"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1071
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng vừa mở miệng, Trương Hổ liền trừng mắt nhìn hắn, trực tiếp chặn đứng lời nói tiếp theo còn chưa kịp nói ra. Linh Hồ Uyển Nhi liếc nhìn ông già mập mạp đầy dung tục trước mắt, nhẹ giọng nói Diệp Hạo: “Ra tay nặng hơn một chút”. “Tuân lệnh!” Diệp Hạo đứng lên, quét mắt nhìn đám người: “Nhanh chuẩn bị chịu đòn đi, thời gian của tôi eo hẹp, không dư sức chơi đùa cùng mấy người”. Dứt lời, Diệp Hạo nhấc chân đi ra ngoài cửa, đại sảnh phút chốc rơi vào im lặng. “Mẹ nó, ông đấy sống đến tầm tuổi này, vẫn là lần đầu tiên thấy một kẻ biết giả bộ như vậy, đợi lát đánh chết hắn cho tôi, đánh gãy một cánh tay thưởng 10.000 tệ”, Trương Hổ tức giận gầm lên, hắn ta muốn giáo huấn Diệp Hạo một trận. Một đám đàn em gào thét tức giận, từng người từng người đều bị chọc tức không nhẹ, Trương Hổ hung hãn trừng mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi: “Cô gái này này, Trương Hổ tôi muốn mời ai uống rượu, còn chưa có người nào dám từ chối đâu”. Nói đoạn, Trương Hổ dẫn một nhóm người ra ngoài, hội trường lúc này mới nổ ra tiếng nghị luận. Tuy nhiên, hầu hết đều là giọng chế giễu, đây cũng là lần đầu tiên họ gặp được một người diễn trò được đến trình độ này. Một số người nhiều chuyện nhao nhao đi theo, muốn nhìn xem họ dạy dỗ Diệp Hạo như thế nào. Linh Hồ Uyển Nhi vững như Thái Sơn, những người này đều là tép riu, cô ta không có hứng thú qua đó xem. Bên ngoài, Diệp Hạo đi đến một bãi đất trống, nhìn Trương Hổ dẫn một nhóm người tới. “Đến đủ chưa?”, Diệp Hạo hờ hững nói. “Nhóc con, không thể không nói cậu là người biết khoe khoang nhất đó, nhưng hôm nay cậu sẽ phải vì sự khoe khoang đó mà trả giá, cả đời sau ngồi xe lăn đi”. Trương Hổ cả giận quát: “Tất cả đánh cho tôi!” Hành động rồi! Diệp Hạo di chuyển, sau đó mọi người được chứng kiến một màn mà họ khó có thể quên trong đời này, Diệp Hạo như hổ lạc bầy cừu, những tên côn đồ này thậm chí không thể chịu nổi cú đấm thứ hai của anh. Đây chính là kết quả hạ thủ lưu tình của Diệp Hạo, đương nhiên nếu như anh đột phá tới tiểu tông sư, chỉ là khí tức giải phóng ra cũng đủ để trấn áp những người này. Hiện tại vẫn cần phải đích thân ra tay mới được, sắc mặt Trương Hổ đứng ở bên ngoài có chút kinh hãi, người đàn ông gọi hắn ta tới làm việc càng kinh hoảng hơn, hai chân run lên. “Mẹ nó, đây là đang đóng phim sao?” “Ôi chao, cho dù là Lý Tử Long, Hoắc Nguyên Giáp cũng không lợi hại được như vậy đi?” Người bên ngoài vây xem đều kinh ngạc không thôi, tất nhiên họ không sinh sống ở thời đại đó, Hoắc Nguyên Giáp thế nhưng là tông sư võ đạo tiêu chuẩn, chỉ cần một tay cũng có thể treo Diệp Hạo lên đánh như một đứa trẻ. Mấy phút sau, người nằm trên đất la liệt, từng người không ôm chân thì cũng che bụng không ngừng kêu gào thảm thiết, Diệp Hạo nhìn hai người vẫn còn đang đứng kia.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng vừa mở miệng, Trương Hổ liền trừng mắt nhìn hắn, trực tiếp chặn đứng lời nói tiếp theo còn chưa kịp nói ra. Linh Hồ Uyển Nhi liếc nhìn ông già mập mạp đầy dung tục trước mắt, nhẹ giọng nói Diệp Hạo: “Ra tay nặng hơn một chút”. “Tuân lệnh!” Diệp Hạo đứng lên, quét mắt nhìn đám người: “Nhanh chuẩn bị chịu đòn đi, thời gian của tôi eo hẹp, không dư sức chơi đùa cùng mấy người”. Dứt lời, Diệp Hạo nhấc chân đi ra ngoài cửa, đại sảnh phút chốc rơi vào im lặng. “Mẹ nó, ông đấy sống đến tầm tuổi này, vẫn là lần đầu tiên thấy một kẻ biết giả bộ như vậy, đợi lát đánh chết hắn cho tôi, đánh gãy một cánh tay thưởng 10.000 tệ”, Trương Hổ tức giận gầm lên, hắn ta muốn giáo huấn Diệp Hạo một trận. Một đám đàn em gào thét tức giận, từng người từng người đều bị chọc tức không nhẹ, Trương Hổ hung hãn trừng mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi: “Cô gái này này, Trương Hổ tôi muốn mời ai uống rượu, còn chưa có người nào dám từ chối đâu”. Nói đoạn, Trương Hổ dẫn một nhóm người ra ngoài, hội trường lúc này mới nổ ra tiếng nghị luận. Tuy nhiên, hầu hết đều là giọng chế giễu, đây cũng là lần đầu tiên họ gặp được một người diễn trò được đến trình độ này. Một số người nhiều chuyện nhao nhao đi theo, muốn nhìn xem họ dạy dỗ Diệp Hạo như thế nào. Linh Hồ Uyển Nhi vững như Thái Sơn, những người này đều là tép riu, cô ta không có hứng thú qua đó xem. Bên ngoài, Diệp Hạo đi đến một bãi đất trống, nhìn Trương Hổ dẫn một nhóm người tới. “Đến đủ chưa?”, Diệp Hạo hờ hững nói. “Nhóc con, không thể không nói cậu là người biết khoe khoang nhất đó, nhưng hôm nay cậu sẽ phải vì sự khoe khoang đó mà trả giá, cả đời sau ngồi xe lăn đi”. Trương Hổ cả giận quát: “Tất cả đánh cho tôi!” Hành động rồi! Diệp Hạo di chuyển, sau đó mọi người được chứng kiến một màn mà họ khó có thể quên trong đời này, Diệp Hạo như hổ lạc bầy cừu, những tên côn đồ này thậm chí không thể chịu nổi cú đấm thứ hai của anh. Đây chính là kết quả hạ thủ lưu tình của Diệp Hạo, đương nhiên nếu như anh đột phá tới tiểu tông sư, chỉ là khí tức giải phóng ra cũng đủ để trấn áp những người này. Hiện tại vẫn cần phải đích thân ra tay mới được, sắc mặt Trương Hổ đứng ở bên ngoài có chút kinh hãi, người đàn ông gọi hắn ta tới làm việc càng kinh hoảng hơn, hai chân run lên. “Mẹ nó, đây là đang đóng phim sao?” “Ôi chao, cho dù là Lý Tử Long, Hoắc Nguyên Giáp cũng không lợi hại được như vậy đi?” Người bên ngoài vây xem đều kinh ngạc không thôi, tất nhiên họ không sinh sống ở thời đại đó, Hoắc Nguyên Giáp thế nhưng là tông sư võ đạo tiêu chuẩn, chỉ cần một tay cũng có thể treo Diệp Hạo lên đánh như một đứa trẻ. Mấy phút sau, người nằm trên đất la liệt, từng người không ôm chân thì cũng che bụng không ngừng kêu gào thảm thiết, Diệp Hạo nhìn hai người vẫn còn đang đứng kia.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng vừa mở miệng, Trương Hổ liền trừng mắt nhìn hắn, trực tiếp chặn đứng lời nói tiếp theo còn chưa kịp nói ra. Linh Hồ Uyển Nhi liếc nhìn ông già mập mạp đầy dung tục trước mắt, nhẹ giọng nói Diệp Hạo: “Ra tay nặng hơn một chút”. “Tuân lệnh!” Diệp Hạo đứng lên, quét mắt nhìn đám người: “Nhanh chuẩn bị chịu đòn đi, thời gian của tôi eo hẹp, không dư sức chơi đùa cùng mấy người”. Dứt lời, Diệp Hạo nhấc chân đi ra ngoài cửa, đại sảnh phút chốc rơi vào im lặng. “Mẹ nó, ông đấy sống đến tầm tuổi này, vẫn là lần đầu tiên thấy một kẻ biết giả bộ như vậy, đợi lát đánh chết hắn cho tôi, đánh gãy một cánh tay thưởng 10.000 tệ”, Trương Hổ tức giận gầm lên, hắn ta muốn giáo huấn Diệp Hạo một trận. Một đám đàn em gào thét tức giận, từng người từng người đều bị chọc tức không nhẹ, Trương Hổ hung hãn trừng mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi: “Cô gái này này, Trương Hổ tôi muốn mời ai uống rượu, còn chưa có người nào dám từ chối đâu”. Nói đoạn, Trương Hổ dẫn một nhóm người ra ngoài, hội trường lúc này mới nổ ra tiếng nghị luận. Tuy nhiên, hầu hết đều là giọng chế giễu, đây cũng là lần đầu tiên họ gặp được một người diễn trò được đến trình độ này. Một số người nhiều chuyện nhao nhao đi theo, muốn nhìn xem họ dạy dỗ Diệp Hạo như thế nào. Linh Hồ Uyển Nhi vững như Thái Sơn, những người này đều là tép riu, cô ta không có hứng thú qua đó xem. Bên ngoài, Diệp Hạo đi đến một bãi đất trống, nhìn Trương Hổ dẫn một nhóm người tới. “Đến đủ chưa?”, Diệp Hạo hờ hững nói. “Nhóc con, không thể không nói cậu là người biết khoe khoang nhất đó, nhưng hôm nay cậu sẽ phải vì sự khoe khoang đó mà trả giá, cả đời sau ngồi xe lăn đi”. Trương Hổ cả giận quát: “Tất cả đánh cho tôi!” Hành động rồi! Diệp Hạo di chuyển, sau đó mọi người được chứng kiến một màn mà họ khó có thể quên trong đời này, Diệp Hạo như hổ lạc bầy cừu, những tên côn đồ này thậm chí không thể chịu nổi cú đấm thứ hai của anh. Đây chính là kết quả hạ thủ lưu tình của Diệp Hạo, đương nhiên nếu như anh đột phá tới tiểu tông sư, chỉ là khí tức giải phóng ra cũng đủ để trấn áp những người này. Hiện tại vẫn cần phải đích thân ra tay mới được, sắc mặt Trương Hổ đứng ở bên ngoài có chút kinh hãi, người đàn ông gọi hắn ta tới làm việc càng kinh hoảng hơn, hai chân run lên. “Mẹ nó, đây là đang đóng phim sao?” “Ôi chao, cho dù là Lý Tử Long, Hoắc Nguyên Giáp cũng không lợi hại được như vậy đi?” Người bên ngoài vây xem đều kinh ngạc không thôi, tất nhiên họ không sinh sống ở thời đại đó, Hoắc Nguyên Giáp thế nhưng là tông sư võ đạo tiêu chuẩn, chỉ cần một tay cũng có thể treo Diệp Hạo lên đánh như một đứa trẻ. Mấy phút sau, người nằm trên đất la liệt, từng người không ôm chân thì cũng che bụng không ngừng kêu gào thảm thiết, Diệp Hạo nhìn hai người vẫn còn đang đứng kia.