo cũng rơi vào trạng thái hoang mang, con người ta luôn cảm thấy sợ hãi trước những điều không biết, cộng thêm tiếng xin lỗi ban nãy của Linh Hồ Uyển Nhi, và cả tiếng hét kinh hoàng trước đó, không lẽ anh sắp gặp phải chuyện ma quái nào sao? “Rầm!” Một âm thanh cực lớn vang lên, Diệp Hạo cảm giác bản thân giống như rơi xuống vách núi, anh liền ngất đi ngay sau khi ngã xuống mặt đất. Trong nhà Linh Hồ, Linh Hồ Uyển Nhi lúc này chạy vội tới phòng của lão tổ. “Ông cụ Thái, không xong rồi, lão quái vật đó còn sống...”, Linh Hồ Uyển Nhi nhìn thấy lão tổ Linh Hồ liền vội nói. “Không phải gấp thế, lão quái vật nào?”, lão tổ Linh Hồ nhấm một ngụm trà rồi nói. “Chính là lão quái vật ở sau núi cấm, ông ta vừa xuất hiện, rồi dùng dây xích bắt Diệp Hạo đi rồi.” “Cái gì?” Lão tổ Linh Hồ cao giọng nói: “Kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông nghe”. Linh Hồ Uyển Nhi kể lại tất cả mọi chuyện, trừ chuyện Diệp Hạo cắn trộm môi cô ta đến bật máu. Nghe xong, sắc mặt lão tổ Linh Hồ trở nên nghiêm trọng: “Đã ba mươi năm rồi, không ngờ vẫn còn sống...” “Vậy phải làm thế nào ạ? Có phải Diệp Hạo sẽ không thể trở về được nữa ạ?” Linh Hồ Uyển Nhi lo lắng nói.