Buổi sáng, những tia nắng chói chiếu lên những ô gạch đỏ tươi. Trên cành cây, vài chú chim đứng chiêm chiếp buôn chuyện. Bây giờ đã là tiết ba ở trường THPT Dạ Bác. Hôm nay, Nhã Ân thấy có điều gì đó lạ. Bình thường, cô bạn cùng bàn Ái Du lúc nào cũng ngoan ngoãn ghi bài, ngồi nghe giảng chăm chú y như lúc đám bạn cùng phòng xem phim cẩu huyết. Nhưng hôm nay, Ái Du ngồi chống cằm, chăm chú....nhìn ra cửa sổ (đếm lá vàng rơi chăng?), đã vậy, mắt cô trông mơ màng như kiểu hồn đã bay về nơi đâu. Nhã Ân lay lay: “Này, này, Du Du!” “Hả....!hở?” “Nhìn vở bà kìa!” Ái Du nhìn vào, giật mình thấy mới có ghi một dòng “Ngày....tháng....năm....” , khóe môi giật giật: “Hờ, năng suất học tập của mình ngày càng tiến bộ!” Cô cúi đầu xuống, viết soạt soạt như gió bão. Học chăm chỉ từ lúc đó đến...5 phút sau, cô lại quay về công việc thần tiên của mình. Nhã Ân cười khúc khích: “Này Thừa Ái Du, có phải mi đã phải lòng giai nhân hay chăng?” “Nhảm!” “Ơ tôi nói thật, đây nhá, những triệu chứng khi say nắng…
Chương 49: 49: Hưởng Án Treo
Thanh Xuân Dịu NgọtTác giả: @Ong mậtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng, những tia nắng chói chiếu lên những ô gạch đỏ tươi. Trên cành cây, vài chú chim đứng chiêm chiếp buôn chuyện. Bây giờ đã là tiết ba ở trường THPT Dạ Bác. Hôm nay, Nhã Ân thấy có điều gì đó lạ. Bình thường, cô bạn cùng bàn Ái Du lúc nào cũng ngoan ngoãn ghi bài, ngồi nghe giảng chăm chú y như lúc đám bạn cùng phòng xem phim cẩu huyết. Nhưng hôm nay, Ái Du ngồi chống cằm, chăm chú....nhìn ra cửa sổ (đếm lá vàng rơi chăng?), đã vậy, mắt cô trông mơ màng như kiểu hồn đã bay về nơi đâu. Nhã Ân lay lay: “Này, này, Du Du!” “Hả....!hở?” “Nhìn vở bà kìa!” Ái Du nhìn vào, giật mình thấy mới có ghi một dòng “Ngày....tháng....năm....” , khóe môi giật giật: “Hờ, năng suất học tập của mình ngày càng tiến bộ!” Cô cúi đầu xuống, viết soạt soạt như gió bão. Học chăm chỉ từ lúc đó đến...5 phút sau, cô lại quay về công việc thần tiên của mình. Nhã Ân cười khúc khích: “Này Thừa Ái Du, có phải mi đã phải lòng giai nhân hay chăng?” “Nhảm!” “Ơ tôi nói thật, đây nhá, những triệu chứng khi say nắng… Nửamơ nửa tỉnh, Ái Du lờ mờ cảm nhận được một bàn tay đặt lên trán cô, hương bạchà quen thuộc phảng phất xung quanh.Cô nghe thấy nhiều giọng nói khác nhau xenlẫn tạp âm, cố hé mắt ra nhưng lại không được, người ngồi cạnh cô thấy vậy liềndịu dàng nói:“Ngủngoan đi, Du Du.”Cômệt đến mức không thể nhận ra được đó là ai, nhưng vẫn thiếp đi.LúcÁi Du tỉnh dậy, xộc vào mũi cô là mùi thuốc khử trùng, trên tay đang cắm kimtruyền nước biển.Ái Du khó nhọc nghiêng đầu ra cửa sổ, ngoài trời mờ mờ, hìnhnhư bây giờ là sáng sớm.Cảm nhận đầu tiên của cô là…đói.Bụng rỗng tuếch làmcô cực kì khó chịu.Hình như cô đang ở bệnh viện, khiếp, chỉ là sốt thôi, có cầnđưa đến tận bệnh viện thế này không?Mộtngười con trai khẽ đẩy cửa, trên tay là một cặp lồng đựng cháo, anh khẽ mỉm cười,nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong đôi mắt:“Emtỉnh rồi à? Đã ngủ hơn một ngày rồi.Có đói không?”“…Đira, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Ái Du liếc qua Nhất Thiên, lạnh lùng.Anhkhựng người, nét cười vẫn trên môi nhưng hình như trên mặt đã xuất hiện vài vếtnứt:“Khôngmuốn nhìn anh nhưng cứ ăn cháo đi.”“…Đira.”“Bốmẹ em cũng rất lo lắng cho em, nhưng anh bảo họ cứ yên tâm, vì lên đây sẽ ảnhhưởng đến công việc của họ.”“Tôibảo anh đi ra! Viện phí bao nhiêu? Để tôi trả cho anh.”“Emlàm sao thế?” Giọng nói của anh đầy lo lắng.“Hừ,cứ đi cùng với cái cô Lâm Tuyết gì đó của anh đi, quan tâm tới tôi làm gì?”“…Emhiểu nhầm rồi.Ngoan, ăn cháo đi, rồi anh sẽ giải thích, có được không?” Anhnói như van lơn.“Tôikhông cần giải thích! Tại sao anh lại để cô ta bắt máy của em? Tại sao anh lo lắngcho em như vậy mà không quan tâm tới việc em chưa về trường lúc hơn 10 giờ rưỡi!Điện thoại em hết tiền, cuộc gọi cuối cùng lại là giọng của một cô gái!”“…Chuyệntin đồn anh đi cùng Lâm Tuyết là thật.Nhưng đó là anh đi cùng tất cả thànhviên của nhóm dự án khoa học, chỉ là vì cô ấy đi lấy một vài dụng cụ, nên anhphải đi cùng.Dù sao, anh cũng là Nhóm trưởng của nhóm đó.Còn lúc gọi điện làlúc anh đang dở tay cầm nhiều dụng cụ lỉnh kỉnh, anh nhờ cô ấy xem ai gọi,không ngờ Lâm Tuyết lại tự tiện nhấc máy.Sau đó anh đã mắng cô ấy rồi…Gọi lạicho em nhưng em lại không bắt máy, gọi mãi không được nên anh thử dùng GPS, điệnthoại của em lại hết pin...”“…”“Anhđi tìm em nhưng không biết tìm ở đâu nên đành chạy đi nhiều chỗ, nghe được tinem về kí túc rồi sốt, anh mới chạy về đưa em đi bệnh viện.Anh xin lỗi, có đượckhông?”NhấtThiên lúng túng nhìn cô như một đứa trẻ lấm lét vì vừa phạm tội, nhưng lại phảngphất hình ảnh một người đàn ông trưởng thành đang hối hận vì một hành động tàytrời.Ái Du vẫn rất tức giận.Cô cũng không biết tại sao, nhưng tự dưng vừa giậnanh mà cũng giận mình, lại giận Lung Linh lăng xăng bát quái.Cuốicùng Ái Du cũng chịu để anh đút cho ăn.Nhưng cuối cùng cô lí nhí:“Saocháo nhạt thế?”“Emđang bị ốm, không được ăn mặn quá.” Mặc dù đang hưởng “án treo” nhưng NhấtThiên vẫn rất nghiêm khắc với “quan tòa” trong việc chăm sóc bản thân lúc bị bệnh.“Emmuốn ăn gà chiên.”“Không.”“Mộtmiếng nhỏ thôi, không cần sốt luôn.”“Không,ăn cháo đi.”Lằngnhằng mãi cuối cùng Nhất Thiên vẫn phải nhượng bộ, mua cho cô một cái đùi gà vịtruyền thống KFC.Nhưng sau đó bị bắt uống orezon (cái này tui không biết có viếtđúng không, sai thì thông cảm nhoa.
Nửa
mơ nửa tỉnh, Ái Du lờ mờ cảm nhận được một bàn tay đặt lên trán cô, hương bạc
hà quen thuộc phảng phất xung quanh.
Cô nghe thấy nhiều giọng nói khác nhau xen
lẫn tạp âm, cố hé mắt ra nhưng lại không được, người ngồi cạnh cô thấy vậy liền
dịu dàng nói:
“Ngủ
ngoan đi, Du Du.”
Cô
mệt đến mức không thể nhận ra được đó là ai, nhưng vẫn thiếp đi.
Lúc
Ái Du tỉnh dậy, xộc vào mũi cô là mùi thuốc khử trùng, trên tay đang cắm kim
truyền nước biển.
Ái Du khó nhọc nghiêng đầu ra cửa sổ, ngoài trời mờ mờ, hình
như bây giờ là sáng sớm.
Cảm nhận đầu tiên của cô là…đói.
Bụng rỗng tuếch làm
cô cực kì khó chịu.
Hình như cô đang ở bệnh viện, khiếp, chỉ là sốt thôi, có cần
đưa đến tận bệnh viện thế này không?
Một
người con trai khẽ đẩy cửa, trên tay là một cặp lồng đựng cháo, anh khẽ mỉm cười,
nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong đôi mắt:
“Em
tỉnh rồi à? Đã ngủ hơn một ngày rồi.
Có đói không?”
“…Đi
ra, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Ái Du liếc qua Nhất Thiên, lạnh lùng.
Anh
khựng người, nét cười vẫn trên môi nhưng hình như trên mặt đã xuất hiện vài vết
nứt:
“Không
muốn nhìn anh nhưng cứ ăn cháo đi.”
“…Đi
ra.”
“Bố
mẹ em cũng rất lo lắng cho em, nhưng anh bảo họ cứ yên tâm, vì lên đây sẽ ảnh
hưởng đến công việc của họ.”
“Tôi
bảo anh đi ra! Viện phí bao nhiêu? Để tôi trả cho anh.”
“Em
làm sao thế?” Giọng nói của anh đầy lo lắng.
“Hừ,
cứ đi cùng với cái cô Lâm Tuyết gì đó của anh đi, quan tâm tới tôi làm gì?”
“…Em
hiểu nhầm rồi.
Ngoan, ăn cháo đi, rồi anh sẽ giải thích, có được không?” Anh
nói như van lơn.
“Tôi
không cần giải thích! Tại sao anh lại để cô ta bắt máy của em? Tại sao anh lo lắng
cho em như vậy mà không quan tâm tới việc em chưa về trường lúc hơn 10 giờ rưỡi!
Điện thoại em hết tiền, cuộc gọi cuối cùng lại là giọng của một cô gái!”
“…Chuyện
tin đồn anh đi cùng Lâm Tuyết là thật.
Nhưng đó là anh đi cùng tất cả thành
viên của nhóm dự án khoa học, chỉ là vì cô ấy đi lấy một vài dụng cụ, nên anh
phải đi cùng.
Dù sao, anh cũng là Nhóm trưởng của nhóm đó.
Còn lúc gọi điện là
lúc anh đang dở tay cầm nhiều dụng cụ lỉnh kỉnh, anh nhờ cô ấy xem ai gọi,
không ngờ Lâm Tuyết lại tự tiện nhấc máy.
Sau đó anh đã mắng cô ấy rồi…Gọi lại
cho em nhưng em lại không bắt máy, gọi mãi không được nên anh thử dùng GPS, điện
thoại của em lại hết pin...”
“…”
“Anh
đi tìm em nhưng không biết tìm ở đâu nên đành chạy đi nhiều chỗ, nghe được tin
em về kí túc rồi sốt, anh mới chạy về đưa em đi bệnh viện.
Anh xin lỗi, có được
không?”
Nhất
Thiên lúng túng nhìn cô như một đứa trẻ lấm lét vì vừa phạm tội, nhưng lại phảng
phất hình ảnh một người đàn ông trưởng thành đang hối hận vì một hành động tày
trời.
Ái Du vẫn rất tức giận.
Cô cũng không biết tại sao, nhưng tự dưng vừa giận
anh mà cũng giận mình, lại giận Lung Linh lăng xăng bát quái.
Cuối
cùng Ái Du cũng chịu để anh đút cho ăn.
Nhưng cuối cùng cô lí nhí:
“Sao
cháo nhạt thế?”
“Em
đang bị ốm, không được ăn mặn quá.” Mặc dù đang hưởng “án treo” nhưng Nhất
Thiên vẫn rất nghiêm khắc với “quan tòa” trong việc chăm sóc bản thân lúc bị bệnh.
“Em
muốn ăn gà chiên.”
“Không.”
“Một
miếng nhỏ thôi, không cần sốt luôn.”
“Không,
ăn cháo đi.”
Lằng
nhằng mãi cuối cùng Nhất Thiên vẫn phải nhượng bộ, mua cho cô một cái đùi gà vị
truyền thống KFC.
Nhưng sau đó bị bắt uống orezon (cái này tui không biết có viết
đúng không, sai thì thông cảm nhoa.
Thanh Xuân Dịu NgọtTác giả: @Ong mậtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng, những tia nắng chói chiếu lên những ô gạch đỏ tươi. Trên cành cây, vài chú chim đứng chiêm chiếp buôn chuyện. Bây giờ đã là tiết ba ở trường THPT Dạ Bác. Hôm nay, Nhã Ân thấy có điều gì đó lạ. Bình thường, cô bạn cùng bàn Ái Du lúc nào cũng ngoan ngoãn ghi bài, ngồi nghe giảng chăm chú y như lúc đám bạn cùng phòng xem phim cẩu huyết. Nhưng hôm nay, Ái Du ngồi chống cằm, chăm chú....nhìn ra cửa sổ (đếm lá vàng rơi chăng?), đã vậy, mắt cô trông mơ màng như kiểu hồn đã bay về nơi đâu. Nhã Ân lay lay: “Này, này, Du Du!” “Hả....!hở?” “Nhìn vở bà kìa!” Ái Du nhìn vào, giật mình thấy mới có ghi một dòng “Ngày....tháng....năm....” , khóe môi giật giật: “Hờ, năng suất học tập của mình ngày càng tiến bộ!” Cô cúi đầu xuống, viết soạt soạt như gió bão. Học chăm chỉ từ lúc đó đến...5 phút sau, cô lại quay về công việc thần tiên của mình. Nhã Ân cười khúc khích: “Này Thừa Ái Du, có phải mi đã phải lòng giai nhân hay chăng?” “Nhảm!” “Ơ tôi nói thật, đây nhá, những triệu chứng khi say nắng… Nửamơ nửa tỉnh, Ái Du lờ mờ cảm nhận được một bàn tay đặt lên trán cô, hương bạchà quen thuộc phảng phất xung quanh.Cô nghe thấy nhiều giọng nói khác nhau xenlẫn tạp âm, cố hé mắt ra nhưng lại không được, người ngồi cạnh cô thấy vậy liềndịu dàng nói:“Ngủngoan đi, Du Du.”Cômệt đến mức không thể nhận ra được đó là ai, nhưng vẫn thiếp đi.LúcÁi Du tỉnh dậy, xộc vào mũi cô là mùi thuốc khử trùng, trên tay đang cắm kimtruyền nước biển.Ái Du khó nhọc nghiêng đầu ra cửa sổ, ngoài trời mờ mờ, hìnhnhư bây giờ là sáng sớm.Cảm nhận đầu tiên của cô là…đói.Bụng rỗng tuếch làmcô cực kì khó chịu.Hình như cô đang ở bệnh viện, khiếp, chỉ là sốt thôi, có cầnđưa đến tận bệnh viện thế này không?Mộtngười con trai khẽ đẩy cửa, trên tay là một cặp lồng đựng cháo, anh khẽ mỉm cười,nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong đôi mắt:“Emtỉnh rồi à? Đã ngủ hơn một ngày rồi.Có đói không?”“…Đira, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Ái Du liếc qua Nhất Thiên, lạnh lùng.Anhkhựng người, nét cười vẫn trên môi nhưng hình như trên mặt đã xuất hiện vài vếtnứt:“Khôngmuốn nhìn anh nhưng cứ ăn cháo đi.”“…Đira.”“Bốmẹ em cũng rất lo lắng cho em, nhưng anh bảo họ cứ yên tâm, vì lên đây sẽ ảnhhưởng đến công việc của họ.”“Tôibảo anh đi ra! Viện phí bao nhiêu? Để tôi trả cho anh.”“Emlàm sao thế?” Giọng nói của anh đầy lo lắng.“Hừ,cứ đi cùng với cái cô Lâm Tuyết gì đó của anh đi, quan tâm tới tôi làm gì?”“…Emhiểu nhầm rồi.Ngoan, ăn cháo đi, rồi anh sẽ giải thích, có được không?” Anhnói như van lơn.“Tôikhông cần giải thích! Tại sao anh lại để cô ta bắt máy của em? Tại sao anh lo lắngcho em như vậy mà không quan tâm tới việc em chưa về trường lúc hơn 10 giờ rưỡi!Điện thoại em hết tiền, cuộc gọi cuối cùng lại là giọng của một cô gái!”“…Chuyệntin đồn anh đi cùng Lâm Tuyết là thật.Nhưng đó là anh đi cùng tất cả thànhviên của nhóm dự án khoa học, chỉ là vì cô ấy đi lấy một vài dụng cụ, nên anhphải đi cùng.Dù sao, anh cũng là Nhóm trưởng của nhóm đó.Còn lúc gọi điện làlúc anh đang dở tay cầm nhiều dụng cụ lỉnh kỉnh, anh nhờ cô ấy xem ai gọi,không ngờ Lâm Tuyết lại tự tiện nhấc máy.Sau đó anh đã mắng cô ấy rồi…Gọi lạicho em nhưng em lại không bắt máy, gọi mãi không được nên anh thử dùng GPS, điệnthoại của em lại hết pin...”“…”“Anhđi tìm em nhưng không biết tìm ở đâu nên đành chạy đi nhiều chỗ, nghe được tinem về kí túc rồi sốt, anh mới chạy về đưa em đi bệnh viện.Anh xin lỗi, có đượckhông?”NhấtThiên lúng túng nhìn cô như một đứa trẻ lấm lét vì vừa phạm tội, nhưng lại phảngphất hình ảnh một người đàn ông trưởng thành đang hối hận vì một hành động tàytrời.Ái Du vẫn rất tức giận.Cô cũng không biết tại sao, nhưng tự dưng vừa giậnanh mà cũng giận mình, lại giận Lung Linh lăng xăng bát quái.Cuốicùng Ái Du cũng chịu để anh đút cho ăn.Nhưng cuối cùng cô lí nhí:“Saocháo nhạt thế?”“Emđang bị ốm, không được ăn mặn quá.” Mặc dù đang hưởng “án treo” nhưng NhấtThiên vẫn rất nghiêm khắc với “quan tòa” trong việc chăm sóc bản thân lúc bị bệnh.“Emmuốn ăn gà chiên.”“Không.”“Mộtmiếng nhỏ thôi, không cần sốt luôn.”“Không,ăn cháo đi.”Lằngnhằng mãi cuối cùng Nhất Thiên vẫn phải nhượng bộ, mua cho cô một cái đùi gà vịtruyền thống KFC.Nhưng sau đó bị bắt uống orezon (cái này tui không biết có viếtđúng không, sai thì thông cảm nhoa.