Buổi sáng, những tia nắng chói chiếu lên những ô gạch đỏ tươi. Trên cành cây, vài chú chim đứng chiêm chiếp buôn chuyện. Bây giờ đã là tiết ba ở trường THPT Dạ Bác. Hôm nay, Nhã Ân thấy có điều gì đó lạ. Bình thường, cô bạn cùng bàn Ái Du lúc nào cũng ngoan ngoãn ghi bài, ngồi nghe giảng chăm chú y như lúc đám bạn cùng phòng xem phim cẩu huyết. Nhưng hôm nay, Ái Du ngồi chống cằm, chăm chú....nhìn ra cửa sổ (đếm lá vàng rơi chăng?), đã vậy, mắt cô trông mơ màng như kiểu hồn đã bay về nơi đâu. Nhã Ân lay lay: “Này, này, Du Du!” “Hả....!hở?” “Nhìn vở bà kìa!” Ái Du nhìn vào, giật mình thấy mới có ghi một dòng “Ngày....tháng....năm....” , khóe môi giật giật: “Hờ, năng suất học tập của mình ngày càng tiến bộ!” Cô cúi đầu xuống, viết soạt soạt như gió bão. Học chăm chỉ từ lúc đó đến...5 phút sau, cô lại quay về công việc thần tiên của mình. Nhã Ân cười khúc khích: “Này Thừa Ái Du, có phải mi đã phải lòng giai nhân hay chăng?” “Nhảm!” “Ơ tôi nói thật, đây nhá, những triệu chứng khi say nắng…
Chương 42: 42: Lại Phải Khẩu Nghiệp!
Thanh Xuân Dịu NgọtTác giả: @Ong mậtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng, những tia nắng chói chiếu lên những ô gạch đỏ tươi. Trên cành cây, vài chú chim đứng chiêm chiếp buôn chuyện. Bây giờ đã là tiết ba ở trường THPT Dạ Bác. Hôm nay, Nhã Ân thấy có điều gì đó lạ. Bình thường, cô bạn cùng bàn Ái Du lúc nào cũng ngoan ngoãn ghi bài, ngồi nghe giảng chăm chú y như lúc đám bạn cùng phòng xem phim cẩu huyết. Nhưng hôm nay, Ái Du ngồi chống cằm, chăm chú....nhìn ra cửa sổ (đếm lá vàng rơi chăng?), đã vậy, mắt cô trông mơ màng như kiểu hồn đã bay về nơi đâu. Nhã Ân lay lay: “Này, này, Du Du!” “Hả....!hở?” “Nhìn vở bà kìa!” Ái Du nhìn vào, giật mình thấy mới có ghi một dòng “Ngày....tháng....năm....” , khóe môi giật giật: “Hờ, năng suất học tập của mình ngày càng tiến bộ!” Cô cúi đầu xuống, viết soạt soạt như gió bão. Học chăm chỉ từ lúc đó đến...5 phút sau, cô lại quay về công việc thần tiên của mình. Nhã Ân cười khúc khích: “Này Thừa Ái Du, có phải mi đã phải lòng giai nhân hay chăng?” “Nhảm!” “Ơ tôi nói thật, đây nhá, những triệu chứng khi say nắng… Ái Du cầmtờ khám sức khỏe định kỳ, vô cùng hí hửng.Vậy là cô đã cao hơn 5 cm so với đầunăm lớp 10.Hừ, cái đồ Đại Cẩu kia hở một tí là lại hỏi cô dưới đó không khí códễ thở không, dở hơi! Bây giờ 1m7 với 1m9 cũng không chênh lắm, nhỉ? Chậc…chênhnhững 20 cm…Lớp 12 củaNhất Thiên năm nay phải làm một dự án công nghệ, thật ra cũng không cần thiết lắm,nhưng nó giúp Nhất Thiên có đủ điều kiện nhảy lớp ở trường đại học.Vì thế dạonày anh khá bận.Còn cô sắp thi thử bài kiểm tra toàn diện kia rồi, dù là thithử nhưng nếu đạt điểm cao thì cũng có tác dụng xoa dịu hơn.Cô học ngày họcđêm, thi thoảng có bài không hiểu thì lại lên mạng hỏi bạn X kia.Cô đã từng kểvề X cho Nhất Thiên biết, nhưng có vẻ anh không biểu hiện gì lắm, may ghê, chắctên này bớt dấm đi rồi.Lúc này,Nhất Thiên gác tay lên trán, nhìn Minh Triết:“Nếu màythấy Bảo Anh vui vẻ nhắn tin với người khác giới trên mạng thì mày sẽ như thếnào?”“Đươngnhiên là ghen.”“Nếu ngườiđó là mày thì sao?”“????”Clgt? Sao hôm nay thằng này chập mạch à, tự dưng hỏi lung tung.“Haiz,điên chết tôi mất, biết thế không dở trò làm gì!” Anh vò vò tóc.“Mày thởdài 253 lần rồi đấy!”“Đừng nóivới tao cái gì mà 250 nữa! Tao chính là một thằng ngu đích thực!” Nhất Thiênnhăn nhó.(250trong tiếng trung đồng âm với thằng ngu)***ÁiDu đang ngồi học thì có tiếng đập cửa rầm rầm.Lung Linh ra mở cửa thì thấy mộtnữ sinh tướng mạo xinh đẹp tựa ở cửa.Cô thở hắt ra:“NgôDiệp Manh, hậu bối có gì muốn chỉ bảo cho tiền bối?”“Tôimuốn nói chuyện với Ái Du!”“Cóchuyện gì?”DiệpManh nghe giọng nói đầy khinh bỉ trong phòng, lòng dấy lên tức tối, phi ánh mắtnhư đạn vào người Ái Du.Côngạc nhiên, đang buồn ngủ tự dưng có người muốn gặp, hỏi tử tế thế sao lại lườmcô??? Thật khó hiểu!DiệpManh nganh nhiên bước vào, Ái Du mới nhận ra.Cô khẽ cười:“YĐồng, luật lệ của chúng ta như thế nào?”“Đươngnhiên là tui nhớ rồi, chó và Ngô Diệp Manh không được vào phòng kí túc củachúng ta!”NhãÂn lôi bình xịt gián ra, mở khóa vòi giơ lên trước mặt Diệp Manh, nguýt mộtcái.Cô ta tức giận:“Tạisao các chị! Tôi đây là muốn cạnh tranh công bằng với chị ta!”“Béà, cái chức thư ký Hội học sinh chẳng giúp gì được em đâu! Mà lạ thật, ai thíchanh ấy thì cứ mà đi tán xem nào, anh ấy không đồng ý thì thôi! Tìm chị làm gì nhở? Chị có phải mẹ anh ấyđâu! Hay là muốn chị chủ động chia tay với Nhất Thiên để em có đường rộng đườngthoáng?”“Chị…Nhưng chị chẳng có gì xứng với anh ấy cả! Tôi vừa xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, họcnhiều hiểu rộng, vừa vào trường đã được ứng cử vào chức thư ký Hội học sinh!”ÁiDu nhìn Diệp Manh, cười:“Mũicủa em hơi tẹt, cần phẫu thuật thêm, ngực khá ổn rồi, nhưng mắt gắn lens hơithô, không thật lắm.Còn học nhiều hiểu rộng á, chị nói với em nhá, hình nhưtrong danh sách những học sinh có học bổng lớp 10 năm nay không có em đúngkhông? Chị hồi lớp 10 thì có đấy! Hờ, em có mà mồm nhiều miệng rộng thì có! Cònvào trường được ứng cử á, chị mới được ứng làm Hội phó đây này, còn đang nghĩ,gia cảnh tốt á? Phải nói thật nếu bố mẹ em tốt thì em đúng là sản phẩm lỗi rồi,học không lo học, hỉ mũi chưa sạch bày đặt đi làm trà xanh! Chậc chậc chậc…Thích yêu đương thích ngầu thì đừng có lôi chị vào, đủ mặt dày để tỏ tình anh ấygiữa trường thì làm đi, chị không để ý đâu nhá!”Côvừa dứt lời thì Diệp Manh đã nhíu chặt lông mày, bỏ chạy đi, Lung Linh đóng cửalại.Nhã Ân chép miệng:“Lúcnào gắn cái mắt thần ở cửa, chứ cứ thế này con Ái Du lại cứ phải khẩu nghiệpmãi!”“Màlạ thật, lần nào đến cũng đấu võ mồm thua con Du, mà vẫn cứ chạy tới, đúng là cừunon chạy đến trước miệng sói.”“Mấthết cả thời gian học của tui, thích thì đi tỏ tình với anh ấy đi, cứ làm phiềntui.” Ái Du dở sách, phiền não.NhãÂn: “…” Tội nghiệp Hội trưởng…LungLinh: “…” Có bạn gái thế này, chắc Hội trưởng buồn tủi lắm ha~YĐồng: “…” Bả yên tâm quá về ổng quá mà…
Ái Du cầm
tờ khám sức khỏe định kỳ, vô cùng hí hửng.
Vậy là cô đã cao hơn 5 cm so với đầu
năm lớp 10.
Hừ, cái đồ Đại Cẩu kia hở một tí là lại hỏi cô dưới đó không khí có
dễ thở không, dở hơi! Bây giờ 1m7 với 1m9 cũng không chênh lắm, nhỉ? Chậc…chênh
những 20 cm…
Lớp 12 của
Nhất Thiên năm nay phải làm một dự án công nghệ, thật ra cũng không cần thiết lắm,
nhưng nó giúp Nhất Thiên có đủ điều kiện nhảy lớp ở trường đại học.
Vì thế dạo
này anh khá bận.
Còn cô sắp thi thử bài kiểm tra toàn diện kia rồi, dù là thi
thử nhưng nếu đạt điểm cao thì cũng có tác dụng xoa dịu hơn.
Cô học ngày học
đêm, thi thoảng có bài không hiểu thì lại lên mạng hỏi bạn X kia.
Cô đã từng kể
về X cho Nhất Thiên biết, nhưng có vẻ anh không biểu hiện gì lắm, may ghê, chắc
tên này bớt dấm đi rồi.
Lúc này,
Nhất Thiên gác tay lên trán, nhìn Minh Triết:
“Nếu mày
thấy Bảo Anh vui vẻ nhắn tin với người khác giới trên mạng thì mày sẽ như thế
nào?”
“Đương
nhiên là ghen.”
“Nếu người
đó là mày thì sao?”
“????”
Clgt? Sao hôm nay thằng này chập mạch à, tự dưng hỏi lung tung.
“Haiz,
điên chết tôi mất, biết thế không dở trò làm gì!” Anh vò vò tóc.
“Mày thở
dài 253 lần rồi đấy!”
“Đừng nói
với tao cái gì mà 250 nữa! Tao chính là một thằng ngu đích thực!” Nhất Thiên
nhăn nhó.
(250
trong tiếng trung đồng âm với thằng ngu)
***
Ái
Du đang ngồi học thì có tiếng đập cửa rầm rầm.
Lung Linh ra mở cửa thì thấy một
nữ sinh tướng mạo xinh đẹp tựa ở cửa.
Cô thở hắt ra:
“Ngô
Diệp Manh, hậu bối có gì muốn chỉ bảo cho tiền bối?”
“Tôi
muốn nói chuyện với Ái Du!”
“Có
chuyện gì?”
Diệp
Manh nghe giọng nói đầy khinh bỉ trong phòng, lòng dấy lên tức tối, phi ánh mắt
như đạn vào người Ái Du.
Cô
ngạc nhiên, đang buồn ngủ tự dưng có người muốn gặp, hỏi tử tế thế sao lại lườm
cô??? Thật khó hiểu!
Diệp
Manh nganh nhiên bước vào, Ái Du mới nhận ra.
Cô khẽ cười:
“Y
Đồng, luật lệ của chúng ta như thế nào?”
“Đương
nhiên là tui nhớ rồi, chó và Ngô Diệp Manh không được vào phòng kí túc của
chúng ta!”
Nhã
Ân lôi bình xịt gián ra, mở khóa vòi giơ lên trước mặt Diệp Manh, nguýt một
cái.
Cô ta tức giận:
“Tại
sao các chị! Tôi đây là muốn cạnh tranh công bằng với chị ta!”
“Bé
à, cái chức thư ký Hội học sinh chẳng giúp gì được em đâu! Mà lạ thật, ai thích
anh ấy thì cứ mà đi tán xem nào, anh ấy không đồng ý thì thôi! Tìm chị làm gì nhở? Chị có phải mẹ anh ấy
đâu! Hay là muốn chị chủ động chia tay với Nhất Thiên để em có đường rộng đường
thoáng?”
“Chị…
Nhưng chị chẳng có gì xứng với anh ấy cả! Tôi vừa xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, học
nhiều hiểu rộng, vừa vào trường đã được ứng cử vào chức thư ký Hội học sinh!”
Ái
Du nhìn Diệp Manh, cười:
“Mũi
của em hơi tẹt, cần phẫu thuật thêm, ngực khá ổn rồi, nhưng mắt gắn lens hơi
thô, không thật lắm.
Còn học nhiều hiểu rộng á, chị nói với em nhá, hình như
trong danh sách những học sinh có học bổng lớp 10 năm nay không có em đúng
không? Chị hồi lớp 10 thì có đấy! Hờ, em có mà mồm nhiều miệng rộng thì có! Còn
vào trường được ứng cử á, chị mới được ứng làm Hội phó đây này, còn đang nghĩ,
gia cảnh tốt á? Phải nói thật nếu bố mẹ em tốt thì em đúng là sản phẩm lỗi rồi,
học không lo học, hỉ mũi chưa sạch bày đặt đi làm trà xanh! Chậc chậc chậc…
Thích yêu đương thích ngầu thì đừng có lôi chị vào, đủ mặt dày để tỏ tình anh ấy
giữa trường thì làm đi, chị không để ý đâu nhá!”
Cô
vừa dứt lời thì Diệp Manh đã nhíu chặt lông mày, bỏ chạy đi, Lung Linh đóng cửa
lại.
Nhã Ân chép miệng:
“Lúc
nào gắn cái mắt thần ở cửa, chứ cứ thế này con Ái Du lại cứ phải khẩu nghiệp
mãi!”
“Mà
lạ thật, lần nào đến cũng đấu võ mồm thua con Du, mà vẫn cứ chạy tới, đúng là cừu
non chạy đến trước miệng sói.”
“Mất
hết cả thời gian học của tui, thích thì đi tỏ tình với anh ấy đi, cứ làm phiền
tui.” Ái Du dở sách, phiền não.
Nhã
Ân: “…” Tội nghiệp Hội trưởng…
Lung
Linh: “…” Có bạn gái thế này, chắc Hội trưởng buồn tủi lắm ha~
Y
Đồng: “…” Bả yên tâm quá về ổng quá mà…
Thanh Xuân Dịu NgọtTác giả: @Ong mậtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng, những tia nắng chói chiếu lên những ô gạch đỏ tươi. Trên cành cây, vài chú chim đứng chiêm chiếp buôn chuyện. Bây giờ đã là tiết ba ở trường THPT Dạ Bác. Hôm nay, Nhã Ân thấy có điều gì đó lạ. Bình thường, cô bạn cùng bàn Ái Du lúc nào cũng ngoan ngoãn ghi bài, ngồi nghe giảng chăm chú y như lúc đám bạn cùng phòng xem phim cẩu huyết. Nhưng hôm nay, Ái Du ngồi chống cằm, chăm chú....nhìn ra cửa sổ (đếm lá vàng rơi chăng?), đã vậy, mắt cô trông mơ màng như kiểu hồn đã bay về nơi đâu. Nhã Ân lay lay: “Này, này, Du Du!” “Hả....!hở?” “Nhìn vở bà kìa!” Ái Du nhìn vào, giật mình thấy mới có ghi một dòng “Ngày....tháng....năm....” , khóe môi giật giật: “Hờ, năng suất học tập của mình ngày càng tiến bộ!” Cô cúi đầu xuống, viết soạt soạt như gió bão. Học chăm chỉ từ lúc đó đến...5 phút sau, cô lại quay về công việc thần tiên của mình. Nhã Ân cười khúc khích: “Này Thừa Ái Du, có phải mi đã phải lòng giai nhân hay chăng?” “Nhảm!” “Ơ tôi nói thật, đây nhá, những triệu chứng khi say nắng… Ái Du cầmtờ khám sức khỏe định kỳ, vô cùng hí hửng.Vậy là cô đã cao hơn 5 cm so với đầunăm lớp 10.Hừ, cái đồ Đại Cẩu kia hở một tí là lại hỏi cô dưới đó không khí códễ thở không, dở hơi! Bây giờ 1m7 với 1m9 cũng không chênh lắm, nhỉ? Chậc…chênhnhững 20 cm…Lớp 12 củaNhất Thiên năm nay phải làm một dự án công nghệ, thật ra cũng không cần thiết lắm,nhưng nó giúp Nhất Thiên có đủ điều kiện nhảy lớp ở trường đại học.Vì thế dạonày anh khá bận.Còn cô sắp thi thử bài kiểm tra toàn diện kia rồi, dù là thithử nhưng nếu đạt điểm cao thì cũng có tác dụng xoa dịu hơn.Cô học ngày họcđêm, thi thoảng có bài không hiểu thì lại lên mạng hỏi bạn X kia.Cô đã từng kểvề X cho Nhất Thiên biết, nhưng có vẻ anh không biểu hiện gì lắm, may ghê, chắctên này bớt dấm đi rồi.Lúc này,Nhất Thiên gác tay lên trán, nhìn Minh Triết:“Nếu màythấy Bảo Anh vui vẻ nhắn tin với người khác giới trên mạng thì mày sẽ như thếnào?”“Đươngnhiên là ghen.”“Nếu ngườiđó là mày thì sao?”“????”Clgt? Sao hôm nay thằng này chập mạch à, tự dưng hỏi lung tung.“Haiz,điên chết tôi mất, biết thế không dở trò làm gì!” Anh vò vò tóc.“Mày thởdài 253 lần rồi đấy!”“Đừng nóivới tao cái gì mà 250 nữa! Tao chính là một thằng ngu đích thực!” Nhất Thiênnhăn nhó.(250trong tiếng trung đồng âm với thằng ngu)***ÁiDu đang ngồi học thì có tiếng đập cửa rầm rầm.Lung Linh ra mở cửa thì thấy mộtnữ sinh tướng mạo xinh đẹp tựa ở cửa.Cô thở hắt ra:“NgôDiệp Manh, hậu bối có gì muốn chỉ bảo cho tiền bối?”“Tôimuốn nói chuyện với Ái Du!”“Cóchuyện gì?”DiệpManh nghe giọng nói đầy khinh bỉ trong phòng, lòng dấy lên tức tối, phi ánh mắtnhư đạn vào người Ái Du.Côngạc nhiên, đang buồn ngủ tự dưng có người muốn gặp, hỏi tử tế thế sao lại lườmcô??? Thật khó hiểu!DiệpManh nganh nhiên bước vào, Ái Du mới nhận ra.Cô khẽ cười:“YĐồng, luật lệ của chúng ta như thế nào?”“Đươngnhiên là tui nhớ rồi, chó và Ngô Diệp Manh không được vào phòng kí túc củachúng ta!”NhãÂn lôi bình xịt gián ra, mở khóa vòi giơ lên trước mặt Diệp Manh, nguýt mộtcái.Cô ta tức giận:“Tạisao các chị! Tôi đây là muốn cạnh tranh công bằng với chị ta!”“Béà, cái chức thư ký Hội học sinh chẳng giúp gì được em đâu! Mà lạ thật, ai thíchanh ấy thì cứ mà đi tán xem nào, anh ấy không đồng ý thì thôi! Tìm chị làm gì nhở? Chị có phải mẹ anh ấyđâu! Hay là muốn chị chủ động chia tay với Nhất Thiên để em có đường rộng đườngthoáng?”“Chị…Nhưng chị chẳng có gì xứng với anh ấy cả! Tôi vừa xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, họcnhiều hiểu rộng, vừa vào trường đã được ứng cử vào chức thư ký Hội học sinh!”ÁiDu nhìn Diệp Manh, cười:“Mũicủa em hơi tẹt, cần phẫu thuật thêm, ngực khá ổn rồi, nhưng mắt gắn lens hơithô, không thật lắm.Còn học nhiều hiểu rộng á, chị nói với em nhá, hình nhưtrong danh sách những học sinh có học bổng lớp 10 năm nay không có em đúngkhông? Chị hồi lớp 10 thì có đấy! Hờ, em có mà mồm nhiều miệng rộng thì có! Cònvào trường được ứng cử á, chị mới được ứng làm Hội phó đây này, còn đang nghĩ,gia cảnh tốt á? Phải nói thật nếu bố mẹ em tốt thì em đúng là sản phẩm lỗi rồi,học không lo học, hỉ mũi chưa sạch bày đặt đi làm trà xanh! Chậc chậc chậc…Thích yêu đương thích ngầu thì đừng có lôi chị vào, đủ mặt dày để tỏ tình anh ấygiữa trường thì làm đi, chị không để ý đâu nhá!”Côvừa dứt lời thì Diệp Manh đã nhíu chặt lông mày, bỏ chạy đi, Lung Linh đóng cửalại.Nhã Ân chép miệng:“Lúcnào gắn cái mắt thần ở cửa, chứ cứ thế này con Ái Du lại cứ phải khẩu nghiệpmãi!”“Màlạ thật, lần nào đến cũng đấu võ mồm thua con Du, mà vẫn cứ chạy tới, đúng là cừunon chạy đến trước miệng sói.”“Mấthết cả thời gian học của tui, thích thì đi tỏ tình với anh ấy đi, cứ làm phiềntui.” Ái Du dở sách, phiền não.NhãÂn: “…” Tội nghiệp Hội trưởng…LungLinh: “…” Có bạn gái thế này, chắc Hội trưởng buồn tủi lắm ha~YĐồng: “…” Bả yên tâm quá về ổng quá mà…