Đó là một ngày hè đầy nắng, gió lao xao xuyên qua kẽ lá, trên đồng cỏ anh và nó đang nắm tay bước đi trong hạnh phúc. Bỗng nó tinh nghịch chọc anh rồi bỏ chạy. Anh khẽ cười đuổi theo cô nhóc. - Đố chồng đuổi kịp vợ đó! - nó lè lưỡi trêu anh - Vợ đợi đấy Hai người vui vẻ chạy đuổi khắp cánh đồng bồ công anh đầy nắng và hạnh phúc. Trêu đùa mệt lả cả hai nằm dài trên đồng cỏ, hai tay vẫn đan vào nhau. - Ê chồng! Nếu một ngày anh mất em anh có buồn không? -không! - anh dứt khoát không một chút suy nghĩ. Nó thoáng chút buồn ánh mắt nhìn xa xăm như để kìm nén thứ chất lỏng đang trực trào ra. - Ngốc ạ- anh khẽ cốc đầu nó- nếu ngày đó xảy ra anh thực sự không muốn tồn tại nữa! Vậy sao phải buồn. Chồng bắt vợ cả đời phải ở gần chồng, một bước cũng không được rời khỏi! Đôi mắt nó rưng rưng, nó khóc òa trong hạnh phúc. Anh cười trước sự trẻ con của nó. Anh khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn, mang theo sự say đắm và hạnh phúc. * * * - Vợ ơi! - anh ib nó - Dạ! Chồng iu iu iu gọi vợ có…
Chương 34
Anh Mất Em Rồi Sao?Tác giả: Green Sâu RómTruyện Ngôn TìnhĐó là một ngày hè đầy nắng, gió lao xao xuyên qua kẽ lá, trên đồng cỏ anh và nó đang nắm tay bước đi trong hạnh phúc. Bỗng nó tinh nghịch chọc anh rồi bỏ chạy. Anh khẽ cười đuổi theo cô nhóc. - Đố chồng đuổi kịp vợ đó! - nó lè lưỡi trêu anh - Vợ đợi đấy Hai người vui vẻ chạy đuổi khắp cánh đồng bồ công anh đầy nắng và hạnh phúc. Trêu đùa mệt lả cả hai nằm dài trên đồng cỏ, hai tay vẫn đan vào nhau. - Ê chồng! Nếu một ngày anh mất em anh có buồn không? -không! - anh dứt khoát không một chút suy nghĩ. Nó thoáng chút buồn ánh mắt nhìn xa xăm như để kìm nén thứ chất lỏng đang trực trào ra. - Ngốc ạ- anh khẽ cốc đầu nó- nếu ngày đó xảy ra anh thực sự không muốn tồn tại nữa! Vậy sao phải buồn. Chồng bắt vợ cả đời phải ở gần chồng, một bước cũng không được rời khỏi! Đôi mắt nó rưng rưng, nó khóc òa trong hạnh phúc. Anh cười trước sự trẻ con của nó. Anh khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn, mang theo sự say đắm và hạnh phúc. * * * - Vợ ơi! - anh ib nó - Dạ! Chồng iu iu iu gọi vợ có… Lại cái nơi chán ngắt ấy khi nào tụi nó cũng đòi ra công viên. Tất cả công viên lớn nhỏ ở cái thành phố này chắc tụi nó đến hết rồi.Chơi một hồi chán, Hạ Linh lại đòi chạy xe đạp, lúc đi ra thì chỉ còn lại đúng hai chiếc. Bốn người oẳn tù tì chia đôi, nó+ Hạ Linh, anh+ Yến Hoa. Chia cặp xong nó với Hạ Linh háo hức lôi xe đạp chạy đi trước. Anh ở sau mặt trở nên lạnh băng.- Tôi không có hứng thú. Em tự chạy đi- đoạn anh đi lên bãi cỏ gần đó.- Anh... Anh đừng lạnh lùng với em như vậy. Hồi đó không phải anh rất thích chạy xe đạp đèo em đi loanh quanh sao? Anh đã quên rồi sao? - mắt Yến Hoa rưng rưng ngấn lệ.- Anh. Em yêu anh. Chúng ta quay lại đi. Dân Nhi chị ấy có gì tốt hơn em? Anh chỉ vì quá cô đơn mà lầm tưởng đó là tình yêu thôi. Em mới thực sự là người anh yêu. Anh tỉnh lại đi.- Xin lỗi. Chúng ta kết thúc rồi. Không thể quay lại nữa. Dân Nhi cô ấy là một cô gái tốt, tốt hơn em rất nhiều...- Hai người sao vậy? Sao không chạy xe? - vừa lúc nó và Hạ Linh chạy xe qua. Trên trán nó đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Anh đứng dậy bước về phía nó rút chiếc khăn tay lau mồ hôi cho nó. Nó cười híp mắt.- Hai chị em ngồi nghỉ đi anh đi mua nước- nó xuống xe nhường lại chiếc xe đạp cho anh. Hạ Linh chơi vẫn chưa đủ anh đành mang cô nhóc theo.Nó ngồi xuống thảm cỏ thấy Yến Hoa nãy giờ im im không nói tiếng nào.- Yến Hoa sao vậy? Anh Hiếu bắt nạt em sao? Nói với chị, chị đòi lại công bằng cho em.- Không có chị- giọng Yến Hoa trở nên nghẹn ngào.- Em có tâm sự- nó vô cùng nhạy cảm.- Nếu có thể hãy chia sẻ với chị- Yến Hoa im lặng.- Không sao. Nếu em không muốn nói thì thôi.- Chuyện cũng không có gì chỉ sợ nói ra chị sẽ cười em- nó im lặng nghe Yến Hoa tiếp lời.- Thực ra hồi đó em có yêu một người, khi tình cảm hai đứa đang rất mặn nồng thì em phải ra nước ngoài không một lời từ biệt với anh ấy. Giờ em về rồi nhưng anh ấy lại hận em, anh ấy yêu một cô gái khác nhưng em biết trong lòng anh ấy chỉ có em. Em không biết phải làm như nào để anh ấy quay lại. - Yến Hoa nói xong quay qua thấy nó khóc nức nở.- Sao chị lại khóc? Em không cần chị thương hại...- Chị... Chị...- Tỷ... Sao tỷ lại khóc... - vừa lúc anh về, Hạ Linh thấy nó khóc vội chạy tới đứng chắn trước mặt nó một tay đẩy Yến Hoa ra.- Chị đã làm gì tỷ ấy rồi... - trên khuôn mặt cô bé lộ rõ sự tức giận.- Hạ Linh, không có... - nó còn chưa kịp nói hết câu anh đã bước tới kéo Yến Hoa đi trước mặt mọi người.- Mau bỏ em ra...á... Đau... - anh nhăn mặt thả tay cô ra, ở đây cũng cách khá xa nơi nó đứng.- Tôi nói lại lần nữa em tránh xa cô ấy ra.- Em... Em... Không có làm gì chị ta.- Đừng chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi- đoạn anh bước đi.Buổi đi chơi thất bại thảm hại. Nhưng anh hứa sẽ đền bù lại lần khác
Lại cái nơi chán ngắt ấy khi nào tụi nó cũng đòi ra công viên. Tất cả công viên lớn nhỏ ở cái thành phố này chắc tụi nó đến hết rồi.
Chơi một hồi chán, Hạ Linh lại đòi chạy xe đạp, lúc đi ra thì chỉ còn lại đúng hai chiếc. Bốn người oẳn tù tì chia đôi, nó+ Hạ Linh, anh+ Yến Hoa. Chia cặp xong nó với Hạ Linh háo hức lôi xe đạp chạy đi trước. Anh ở sau mặt trở nên lạnh băng.
- Tôi không có hứng thú. Em tự chạy đi- đoạn anh đi lên bãi cỏ gần đó.
- Anh... Anh đừng lạnh lùng với em như vậy. Hồi đó không phải anh rất thích chạy xe đạp đèo em đi loanh quanh sao? Anh đã quên rồi sao? - mắt Yến Hoa rưng rưng ngấn lệ.
- Anh. Em yêu anh. Chúng ta quay lại đi. Dân Nhi chị ấy có gì tốt hơn em? Anh chỉ vì quá cô đơn mà lầm tưởng đó là tình yêu thôi. Em mới thực sự là người anh yêu. Anh tỉnh lại đi.
- Xin lỗi. Chúng ta kết thúc rồi. Không thể quay lại nữa. Dân Nhi cô ấy là một cô gái tốt, tốt hơn em rất nhiều...
- Hai người sao vậy? Sao không chạy xe? - vừa lúc nó và Hạ Linh chạy xe qua. Trên trán nó đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Anh đứng dậy bước về phía nó rút chiếc khăn tay lau mồ hôi cho nó. Nó cười híp mắt.
- Hai chị em ngồi nghỉ đi anh đi mua nước- nó xuống xe nhường lại chiếc xe đạp cho anh. Hạ Linh chơi vẫn chưa đủ anh đành mang cô nhóc theo.
Nó ngồi xuống thảm cỏ thấy Yến Hoa nãy giờ im im không nói tiếng nào.
- Yến Hoa sao vậy? Anh Hiếu bắt nạt em sao? Nói với chị, chị đòi lại công bằng cho em.
- Không có chị- giọng Yến Hoa trở nên nghẹn ngào.
- Em có tâm sự- nó vô cùng nhạy cảm.- Nếu có thể hãy chia sẻ với chị- Yến Hoa im lặng.
- Không sao. Nếu em không muốn nói thì thôi.
- Chuyện cũng không có gì chỉ sợ nói ra chị sẽ cười em- nó im lặng nghe Yến Hoa tiếp lời.
- Thực ra hồi đó em có yêu một người, khi tình cảm hai đứa đang rất mặn nồng thì em phải ra nước ngoài không một lời từ biệt với anh ấy. Giờ em về rồi nhưng anh ấy lại hận em, anh ấy yêu một cô gái khác nhưng em biết trong lòng anh ấy chỉ có em. Em không biết phải làm như nào để anh ấy quay lại. - Yến Hoa nói xong quay qua thấy nó khóc nức nở.
- Sao chị lại khóc? Em không cần chị thương hại...
- Chị... Chị...
- Tỷ... Sao tỷ lại khóc... - vừa lúc anh về, Hạ Linh thấy nó khóc vội chạy tới đứng chắn trước mặt nó một tay đẩy Yến Hoa ra.
- Chị đã làm gì tỷ ấy rồi... - trên khuôn mặt cô bé lộ rõ sự tức giận.
- Hạ Linh, không có... - nó còn chưa kịp nói hết câu anh đã bước tới kéo Yến Hoa đi trước mặt mọi người.
- Mau bỏ em ra...á... Đau... - anh nhăn mặt thả tay cô ra, ở đây cũng cách khá xa nơi nó đứng.
- Tôi nói lại lần nữa em tránh xa cô ấy ra.
- Em... Em... Không có làm gì chị ta.
- Đừng chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi- đoạn anh bước đi.
Buổi đi chơi thất bại thảm hại. Nhưng anh hứa sẽ đền bù lại lần khác
Anh Mất Em Rồi Sao?Tác giả: Green Sâu RómTruyện Ngôn TìnhĐó là một ngày hè đầy nắng, gió lao xao xuyên qua kẽ lá, trên đồng cỏ anh và nó đang nắm tay bước đi trong hạnh phúc. Bỗng nó tinh nghịch chọc anh rồi bỏ chạy. Anh khẽ cười đuổi theo cô nhóc. - Đố chồng đuổi kịp vợ đó! - nó lè lưỡi trêu anh - Vợ đợi đấy Hai người vui vẻ chạy đuổi khắp cánh đồng bồ công anh đầy nắng và hạnh phúc. Trêu đùa mệt lả cả hai nằm dài trên đồng cỏ, hai tay vẫn đan vào nhau. - Ê chồng! Nếu một ngày anh mất em anh có buồn không? -không! - anh dứt khoát không một chút suy nghĩ. Nó thoáng chút buồn ánh mắt nhìn xa xăm như để kìm nén thứ chất lỏng đang trực trào ra. - Ngốc ạ- anh khẽ cốc đầu nó- nếu ngày đó xảy ra anh thực sự không muốn tồn tại nữa! Vậy sao phải buồn. Chồng bắt vợ cả đời phải ở gần chồng, một bước cũng không được rời khỏi! Đôi mắt nó rưng rưng, nó khóc òa trong hạnh phúc. Anh cười trước sự trẻ con của nó. Anh khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn, mang theo sự say đắm và hạnh phúc. * * * - Vợ ơi! - anh ib nó - Dạ! Chồng iu iu iu gọi vợ có… Lại cái nơi chán ngắt ấy khi nào tụi nó cũng đòi ra công viên. Tất cả công viên lớn nhỏ ở cái thành phố này chắc tụi nó đến hết rồi.Chơi một hồi chán, Hạ Linh lại đòi chạy xe đạp, lúc đi ra thì chỉ còn lại đúng hai chiếc. Bốn người oẳn tù tì chia đôi, nó+ Hạ Linh, anh+ Yến Hoa. Chia cặp xong nó với Hạ Linh háo hức lôi xe đạp chạy đi trước. Anh ở sau mặt trở nên lạnh băng.- Tôi không có hứng thú. Em tự chạy đi- đoạn anh đi lên bãi cỏ gần đó.- Anh... Anh đừng lạnh lùng với em như vậy. Hồi đó không phải anh rất thích chạy xe đạp đèo em đi loanh quanh sao? Anh đã quên rồi sao? - mắt Yến Hoa rưng rưng ngấn lệ.- Anh. Em yêu anh. Chúng ta quay lại đi. Dân Nhi chị ấy có gì tốt hơn em? Anh chỉ vì quá cô đơn mà lầm tưởng đó là tình yêu thôi. Em mới thực sự là người anh yêu. Anh tỉnh lại đi.- Xin lỗi. Chúng ta kết thúc rồi. Không thể quay lại nữa. Dân Nhi cô ấy là một cô gái tốt, tốt hơn em rất nhiều...- Hai người sao vậy? Sao không chạy xe? - vừa lúc nó và Hạ Linh chạy xe qua. Trên trán nó đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Anh đứng dậy bước về phía nó rút chiếc khăn tay lau mồ hôi cho nó. Nó cười híp mắt.- Hai chị em ngồi nghỉ đi anh đi mua nước- nó xuống xe nhường lại chiếc xe đạp cho anh. Hạ Linh chơi vẫn chưa đủ anh đành mang cô nhóc theo.Nó ngồi xuống thảm cỏ thấy Yến Hoa nãy giờ im im không nói tiếng nào.- Yến Hoa sao vậy? Anh Hiếu bắt nạt em sao? Nói với chị, chị đòi lại công bằng cho em.- Không có chị- giọng Yến Hoa trở nên nghẹn ngào.- Em có tâm sự- nó vô cùng nhạy cảm.- Nếu có thể hãy chia sẻ với chị- Yến Hoa im lặng.- Không sao. Nếu em không muốn nói thì thôi.- Chuyện cũng không có gì chỉ sợ nói ra chị sẽ cười em- nó im lặng nghe Yến Hoa tiếp lời.- Thực ra hồi đó em có yêu một người, khi tình cảm hai đứa đang rất mặn nồng thì em phải ra nước ngoài không một lời từ biệt với anh ấy. Giờ em về rồi nhưng anh ấy lại hận em, anh ấy yêu một cô gái khác nhưng em biết trong lòng anh ấy chỉ có em. Em không biết phải làm như nào để anh ấy quay lại. - Yến Hoa nói xong quay qua thấy nó khóc nức nở.- Sao chị lại khóc? Em không cần chị thương hại...- Chị... Chị...- Tỷ... Sao tỷ lại khóc... - vừa lúc anh về, Hạ Linh thấy nó khóc vội chạy tới đứng chắn trước mặt nó một tay đẩy Yến Hoa ra.- Chị đã làm gì tỷ ấy rồi... - trên khuôn mặt cô bé lộ rõ sự tức giận.- Hạ Linh, không có... - nó còn chưa kịp nói hết câu anh đã bước tới kéo Yến Hoa đi trước mặt mọi người.- Mau bỏ em ra...á... Đau... - anh nhăn mặt thả tay cô ra, ở đây cũng cách khá xa nơi nó đứng.- Tôi nói lại lần nữa em tránh xa cô ấy ra.- Em... Em... Không có làm gì chị ta.- Đừng chạm tới giới hạn cuối cùng của tôi- đoạn anh bước đi.Buổi đi chơi thất bại thảm hại. Nhưng anh hứa sẽ đền bù lại lần khác