(1).Cô và hắn vốn không quen biết, cũng không có mối liên hệ nào. Nói cách khác, đây chính là định nghĩa của cụm từ: "người dưng xa lạ".Cho đến một ngày, hắn uống rượu say xỉn tông chết cha cô. Cố gia vì muốn bảo toàn danh tiếng nên đã sai người mang tiền đến hỏi cưới cô, đồng nghĩa với việc muốn gia đình cô ém chặt chuyện này lại, tuyệt nhiên không truyền ra ngoài.Gọi là gia đình, nhưng cô mất mẹ từ lúc mới sinh ra, cha cô là một gã cờ bạc rượu chè suốt ngày chỉ biết ra tay đánh đập cô. Cô dì chú bác, gần như cả dòng họ này đều ghẻ lạnh cô. Vậy nên ngay khi nghe cô có người hỏi cưới, lại vì thế có được khoản tiền kếch xù, bọn họ tuyệt nhiên đồng ý.Dưới cuộc mua bán trên danh nghĩa cầu hôn, cô, Quan Tư Mặc, buộc phải gả cho đại thiếu gia của Cố gia - Cố Lăng Thần.Đêm tân hôn, cô ở trong phòng đếm tiền mừng, hắn ở bên ngoài mời rượu tiếp khách.Cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh khiết, chiếc váy rất vừa vặn, còn làm tôn lên từng đường nét trên cơ thể cô, vô cùng lộng lẫy. Từ nhỏ đến giờ,…
Chương 13: Chương 13
Mua Bán Hôn NhânTác giả: Nhật HạTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng(1).Cô và hắn vốn không quen biết, cũng không có mối liên hệ nào. Nói cách khác, đây chính là định nghĩa của cụm từ: "người dưng xa lạ".Cho đến một ngày, hắn uống rượu say xỉn tông chết cha cô. Cố gia vì muốn bảo toàn danh tiếng nên đã sai người mang tiền đến hỏi cưới cô, đồng nghĩa với việc muốn gia đình cô ém chặt chuyện này lại, tuyệt nhiên không truyền ra ngoài.Gọi là gia đình, nhưng cô mất mẹ từ lúc mới sinh ra, cha cô là một gã cờ bạc rượu chè suốt ngày chỉ biết ra tay đánh đập cô. Cô dì chú bác, gần như cả dòng họ này đều ghẻ lạnh cô. Vậy nên ngay khi nghe cô có người hỏi cưới, lại vì thế có được khoản tiền kếch xù, bọn họ tuyệt nhiên đồng ý.Dưới cuộc mua bán trên danh nghĩa cầu hôn, cô, Quan Tư Mặc, buộc phải gả cho đại thiếu gia của Cố gia - Cố Lăng Thần.Đêm tân hôn, cô ở trong phòng đếm tiền mừng, hắn ở bên ngoài mời rượu tiếp khách.Cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh khiết, chiếc váy rất vừa vặn, còn làm tôn lên từng đường nét trên cơ thể cô, vô cùng lộng lẫy. Từ nhỏ đến giờ,… (13).Cố Lăng Thần bắt cô ăn bằng hết chỗ cháo kia.Sau khi ăn xong cô nói muốn ra ngoài, lại nhận được câu cự tuyệt của hắn:"Bên ngoài rất lạnh! Em mau đi ngủ đi!"Quan Tư Mặc liền phụng phịu đi ngủ, Cố Lăng Thần ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.Một lát sau hắn bước tới chỗ Quan Tư Mặc, ánh mắt mang theo yêu thương sâu sắc.Thấy cô dường như đã ngủ say, hắn khẽ hôn lên trán cô, cử chỉ dịu dàng vô hạn.Cố Lăng Phong ở bên ngoài khẽ thấp giọng:"Anh hai...!"Hắn quay đầu lại, ra hiệu im lặng sau đó nhẹ nhàng ra ngoài."Chị ấy chưa biết sao!?"Cố Lăng Phong ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu xa nhìn hắn, chỉ nhận được cái lắc đầu."Chuyện hai người đã ly hôn, anh định giấu chị ấy đến bao giờ?"Cố Lăng Thần thở dài, hơi thở rất nhẹ giống như không có chút sức lực :"Thuận theo tự nhiên đi!""Kim Đế Á hôm qua đã gọi cho anh...!?"Gương mặt hắn có chút thất thần, nhưng không phản bác, cũng không có ý định giấu giếm:"Ừ! Còn gọi lúc anh đang chăm sóc Quan Tư Mặc!""Em khuyên anh nên nói ra sự thật càng sớm càng tốt, càng để lâu, Quan Tư Mặc nhất định hận anh tới tận xương tuỷ!"Cố Lăng Thần bật cười chua xót, hai hàng lông mày nhíu lại:"Anh có thể làm gì được chứ? Nếu anh không làm vậy, sao có thể cứu cô ấy?"Cố Lăng Phong nhìn anh trai mình bất lực, trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy day dứt."Vào trong đi!"Hắn bước vào trong liền nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Quan Tư Mặc.Cố Lăng Thần giật mình mắng cô, nhưng không hiểu sao trong giọng nói có phần dịu dàng lại giống như trách móc:"Sao em còn chưa ngủ?"Quan Tư Mặc nửa ngồi nửa nằm, cô sẽ dựa lưng vào thành giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn:"Tại sao lại ly hôn?"Cố Lăng Phong liền cắt ngang:"Chị Mặc! Chuyện là...."Hắn chưa kịp nói hết câu đã nhận về ánh mắt sắc lạnh của Cố Lăng Thần.Trong sự bí bách vì không được nói chuyện, Quan Tư Mặc giống như ra lệnh cho hắn:"Nói!"Hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, nếu cô thật sự đã muốn biết, hắn cũng chẳng có lý do gì để che giấu.Cố Lăng Thần tức giận ra ngoài, đứa em trai mà hắn tin tưởng bấy lâu, đến giờ phút cuối lại không nghe lời hắn.Hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, nhiều lần định nói cho cô biết, nhưng bất chợt lại nghĩ sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, tim hắn đột nhiên quặn thắt.Cố Lăng Phong nói trong lúc cô nguy cấp, rơi vào thiếu máu trầm trọng, Cố gia tìm khắp nơi không ai có nhóm máu trùng với cô.Trong lúc Cố Lăng Thần suy sụp nhất, có thông tin thiên kim của Kim gia có cùng nhóm máu với cô, hắn không ngần ngại tới Kim gia nhờ giúp đỡ, nhưng Kim Đế Á lại buộc Cố Lăng Thần ly hôn, sau đó cưới ả ta mới chịu hiến máu.Ngày cô được đưa vào phòng cấp cứu, cũng là lúc Cố Lăng Phong thay mặt anh trai mình lấy ngón tay cô điểm chỉ vào đơn ly hôn.Nhưng máu cũng không thể khiến cô hồi phục, giây phút nghe cô có khả năng không thể tỉnh lại, Cố Lăng Thần đã khóc....Quan Tư Mặc cười, nụ cười thê lương khiến hai hàng nước mắt cứ thế mà lăn xuống.Thì ra vì cứu cô mà hắn phải hy sinh nhiều đến thế.Cô thà rằng chết đi chứ không muốn phải lâm vào hoàn cảnh này.Cô như chết lặng, sự đau đớn tủi nhục như hoà làm một ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô mà cấu xé.Cô vùng dậy, chạy ra ngoài, cô muốn tìm Cố Lăng Thần, cô muốn tìm Cố Lăng Thần!!!Quan Tư Mặc một mình chạy hết hành lang này đến hành lang khác, cô không biết hắn đã đi đâu, nhưng cô vẫn chạy, hy vọng sẽ nhìn thấy hắn ở phía trước, dang tay ôm cô vào lòng.Nhưng cô không nhìn thấy hắn ở đâu hết.Cô mệt! Thật sự rất mệt! Cô muốn hỏi hắn, liệu đây có phải là thật không, cô muốn ôm hắn, muốn được hắn hôn lên trán, được hắn v**t v*...Dòng thời gian như ngừng chảy, cảnh vật như ngừng chuyển động.Trước mặt cô chỉ là màn mưa lạnh lẽo, u uất đến đáng sợ.Cô ngồi thụp xuống, ôm lấy hai đầu gối của mình, nước mắt cứ thế tuôn rơi, tựa như những hạt pha lê lấp lánh, mang theo sự bi thương khiến người tâm tê phế liệt.Tình yêu thật đáng sợ, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn ta lúc nào không hay, đến khi ngày càng sâu đậm liền đột nhiên biến mất, khiến ta không khỏi đau thương....Cứ ngỡ trải qua hỷ nộ ái ố sẽ có một cái kết viên mãn, nào ngờ ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả chỉ là hư vô....
(13).Cố Lăng Thần bắt cô ăn bằng hết chỗ cháo kia.
Sau khi ăn xong cô nói muốn ra ngoài, lại nhận được câu cự tuyệt của hắn:"Bên ngoài rất lạnh! Em mau đi ngủ đi!"Quan Tư Mặc liền phụng phịu đi ngủ, Cố Lăng Thần ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.Một lát sau hắn bước tới chỗ Quan Tư Mặc, ánh mắt mang theo yêu thương sâu sắc.
Thấy cô dường như đã ngủ say, hắn khẽ hôn lên trán cô, cử chỉ dịu dàng vô hạn.Cố Lăng Phong ở bên ngoài khẽ thấp giọng:"Anh hai...!"Hắn quay đầu lại, ra hiệu im lặng sau đó nhẹ nhàng ra ngoài."Chị ấy chưa biết sao!?"Cố Lăng Phong ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu xa nhìn hắn, chỉ nhận được cái lắc đầu."Chuyện hai người đã ly hôn, anh định giấu chị ấy đến bao giờ?"Cố Lăng Thần thở dài, hơi thở rất nhẹ giống như không có chút sức lực :"Thuận theo tự nhiên đi!""Kim Đế Á hôm qua đã gọi cho anh...!?"Gương mặt hắn có chút thất thần, nhưng không phản bác, cũng không có ý định giấu giếm:"Ừ! Còn gọi lúc anh đang chăm sóc Quan Tư Mặc!""Em khuyên anh nên nói ra sự thật càng sớm càng tốt, càng để lâu, Quan Tư Mặc nhất định hận anh tới tận xương tuỷ!"Cố Lăng Thần bật cười chua xót, hai hàng lông mày nhíu lại:"Anh có thể làm gì được chứ? Nếu anh không làm vậy, sao có thể cứu cô ấy?"Cố Lăng Phong nhìn anh trai mình bất lực, trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy day dứt."Vào trong đi!"Hắn bước vào trong liền nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Quan Tư Mặc.
Cố Lăng Thần giật mình mắng cô, nhưng không hiểu sao trong giọng nói có phần dịu dàng lại giống như trách móc:"Sao em còn chưa ngủ?"Quan Tư Mặc nửa ngồi nửa nằm, cô sẽ dựa lưng vào thành giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn:"Tại sao lại ly hôn?"Cố Lăng Phong liền cắt ngang:"Chị Mặc! Chuyện là...."Hắn chưa kịp nói hết câu đã nhận về ánh mắt sắc lạnh của Cố Lăng Thần.
Trong sự bí bách vì không được nói chuyện, Quan Tư Mặc giống như ra lệnh cho hắn:"Nói!"Hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, nếu cô thật sự đã muốn biết, hắn cũng chẳng có lý do gì để che giấu.Cố Lăng Thần tức giận ra ngoài, đứa em trai mà hắn tin tưởng bấy lâu, đến giờ phút cuối lại không nghe lời hắn.
Hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, nhiều lần định nói cho cô biết, nhưng bất chợt lại nghĩ sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, tim hắn đột nhiên quặn thắt.Cố Lăng Phong nói trong lúc cô nguy cấp, rơi vào thiếu máu trầm trọng, Cố gia tìm khắp nơi không ai có nhóm máu trùng với cô.
Trong lúc Cố Lăng Thần suy sụp nhất, có thông tin thiên kim của Kim gia có cùng nhóm máu với cô, hắn không ngần ngại tới Kim gia nhờ giúp đỡ, nhưng Kim Đế Á lại buộc Cố Lăng Thần ly hôn, sau đó cưới ả ta mới chịu hiến máu.Ngày cô được đưa vào phòng cấp cứu, cũng là lúc Cố Lăng Phong thay mặt anh trai mình lấy ngón tay cô điểm chỉ vào đơn ly hôn.Nhưng máu cũng không thể khiến cô hồi phục, giây phút nghe cô có khả năng không thể tỉnh lại, Cố Lăng Thần đã khóc....Quan Tư Mặc cười, nụ cười thê lương khiến hai hàng nước mắt cứ thế mà lăn xuống.
Thì ra vì cứu cô mà hắn phải hy sinh nhiều đến thế.
Cô thà rằng chết đi chứ không muốn phải lâm vào hoàn cảnh này.
Cô như chết lặng, sự đau đớn tủi nhục như hoà làm một ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô mà cấu xé.Cô vùng dậy, chạy ra ngoài, cô muốn tìm Cố Lăng Thần, cô muốn tìm Cố Lăng Thần!!!Quan Tư Mặc một mình chạy hết hành lang này đến hành lang khác, cô không biết hắn đã đi đâu, nhưng cô vẫn chạy, hy vọng sẽ nhìn thấy hắn ở phía trước, dang tay ôm cô vào lòng.Nhưng cô không nhìn thấy hắn ở đâu hết.
Cô mệt! Thật sự rất mệt! Cô muốn hỏi hắn, liệu đây có phải là thật không, cô muốn ôm hắn, muốn được hắn hôn lên trán, được hắn v**t v*...Dòng thời gian như ngừng chảy, cảnh vật như ngừng chuyển động.
Trước mặt cô chỉ là màn mưa lạnh lẽo, u uất đến đáng sợ.
Cô ngồi thụp xuống, ôm lấy hai đầu gối của mình, nước mắt cứ thế tuôn rơi, tựa như những hạt pha lê lấp lánh, mang theo sự bi thương khiến người tâm tê phế liệt.Tình yêu thật đáng sợ, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn ta lúc nào không hay, đến khi ngày càng sâu đậm liền đột nhiên biến mất, khiến ta không khỏi đau thương....Cứ ngỡ trải qua hỷ nộ ái ố sẽ có một cái kết viên mãn, nào ngờ ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả chỉ là hư vô....
Mua Bán Hôn NhânTác giả: Nhật HạTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng(1).Cô và hắn vốn không quen biết, cũng không có mối liên hệ nào. Nói cách khác, đây chính là định nghĩa của cụm từ: "người dưng xa lạ".Cho đến một ngày, hắn uống rượu say xỉn tông chết cha cô. Cố gia vì muốn bảo toàn danh tiếng nên đã sai người mang tiền đến hỏi cưới cô, đồng nghĩa với việc muốn gia đình cô ém chặt chuyện này lại, tuyệt nhiên không truyền ra ngoài.Gọi là gia đình, nhưng cô mất mẹ từ lúc mới sinh ra, cha cô là một gã cờ bạc rượu chè suốt ngày chỉ biết ra tay đánh đập cô. Cô dì chú bác, gần như cả dòng họ này đều ghẻ lạnh cô. Vậy nên ngay khi nghe cô có người hỏi cưới, lại vì thế có được khoản tiền kếch xù, bọn họ tuyệt nhiên đồng ý.Dưới cuộc mua bán trên danh nghĩa cầu hôn, cô, Quan Tư Mặc, buộc phải gả cho đại thiếu gia của Cố gia - Cố Lăng Thần.Đêm tân hôn, cô ở trong phòng đếm tiền mừng, hắn ở bên ngoài mời rượu tiếp khách.Cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh khiết, chiếc váy rất vừa vặn, còn làm tôn lên từng đường nét trên cơ thể cô, vô cùng lộng lẫy. Từ nhỏ đến giờ,… (13).Cố Lăng Thần bắt cô ăn bằng hết chỗ cháo kia.Sau khi ăn xong cô nói muốn ra ngoài, lại nhận được câu cự tuyệt của hắn:"Bên ngoài rất lạnh! Em mau đi ngủ đi!"Quan Tư Mặc liền phụng phịu đi ngủ, Cố Lăng Thần ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.Một lát sau hắn bước tới chỗ Quan Tư Mặc, ánh mắt mang theo yêu thương sâu sắc.Thấy cô dường như đã ngủ say, hắn khẽ hôn lên trán cô, cử chỉ dịu dàng vô hạn.Cố Lăng Phong ở bên ngoài khẽ thấp giọng:"Anh hai...!"Hắn quay đầu lại, ra hiệu im lặng sau đó nhẹ nhàng ra ngoài."Chị ấy chưa biết sao!?"Cố Lăng Phong ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu xa nhìn hắn, chỉ nhận được cái lắc đầu."Chuyện hai người đã ly hôn, anh định giấu chị ấy đến bao giờ?"Cố Lăng Thần thở dài, hơi thở rất nhẹ giống như không có chút sức lực :"Thuận theo tự nhiên đi!""Kim Đế Á hôm qua đã gọi cho anh...!?"Gương mặt hắn có chút thất thần, nhưng không phản bác, cũng không có ý định giấu giếm:"Ừ! Còn gọi lúc anh đang chăm sóc Quan Tư Mặc!""Em khuyên anh nên nói ra sự thật càng sớm càng tốt, càng để lâu, Quan Tư Mặc nhất định hận anh tới tận xương tuỷ!"Cố Lăng Thần bật cười chua xót, hai hàng lông mày nhíu lại:"Anh có thể làm gì được chứ? Nếu anh không làm vậy, sao có thể cứu cô ấy?"Cố Lăng Phong nhìn anh trai mình bất lực, trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy day dứt."Vào trong đi!"Hắn bước vào trong liền nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Quan Tư Mặc.Cố Lăng Thần giật mình mắng cô, nhưng không hiểu sao trong giọng nói có phần dịu dàng lại giống như trách móc:"Sao em còn chưa ngủ?"Quan Tư Mặc nửa ngồi nửa nằm, cô sẽ dựa lưng vào thành giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn:"Tại sao lại ly hôn?"Cố Lăng Phong liền cắt ngang:"Chị Mặc! Chuyện là...."Hắn chưa kịp nói hết câu đã nhận về ánh mắt sắc lạnh của Cố Lăng Thần.Trong sự bí bách vì không được nói chuyện, Quan Tư Mặc giống như ra lệnh cho hắn:"Nói!"Hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, nếu cô thật sự đã muốn biết, hắn cũng chẳng có lý do gì để che giấu.Cố Lăng Thần tức giận ra ngoài, đứa em trai mà hắn tin tưởng bấy lâu, đến giờ phút cuối lại không nghe lời hắn.Hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, nhiều lần định nói cho cô biết, nhưng bất chợt lại nghĩ sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, tim hắn đột nhiên quặn thắt.Cố Lăng Phong nói trong lúc cô nguy cấp, rơi vào thiếu máu trầm trọng, Cố gia tìm khắp nơi không ai có nhóm máu trùng với cô.Trong lúc Cố Lăng Thần suy sụp nhất, có thông tin thiên kim của Kim gia có cùng nhóm máu với cô, hắn không ngần ngại tới Kim gia nhờ giúp đỡ, nhưng Kim Đế Á lại buộc Cố Lăng Thần ly hôn, sau đó cưới ả ta mới chịu hiến máu.Ngày cô được đưa vào phòng cấp cứu, cũng là lúc Cố Lăng Phong thay mặt anh trai mình lấy ngón tay cô điểm chỉ vào đơn ly hôn.Nhưng máu cũng không thể khiến cô hồi phục, giây phút nghe cô có khả năng không thể tỉnh lại, Cố Lăng Thần đã khóc....Quan Tư Mặc cười, nụ cười thê lương khiến hai hàng nước mắt cứ thế mà lăn xuống.Thì ra vì cứu cô mà hắn phải hy sinh nhiều đến thế.Cô thà rằng chết đi chứ không muốn phải lâm vào hoàn cảnh này.Cô như chết lặng, sự đau đớn tủi nhục như hoà làm một ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô mà cấu xé.Cô vùng dậy, chạy ra ngoài, cô muốn tìm Cố Lăng Thần, cô muốn tìm Cố Lăng Thần!!!Quan Tư Mặc một mình chạy hết hành lang này đến hành lang khác, cô không biết hắn đã đi đâu, nhưng cô vẫn chạy, hy vọng sẽ nhìn thấy hắn ở phía trước, dang tay ôm cô vào lòng.Nhưng cô không nhìn thấy hắn ở đâu hết.Cô mệt! Thật sự rất mệt! Cô muốn hỏi hắn, liệu đây có phải là thật không, cô muốn ôm hắn, muốn được hắn hôn lên trán, được hắn v**t v*...Dòng thời gian như ngừng chảy, cảnh vật như ngừng chuyển động.Trước mặt cô chỉ là màn mưa lạnh lẽo, u uất đến đáng sợ.Cô ngồi thụp xuống, ôm lấy hai đầu gối của mình, nước mắt cứ thế tuôn rơi, tựa như những hạt pha lê lấp lánh, mang theo sự bi thương khiến người tâm tê phế liệt.Tình yêu thật đáng sợ, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn ta lúc nào không hay, đến khi ngày càng sâu đậm liền đột nhiên biến mất, khiến ta không khỏi đau thương....Cứ ngỡ trải qua hỷ nộ ái ố sẽ có một cái kết viên mãn, nào ngờ ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả chỉ là hư vô....