Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 970

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Hạo đã hiểu tại sao trước đó người đàn ông không sợ anh chạy trốn mất, cho dù anh chạy thì cũng chạy không thoát khỏi vách đá nghìn trượng này.  May mắn thay, bây giờ người đàn ông đã trở thành sư phụ hời của anh, chính vì một lời nói, anh mới có mệnh cách phá quân.  Nói thật, từ trước đến nay, anh không quá tin tưởng, luôn cảm thấy thuyết âm dương thuật số này có chút hàm hồ.  Nhưng người đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu thì sau khi biết anh là mệnh cách phá quân cũng đều muốn cưỡng chế thu nhận anh làm đồ đệ.  Một lúc sau Diệp Hạo bắt được hai con chim trĩ, còn có vài con chim ngói trở về.  Vặt lông, rửa sạch sẽ, bắt đầu gác trên lửa nướng, người đàn ông ngồi ở lối đi và chờ đợi.  “Sư phụ, bọn họ nhốt người ở đây có phải là vì nơi này ba mặt đều là vách núi vây quanh, chỉ có một con đường ở phía trên không?”, Diệp Hạo hỏi.  “Không sai, đây là tuyệt địa, chỉ cần tôi ra ngoài chắc chắn sẽ bị nhà Linh Hồ phát hiện, đây là lý do tại sao cho dù vi sư có thần công vô song cũng không dám ra ngoài”, đôi mắt người đàn ông lóe lên sự hận thù.  “Vậy, tại sao sư phụ không bẻ gãy xích sắt này, trói buộc bản thân như vậy khó chịu biết bao?”  Người đàn ông cười nhạt: “Những thứ đều được chế tạo từ huyền thiết, há có thể dễ dàng thoát khỏi?”  “Đương nhiên tôi cũng đã từng nghĩ qua, cũng không phải đặc biệt khó khăn, nhưng gò bó thân xác cũng không phải là ràng buộc nơi trái tim, nếu như không có những xích sắt này e rằng tôi đã đánh giết ra ngoài rồi, ngồi buồn xo ba mươi năm, không phải là việc mà ai cũng có thể chịu đựng được!”  Nghe vậy, Diệp Hạo có phần chua xót, cũng có chút cảm động.  Tất cả những gì người đàn ông này làm đều là vì một người phụ nữ, là sư nương mà anh chưa được gặp mặt kia.  “Sư phụ, con đảm bảo với người, nhất định sẽ dẫn sư nương ra ngoài đến gặp người!”, Diệp Hạo vẻ mặt kiên định nói.  Người đàn ông nghiêm túc nhìn anh, hai mắt sáng rực như đuốc, nhưng sau đó ông lại đột nhiên thở dài lắc đầu.  “Bỏ đi, đã ba mươi năm trôi qua, nếu như bà ấy tìm được chốn mới, thì cậu cũng đừng quấy rầy bà ấy, chỉ cần giết chết ba kẻ kia là được!”  “Đương nhiên, cái đó yêu cầu thực lực của cậu phải đạt tới tuyệt đỉnh, nếu không cậu cũng chỉ là chết một cách vô ích”.  “Sư phụ, người phải có tự tin, con tin rằng sư nương nhất định vẫn đang chờ đợi người!”. Diệp Hạo nghiêm nghị đáp.  "Ha ha ha..."  Người đàn ông cười phá lên: “Đứa trẻ ngoan, cậu ngược lại còn khích lệ tôi…”  Diệp Hạo cười hì hì xoa tay: “Sư phụ, người xem, tương lai con phải đối mặt với kẻ địch lớn mạnh như vậy, người có phải là nên dạy cho con một vài chiêu thức gì đó hay không, miễn cho sau khi ra ngoài lại làm mất thể diện của người”.  “Tên nhãi con nhà cậu, thì ra là có ý đồ này”, người đàn ông cười mắng: “Tôi thấy cậu đã đạt tới cảnh giới ám kình đại thành, qua một khoảng thời gian nữa liền có thể đột phá tới tiểu tông sư hóa kình, có lẽ cậu không phải đến từ gia tộc tu võ thì chính là tông phái tu võ, trước tiên hãy nói cho tôi biết cậu đến từ thế lực nào”.  Diệp Hạo nghe vậy lập tức cười chua chát: "Con không biết, con đến từ thành phố Cảng tỉnh Tô, nhưng mọi chuyện trước đây con đều quên hết rồi".  "Quên hết rồi?", người đàn ông cau mày.  "Vâng!", Diệp Hạo gật đầu: "Con bị mất trí nhớ trong một lần chiến đấu bị rơi xuống biển, sau khi được người khác cứu lên liền mất hết kí ức". 

Diệp Hạo đã hiểu tại sao trước đó người đàn ông không sợ anh chạy trốn mất, cho dù anh chạy thì cũng chạy không thoát khỏi vách đá nghìn trượng này.  

May mắn thay, bây giờ người đàn ông đã trở thành sư phụ hời của anh, chính vì một lời nói, anh mới có mệnh cách phá quân.  

Nói thật, từ trước đến nay, anh không quá tin tưởng, luôn cảm thấy thuyết âm dương thuật số này có chút hàm hồ.  

Nhưng người đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu thì sau khi biết anh là mệnh cách phá quân cũng đều muốn cưỡng chế thu nhận anh làm đồ đệ.  

Một lúc sau Diệp Hạo bắt được hai con chim trĩ, còn có vài con chim ngói trở về.  

Vặt lông, rửa sạch sẽ, bắt đầu gác trên lửa nướng, người đàn ông ngồi ở lối đi và chờ đợi.  

“Sư phụ, bọn họ nhốt người ở đây có phải là vì nơi này ba mặt đều là vách núi vây quanh, chỉ có một con đường ở phía trên không?”, Diệp Hạo hỏi.  

“Không sai, đây là tuyệt địa, chỉ cần tôi ra ngoài chắc chắn sẽ bị nhà Linh Hồ phát hiện, đây là lý do tại sao cho dù vi sư có thần công vô song cũng không dám ra ngoài”, đôi mắt người đàn ông lóe lên sự hận thù.  

“Vậy, tại sao sư phụ không bẻ gãy xích sắt này, trói buộc bản thân như vậy khó chịu biết bao?”  

Người đàn ông cười nhạt: “Những thứ đều được chế tạo từ huyền thiết, há có thể dễ dàng thoát khỏi?”  

“Đương nhiên tôi cũng đã từng nghĩ qua, cũng không phải đặc biệt khó khăn, nhưng gò bó thân xác cũng không phải là ràng buộc nơi trái tim, nếu như không có những xích sắt này e rằng tôi đã đánh giết ra ngoài rồi, ngồi buồn xo ba mươi năm, không phải là việc mà ai cũng có thể chịu đựng được!”  

Nghe vậy, Diệp Hạo có phần chua xót, cũng có chút cảm động.  

Tất cả những gì người đàn ông này làm đều là vì một người phụ nữ, là sư nương mà anh chưa được gặp mặt kia.  

“Sư phụ, con đảm bảo với người, nhất định sẽ dẫn sư nương ra ngoài đến gặp người!”, Diệp Hạo vẻ mặt kiên định nói.  

Người đàn ông nghiêm túc nhìn anh, hai mắt sáng rực như đuốc, nhưng sau đó ông lại đột nhiên thở dài lắc đầu.  

“Bỏ đi, đã ba mươi năm trôi qua, nếu như bà ấy tìm được chốn mới, thì cậu cũng đừng quấy rầy bà ấy, chỉ cần giết chết ba kẻ kia là được!”  

“Đương nhiên, cái đó yêu cầu thực lực của cậu phải đạt tới tuyệt đỉnh, nếu không cậu cũng chỉ là chết một cách vô ích”.  

“Sư phụ, người phải có tự tin, con tin rằng sư nương nhất định vẫn đang chờ đợi người!”. Diệp Hạo nghiêm nghị đáp.  

"Ha ha ha..."  

Người đàn ông cười phá lên: “Đứa trẻ ngoan, cậu ngược lại còn khích lệ tôi…”  

Diệp Hạo cười hì hì xoa tay: “Sư phụ, người xem, tương lai con phải đối mặt với kẻ địch lớn mạnh như vậy, người có phải là nên dạy cho con một vài chiêu thức gì đó hay không, miễn cho sau khi ra ngoài lại làm mất thể diện của người”.  

“Tên nhãi con nhà cậu, thì ra là có ý đồ này”, người đàn ông cười mắng: “Tôi thấy cậu đã đạt tới cảnh giới ám kình đại thành, qua một khoảng thời gian nữa liền có thể đột phá tới tiểu tông sư hóa kình, có lẽ cậu không phải đến từ gia tộc tu võ thì chính là tông phái tu võ, trước tiên hãy nói cho tôi biết cậu đến từ thế lực nào”.  

Diệp Hạo nghe vậy lập tức cười chua chát: "Con không biết, con đến từ thành phố Cảng tỉnh Tô, nhưng mọi chuyện trước đây con đều quên hết rồi".  

"Quên hết rồi?", người đàn ông cau mày.  

"Vâng!", Diệp Hạo gật đầu: "Con bị mất trí nhớ trong một lần chiến đấu bị rơi xuống biển, sau khi được người khác cứu lên liền mất hết kí ức". 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Hạo đã hiểu tại sao trước đó người đàn ông không sợ anh chạy trốn mất, cho dù anh chạy thì cũng chạy không thoát khỏi vách đá nghìn trượng này.  May mắn thay, bây giờ người đàn ông đã trở thành sư phụ hời của anh, chính vì một lời nói, anh mới có mệnh cách phá quân.  Nói thật, từ trước đến nay, anh không quá tin tưởng, luôn cảm thấy thuyết âm dương thuật số này có chút hàm hồ.  Nhưng người đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu thì sau khi biết anh là mệnh cách phá quân cũng đều muốn cưỡng chế thu nhận anh làm đồ đệ.  Một lúc sau Diệp Hạo bắt được hai con chim trĩ, còn có vài con chim ngói trở về.  Vặt lông, rửa sạch sẽ, bắt đầu gác trên lửa nướng, người đàn ông ngồi ở lối đi và chờ đợi.  “Sư phụ, bọn họ nhốt người ở đây có phải là vì nơi này ba mặt đều là vách núi vây quanh, chỉ có một con đường ở phía trên không?”, Diệp Hạo hỏi.  “Không sai, đây là tuyệt địa, chỉ cần tôi ra ngoài chắc chắn sẽ bị nhà Linh Hồ phát hiện, đây là lý do tại sao cho dù vi sư có thần công vô song cũng không dám ra ngoài”, đôi mắt người đàn ông lóe lên sự hận thù.  “Vậy, tại sao sư phụ không bẻ gãy xích sắt này, trói buộc bản thân như vậy khó chịu biết bao?”  Người đàn ông cười nhạt: “Những thứ đều được chế tạo từ huyền thiết, há có thể dễ dàng thoát khỏi?”  “Đương nhiên tôi cũng đã từng nghĩ qua, cũng không phải đặc biệt khó khăn, nhưng gò bó thân xác cũng không phải là ràng buộc nơi trái tim, nếu như không có những xích sắt này e rằng tôi đã đánh giết ra ngoài rồi, ngồi buồn xo ba mươi năm, không phải là việc mà ai cũng có thể chịu đựng được!”  Nghe vậy, Diệp Hạo có phần chua xót, cũng có chút cảm động.  Tất cả những gì người đàn ông này làm đều là vì một người phụ nữ, là sư nương mà anh chưa được gặp mặt kia.  “Sư phụ, con đảm bảo với người, nhất định sẽ dẫn sư nương ra ngoài đến gặp người!”, Diệp Hạo vẻ mặt kiên định nói.  Người đàn ông nghiêm túc nhìn anh, hai mắt sáng rực như đuốc, nhưng sau đó ông lại đột nhiên thở dài lắc đầu.  “Bỏ đi, đã ba mươi năm trôi qua, nếu như bà ấy tìm được chốn mới, thì cậu cũng đừng quấy rầy bà ấy, chỉ cần giết chết ba kẻ kia là được!”  “Đương nhiên, cái đó yêu cầu thực lực của cậu phải đạt tới tuyệt đỉnh, nếu không cậu cũng chỉ là chết một cách vô ích”.  “Sư phụ, người phải có tự tin, con tin rằng sư nương nhất định vẫn đang chờ đợi người!”. Diệp Hạo nghiêm nghị đáp.  "Ha ha ha..."  Người đàn ông cười phá lên: “Đứa trẻ ngoan, cậu ngược lại còn khích lệ tôi…”  Diệp Hạo cười hì hì xoa tay: “Sư phụ, người xem, tương lai con phải đối mặt với kẻ địch lớn mạnh như vậy, người có phải là nên dạy cho con một vài chiêu thức gì đó hay không, miễn cho sau khi ra ngoài lại làm mất thể diện của người”.  “Tên nhãi con nhà cậu, thì ra là có ý đồ này”, người đàn ông cười mắng: “Tôi thấy cậu đã đạt tới cảnh giới ám kình đại thành, qua một khoảng thời gian nữa liền có thể đột phá tới tiểu tông sư hóa kình, có lẽ cậu không phải đến từ gia tộc tu võ thì chính là tông phái tu võ, trước tiên hãy nói cho tôi biết cậu đến từ thế lực nào”.  Diệp Hạo nghe vậy lập tức cười chua chát: "Con không biết, con đến từ thành phố Cảng tỉnh Tô, nhưng mọi chuyện trước đây con đều quên hết rồi".  "Quên hết rồi?", người đàn ông cau mày.  "Vâng!", Diệp Hạo gật đầu: "Con bị mất trí nhớ trong một lần chiến đấu bị rơi xuống biển, sau khi được người khác cứu lên liền mất hết kí ức". 

Chương 970