"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 972
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết nở nụ cười xinh tươi, bất đắc dĩ lắc đầu. “Đi thôi, chúng ta tới phòng làm việc đi, ở đó còn có bất ngờ lớn hơn!" Hàn Tuyết đi theo Long Linh đến phòng họp, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt Âu Dương Ngọc Quân, tư thế ngồi nói lên người đó có phần bất an. Thấy hai người Hàn Tuyết, Long Linh đi tới, người đàn ông vội vàng đứng lên. “Tiến sĩ Trần, đây là tổng giám đốc Hàn của chúng tôi”, Long Linh giới thiệu. Hàn Tuyết đã biết ông ta là ai, Trần Xuyên- người đã từng là trưởng phòng phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm của Y dược Đông Thịnh đồng thời là một tiến sĩ y học. “Chào anh, tiến sĩ Trần!” Sau màn chào hỏi, hai bên cũng không hàn huyên thêm gì nữa, Trần Xuyên nói thẳng: "Tổng giám đốc Hàn, chỉ cần các cô có thể đồng ý yêu cầu của chúng tôi, tôi có thể giao những thứ đang có trong tay lại cho cô”. “Anh nói đi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được!”, Hàn Tuyết đáp. Từ Long Linh cô biết được rằng sau khi họ tìm được Trần Xuyên thì anh ta vẫn luôn kín như miệng bình, cho dù là cám dỗ về tiền bạc hay điều gì khác đều không hé lộ bất cứ điều gì. Nhưng vì cô vô tình lỡ miệng nói ra, khiến Trần Xuyên biết được bọn họ đến đây là vì chuyện của Công nghệ Tuyết Phàm, ngược lại chủ động muốn gặp mặt, nhưng nhất định phải gặp được Hàn Tuyết anh ta mới nói. “Cứu con gái của tôi, chỉ cần các người có thể cứu nó ra, tôi liền giao lại đồ cho các người!”, Trần Xuyên nói với giọng nặng trĩu. “Tiến sĩ Trần, mời anh nói rõ?” “Không được!” Trần Xuyên nhìn chằm chằm Hàn Tuyết: “Các cô trước tiên phải đồng ý với tôi, nếu không tôi sẽ không nói bất cứ điều gì, cho dù các cô giết chết tôi tôi cũng sẽ không nói ra một từ!” Hàn Tuyết lập tức cau mày, hít sâu một hơi: "Được, tôi đồng ý trước với anh!” Trần Xuyên lộ rõ vẻ căm ghét nói: “Ba tháng trước, tôi vẫn là trưởng phòng phòng nghiên cứu và phát triển dược phẩm làm đẹp của Y dược Đông Thịnh, sau đó, trong một lần kiểm tra ngẫu nhiên, phát hiện ra một lô chất đồ uống làm đẹp, trong đó vậy mà lại chứa những chất như conein và ephedrine. Những loại thuốc gây nghiện này bị cấm tuyệt đối trong đồ uống, hơn nữa bọn họ còn tính toán sản xuất với số lượng lớn”. "Sau khi biết chuyện, tôi đã cho tạm ngưng việc sản xuất loại dung dịch này, nhưng loại nước uống này là một trong những sản phẩm bán chạy nhất và mang lại lợi ích rất lớn cho Y dược Đông Thịnh, do đó Phòng Đông Thịnh không đồng ý việc sản xuất chất lỏng đó bị ngừng”. “Sau đó, tôi mới biết người yêu cầu bổ sung những chất này chính là Phòng Hằng Dật, con trai của ông ta, một sinh viên hàng đầu đang học ở Mỹ, chính hắn ta đã đề nghị nên Phòng Đông Thịnh mới bí mật sai người cho thêm hai công thức thuốc này vào”. "Bởi vì biết tính cách tôi ngay thẳng, chắc chắn sẽ không đồng ý với cách làm này nên ông ta đã che giấu tôi”. "Vốn dĩ, tôi lẽ ra đã bị thuyên chuyển từ lâu, nhưng trưởng phòng phòng R&D mới chậm chạp không tới, do đó họ mới cho tôi tiếp tục đảm nhiệm vị trí đó, cho tôi cơ hội phát hiện ra vấn đề này trong một lần kiểm tra ngẫu nhiên”. “Tôi định báo cáo chuyện này lên trên vì Phòng Đông Thịnh lựa chọn tiếp tục sản xuất, nói rằng nó sẽ không gây hại cho cơ thể con người, nhưng thực tế là có tác hại rất lớn”.
Hàn Tuyết nở nụ cười xinh tươi, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đi thôi, chúng ta tới phòng làm việc đi, ở đó còn có bất ngờ lớn hơn!"
Hàn Tuyết đi theo Long Linh đến phòng họp, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt Âu Dương Ngọc Quân, tư thế ngồi nói lên người đó có phần bất an.
Thấy hai người Hàn Tuyết, Long Linh đi tới, người đàn ông vội vàng đứng lên.
“Tiến sĩ Trần, đây là tổng giám đốc Hàn của chúng tôi”, Long Linh giới thiệu.
Hàn Tuyết đã biết ông ta là ai, Trần Xuyên- người đã từng là trưởng phòng phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm của Y dược Đông Thịnh đồng thời là một tiến sĩ y học.
“Chào anh, tiến sĩ Trần!”
Sau màn chào hỏi, hai bên cũng không hàn huyên thêm gì nữa, Trần Xuyên nói thẳng: "Tổng giám đốc Hàn, chỉ cần các cô có thể đồng ý yêu cầu của chúng tôi, tôi có thể giao những thứ đang có trong tay lại cho cô”.
“Anh nói đi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được!”, Hàn Tuyết đáp.
Từ Long Linh cô biết được rằng sau khi họ tìm được Trần Xuyên thì anh ta vẫn luôn kín như miệng bình, cho dù là cám dỗ về tiền bạc hay điều gì khác đều không hé lộ bất cứ điều gì.
Nhưng vì cô vô tình lỡ miệng nói ra, khiến Trần Xuyên biết được bọn họ đến đây là vì chuyện của Công nghệ Tuyết Phàm, ngược lại chủ động muốn gặp mặt, nhưng nhất định phải gặp được Hàn Tuyết anh ta mới nói.
“Cứu con gái của tôi, chỉ cần các người có thể cứu nó ra, tôi liền giao lại đồ cho các người!”, Trần Xuyên nói với giọng nặng trĩu.
“Tiến sĩ Trần, mời anh nói rõ?”
“Không được!”
Trần Xuyên nhìn chằm chằm Hàn Tuyết: “Các cô trước tiên phải đồng ý với tôi, nếu không tôi sẽ không nói bất cứ điều gì, cho dù các cô giết chết tôi tôi cũng sẽ không nói ra một từ!”
Hàn Tuyết lập tức cau mày, hít sâu một hơi: "Được, tôi đồng ý trước với anh!”
Trần Xuyên lộ rõ vẻ căm ghét nói: “Ba tháng trước, tôi vẫn là trưởng phòng phòng nghiên cứu và phát triển dược phẩm làm đẹp của Y dược Đông Thịnh, sau đó, trong một lần kiểm tra ngẫu nhiên, phát hiện ra một lô chất đồ uống làm đẹp, trong đó vậy mà lại chứa những chất như conein và ephedrine. Những loại thuốc gây nghiện này bị cấm tuyệt đối trong đồ uống, hơn nữa bọn họ còn tính toán sản xuất với số lượng lớn”.
"Sau khi biết chuyện, tôi đã cho tạm ngưng việc sản xuất loại dung dịch này, nhưng loại nước uống này là một trong những sản phẩm bán chạy nhất và mang lại lợi ích rất lớn cho Y dược Đông Thịnh, do đó Phòng Đông Thịnh không đồng ý việc sản xuất chất lỏng đó bị ngừng”.
“Sau đó, tôi mới biết người yêu cầu bổ sung những chất này chính là Phòng Hằng Dật, con trai của ông ta, một sinh viên hàng đầu đang học ở Mỹ, chính hắn ta đã đề nghị nên Phòng Đông Thịnh mới bí mật sai người cho thêm hai công thức thuốc này vào”.
"Bởi vì biết tính cách tôi ngay thẳng, chắc chắn sẽ không đồng ý với cách làm này nên ông ta đã che giấu tôi”.
"Vốn dĩ, tôi lẽ ra đã bị thuyên chuyển từ lâu, nhưng trưởng phòng phòng R&D mới chậm chạp không tới, do đó họ mới cho tôi tiếp tục đảm nhiệm vị trí đó, cho tôi cơ hội phát hiện ra vấn đề này trong một lần kiểm tra ngẫu nhiên”.
“Tôi định báo cáo chuyện này lên trên vì Phòng Đông Thịnh lựa chọn tiếp tục sản xuất, nói rằng nó sẽ không gây hại cho cơ thể con người, nhưng thực tế là có tác hại rất lớn”.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết nở nụ cười xinh tươi, bất đắc dĩ lắc đầu. “Đi thôi, chúng ta tới phòng làm việc đi, ở đó còn có bất ngờ lớn hơn!" Hàn Tuyết đi theo Long Linh đến phòng họp, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt Âu Dương Ngọc Quân, tư thế ngồi nói lên người đó có phần bất an. Thấy hai người Hàn Tuyết, Long Linh đi tới, người đàn ông vội vàng đứng lên. “Tiến sĩ Trần, đây là tổng giám đốc Hàn của chúng tôi”, Long Linh giới thiệu. Hàn Tuyết đã biết ông ta là ai, Trần Xuyên- người đã từng là trưởng phòng phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm của Y dược Đông Thịnh đồng thời là một tiến sĩ y học. “Chào anh, tiến sĩ Trần!” Sau màn chào hỏi, hai bên cũng không hàn huyên thêm gì nữa, Trần Xuyên nói thẳng: "Tổng giám đốc Hàn, chỉ cần các cô có thể đồng ý yêu cầu của chúng tôi, tôi có thể giao những thứ đang có trong tay lại cho cô”. “Anh nói đi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được!”, Hàn Tuyết đáp. Từ Long Linh cô biết được rằng sau khi họ tìm được Trần Xuyên thì anh ta vẫn luôn kín như miệng bình, cho dù là cám dỗ về tiền bạc hay điều gì khác đều không hé lộ bất cứ điều gì. Nhưng vì cô vô tình lỡ miệng nói ra, khiến Trần Xuyên biết được bọn họ đến đây là vì chuyện của Công nghệ Tuyết Phàm, ngược lại chủ động muốn gặp mặt, nhưng nhất định phải gặp được Hàn Tuyết anh ta mới nói. “Cứu con gái của tôi, chỉ cần các người có thể cứu nó ra, tôi liền giao lại đồ cho các người!”, Trần Xuyên nói với giọng nặng trĩu. “Tiến sĩ Trần, mời anh nói rõ?” “Không được!” Trần Xuyên nhìn chằm chằm Hàn Tuyết: “Các cô trước tiên phải đồng ý với tôi, nếu không tôi sẽ không nói bất cứ điều gì, cho dù các cô giết chết tôi tôi cũng sẽ không nói ra một từ!” Hàn Tuyết lập tức cau mày, hít sâu một hơi: "Được, tôi đồng ý trước với anh!” Trần Xuyên lộ rõ vẻ căm ghét nói: “Ba tháng trước, tôi vẫn là trưởng phòng phòng nghiên cứu và phát triển dược phẩm làm đẹp của Y dược Đông Thịnh, sau đó, trong một lần kiểm tra ngẫu nhiên, phát hiện ra một lô chất đồ uống làm đẹp, trong đó vậy mà lại chứa những chất như conein và ephedrine. Những loại thuốc gây nghiện này bị cấm tuyệt đối trong đồ uống, hơn nữa bọn họ còn tính toán sản xuất với số lượng lớn”. "Sau khi biết chuyện, tôi đã cho tạm ngưng việc sản xuất loại dung dịch này, nhưng loại nước uống này là một trong những sản phẩm bán chạy nhất và mang lại lợi ích rất lớn cho Y dược Đông Thịnh, do đó Phòng Đông Thịnh không đồng ý việc sản xuất chất lỏng đó bị ngừng”. “Sau đó, tôi mới biết người yêu cầu bổ sung những chất này chính là Phòng Hằng Dật, con trai của ông ta, một sinh viên hàng đầu đang học ở Mỹ, chính hắn ta đã đề nghị nên Phòng Đông Thịnh mới bí mật sai người cho thêm hai công thức thuốc này vào”. "Bởi vì biết tính cách tôi ngay thẳng, chắc chắn sẽ không đồng ý với cách làm này nên ông ta đã che giấu tôi”. "Vốn dĩ, tôi lẽ ra đã bị thuyên chuyển từ lâu, nhưng trưởng phòng phòng R&D mới chậm chạp không tới, do đó họ mới cho tôi tiếp tục đảm nhiệm vị trí đó, cho tôi cơ hội phát hiện ra vấn đề này trong một lần kiểm tra ngẫu nhiên”. “Tôi định báo cáo chuyện này lên trên vì Phòng Đông Thịnh lựa chọn tiếp tục sản xuất, nói rằng nó sẽ không gây hại cho cơ thể con người, nhưng thực tế là có tác hại rất lớn”.